Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn

Chương 35

"Thật đó." Lâm Vãn cười tinh nghịch, răng nanh tuyết trắng như ẩn như hiện, ý đồ xấu lập tức lộ ra, bóp lấy hàm dưới của sư phụ nàng.

Có lẽ vẻ mặt lúc này của Lâm Vãn quá ngây thơ, có lẽ ánh mắt của nàng quá trong trẻo, sáng long lanh, nói tóm lại cho dù giờ phút này nàng đại nghịch bất đạo bóp lấy cằm của nam nhân nhưng Ly Vọng vừa mới đối diện với ánh mắt của nàng, vừa nhìn thấy gương mặt trắng ngần này thì không đành lòng bộc phát bất kỳ tức giận gì với nàng, không đành lòng trách cứ nàng, không nỡ quở mắng nàng.

Nàng chỉ là một đứa trẻ, nàng chỉ hơi bướng bỉnh một chút, nàng chẳng làm sai chuyện gì cả.

Là hắn dạy dỗ không tốt, hắn là sư phụ của nàng, tất cả đều là lỗi của hắn.

Vãn Vãn của hắn... không hề sai.

"Sư phụ rất tuyệt." Lâm Vãn nâng cằm sư phụ nàng lên, nam nhân bị ép ngẩng đầu, đường cong ưu mỹ, yếu ớt.

Thiếu nữ mở đôi môi, tiến đến bên tai hắn, nở nụ cười bướng bỉnh, giọng nói thanh thúy, ngọt ngào, dùng sự ngây thơ không chút tạp chất của thiếu nữ nói: "Đặc biệt...”

Hai chữ phía sau vừa mới nói ra, con ngươi của Ly Vọng chấn động, phóng đại, da thịt trong nháy mắt tái nhợt đi không ít, chỉ chốc lát sau, da thịt mỏng manh, trắng như tuyết lại ửng đỏ.

"Đừng nói bậy, Vãn Vãn." Nam nhân cúi đầu, cảm xúc thấp thoáng trong mắt dưới đôi mi dài, mấy sợi tóc đen lòa xòa che khuất một bên mặt, vẻ mặt lại không thể nhìn lén được chút nào.

"Ta là sư tôn của con, sư tôn một tay nuôi con lớn." Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức bị nhấn chìm trong huyệt động yên tĩnh này, bất lực như thế: "Vãn Vãn, vừa nãy sư phụ song tu với con, chỉ là không muốn con nhập ma, con hiểu chưa...”

Lời nói này nghe vào giống như đang dạy dỗ đồ đệ của hắn, cũng là đang khuyên bảo chính hắn.

Họ vẫn là quan hệ sư đồ.

Hắn là sư tôn của nàng, hắn dạy bảo nàng, nuôi lớn nàng, nàng lớn lên coi trời bằng vung, đại nghịch bất đạo như thế này hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có trách nhiệm.

Sau này, hắn chỉ cần dạy dỗ tốt là được, không thể... nhân từ nương tay nữa.

"Con không thể nói như vậy với sư phụ." Cuối cùng, sau khi tự phân tích một phen, nam nhân bất đắc dĩ tăng thêm tông giọng, ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh ngậm nước nhìn chằm chằm thiếu nữ.

Thiếu nữ lại ôm cánh tay, mặt mũi vô cùng không thèm để ý, híp mắt nhìn hắn.

Nàng mặc kệ, ngủ cũng ngủ rồi, song tu lâu như vậy, bên ngoài không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, sư phụ nàng còn đang trốn tránh cái gì.

Nhưng mà, càng nhìn thấy sư phụ như thế này, nàng càng cảm thấy thú vị chơi rất vui.

Tấm lòng của sư phụ rộng mở, cấm dục thờ ơ, nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.

Chơi rất vui.

"Sư phụ lo lắng cho con." Một lúc lâu, sau khi im lặng Ly Vọng bỗng mở miệng, nói một câu như vậy, giọng nói rất dịu dàng bình tĩnh.

Lâm Vãn nghe thấy, "a" một tiếng, đứng lên, liếc mắt nhìn sư phụ nàng.

Sợi tóc của nam nhân lòa xòa che vai cổ, da thịt trắng đến mức như đang phát sáng, môi lại đỏ như máu, khuôn mặt tuấn mỹ, điệt lệ.

Vẻ đẹp của sư phụ nàng rất đẹp, cũng rất xinh xắn.

Nhưng bây giờ nàng chơi chán rồi.

Hơn nữa, lúc Lâm Vãn thấy dấu đỏ trải rộng trên người sư phụ của nàng, không kiềm chế được chậc một tiếng.

Khắp nơi trên người sư phụ nàng đều là dấu ấn màu đỏ, còn có vết cào của ngón tay nàng, trên da thịt trắng như tuyết cực kỳ khiến cho người khác dễ nhìn thấy.

Như vậy không dễ nhìn nữa rồi, có tỳ vết rồi.

Lâm Vãn không còn hào hứng song tu, mệt mỏi cụp mắt, suy nghĩ, vẫn là sư phụ trắng trẻo sạch sẽ càng đẹp hơn.

Nàng thích sư phụ trắng trẻo xinh đẹp.

Bây giờ, chậc... bỏ đi.

Nàng vẫn nên ra ngoài tu luyện thăng cấp thôi.

Chờ những dấu ấn này biến mất, sư phụ trở nên trắng trẻo một lần nữa, nàng lại nghĩ đến việc song tu với sư phụ thăng cấp sau!

Nghĩ đến đây, mặt của Lâm Vãn lộ ra chút hưng phấn, hai mắt phát sáng, giống như đã nhìn thấy khung cảnh sau khi nàng thăng giới Nguyên Anh!

Chỉ cần nàng không ngừng mạnh lên, không ngừng thăng giới, từ Trúc Cơ đến Kim Đan, từ Kim Đan đến Nguyên Anh, lại đến Hóa Thần... Cuối cùng không chừng còn có thể phi thăng.

Như vậy thì, sẽ không còn ai có thể bắt nạt nàng, chế giễu nàng nữa.

Kết cục trong sách sẽ không tiếp diễn, chỉ cần nàng mạnh lên.

Lâm Vãn đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp bản thân mạnh lên, phi thăng, cười hì hì ngây ngô, còn Ly Vọng ngồi trên giường than nhẹ một tiếng, lúc nãy cực kỳ nhạy cảm bắt được sự ghét bỏ lóe lên trong mắt tiểu đồ đệ.

Hắn cúi đầu nhìn vết đỏ trải rộng trên người mình, bên tai ửng đỏ, tiếng xiềng xích vang lên.

Lập tức, hắn kéo lê cánh tay nặng nề nhặt quần áo ở một bên lên, miễn cưỡng khoác lên người mình, che lại những vết đỏ khó coi kia.

"Bây giờ sư phụ xấu lắm sao?" Hắn nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt tiểu đồ đệ, mặt mày ảm đạm, nhỏ giọng hỏi: "Vãn Vãn không thích nhìn thấy sư phụ như thế này sao?”

Nghe thấy sư phụ hỏi nàng như vậy, giọng nói vẫn dịu dàng như muốn lấy mạng, Lâm Vãn đột nhiên cảm thấy bản thân như một tra nữ vô tình.

Sau khi ngủ với sư phụ tuấn mỹ, xinh đẹp, khiến cho khắp người sư phụ nàng đều là dấu đỏ, bây giờ lại còn dùng loại ánh mắt ghét bỏ này để nhìn sư phụ nàng.

Nàng thầm phỉ nhổ bản thân một phen, sau đó duỗi cánh tay nhỏ ra dấu: "Chỉ chút chút thôi.”

Ly Vọng thở nhẹ một hơi, hàng mi dài run rẩy, bình tĩnh nói: "Vãn Vãn nói chút chút, là chỉ cái gì vậy?”

"Có chút chút xấu à?”

Tác giả có lời muốn nói: Nữ nga: Chỉ có chút thôi.

Sư phụ: Nàng đã bắt đầu ghét bỏ ta rồi sao?