Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn

Chương 31

Thần thức của nàng rất nhanh bị ép quấn quanh, lượng linh lực kia nóng cháy tinh thuần, tựa như ánh mặt trời, lại như vầng trăng lạnh treo cao trên bầu trời đêm, trong cái nóng lạnh khắc nghiệt, mặc dù thần thức của thiếu nữ bị dày vò, nhưng dần dần, cũng có thể nhận ra một chút thú vị khác từ trong đó.

A, giống như, thật sự chơi rất vui, rất thoải mái… Thân thể của Lâm Vãn bắt đầu trở nên nhẹ hơn, lượng linh lực kia quấn lấy thần thức của nàng, dịu dàng lại mạnh mẽ mà lấp đầy nàng, ở phía sau, nàng cảm thấy thần hồn của mình dường như cũng xuất ra rồi, run rẩy bị câu đi.

Linh phủ của nàng chậm rãi bị rót vào một sức mạnh tinh thuần cường đại, Lâm Vãn mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy thần thức hồn phách đều trở nên mềm mại, cốt tủy bên trong đều như bọt nước nổi lên… Nàng vốn không biết, sư phụ của nàng ngoại trừ thần giao với nàng, còn rót rất nhiều linh lực vào trong linh phủ của nàng.

Linh phủ của nàng dần dần bị linh lực lấp đầy, tẩm bổ, tà khí sắp sửa bị kích phát kia bị linh lực của Ly Vọng tinh lọc, áp xuống trong chớp mắt.

Lâm Vãn cũng không biết, bây giờ nàng chỉ là cảm thấy rất vui vẻ lại muốn đòi hỏi càng nhiều, thần thức ngược lại lại đi đuổi theo quấn quanh sư phụ của nàng.

Sau đó, bên trong cơn mê man, thần thức của hai người tương liên dung hợp, thần hồn giao hòa.

Hai người biến thành một người.

… Lâm Vãn cảm thấy thân thể, thần thức, hồn phách của mình không biết đã bay đến nơi nào, cảm giác như những thứ này đều không hề thuộc về mình.

Thần hồn giao hòa mang đến cho nàng một cảm giác vui sướиɠ cực hạn, đây là tư vị mà Lâm Vãn trước kia chưa bao giờ được nếm qua.

Hình như… thật sự không tồi.

Chơi rất vui.

… Thời gian dần dần trôi đi, không biết đã qua bao lâu, ban ngày bên ngoài trôi qua, sau khi nắng chiều buông xuống, bóng đêm liền đến.

Cuối cùng, khi Ly Vọng trút hết tất cả linh lực mình có thể vào linh phủ của thiếu nữ, ngón út câu lấy nhau của hai người nhịn không được mà run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt nam nhân khó hiểu trong bóng tối, rõ ràng tròng mắt đen nhánh, nhưng đáy mắt lại lộ ra một chút đỏ hồng.

Thiếu nữ dường như vô cùng mệt mỏi, cả người xụi lơ vô lực, vừa kích động vừa mệt mỏi, trực tiếp ngã xuống trong l*иg ngực của sư phụ nàng.

Thân thể kiều diễm mềm mại của thiếu nữ ngã vào trong lòng ngực, rõ ràng là rất nhẹ, nhưng hắn lại không áp chế được mà khẽ run.

Sau đó, hắn ôm tiểu đồ đệ vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói nhẹ nhàng, lại lộ ra một chút bá đạo: "Vãn Vãn, về sau linh phủ của con chỉ có thể mở ra với sư phụ, những người khác đều không được.”

"Vì sao vậy?" Tiểu cô nương có chút ngây ngốc hỏi, còn đang mở miệng thở dốc: "Những người khác không được sao, thần thức của những người khác tiến vào, có phải cũng sẽ thoải mái như vậy hay không!”

"Không thoải mái." Hắn nhanh chóng phủ nhận, giọng điệu mạnh mẽ, lại mang theo chút dỗ dành: "Thần thức của những người khác tiến vào, Vãn Vãn sẽ không thoải mái như vậy.”

Sau khi dứt lời, nam nhân rũ mắt nhìn chằm chằm vào mặt thiếu nữ, lại lừa gạt đồ đệ của mình: "Chỉ có thần thức của sư phụ tiến vào, Vãn Vãn mới thoải mái.”

Lâm Vãn mở to hai mắt, ngây thơ hồn nhiên hỏi: "Thật vậy sao?”

Đôi mắt thiếu nữ trong suốt, trong lòng nam nhân nóng lên, dời mắt trả lời: "Đứa nhỏ ngoan, tất nhiên là thật.”

"Chỉ có thần thức của sư phụ mới có thể tiến vào linh phủ của con, linh phủ rất quan trọng, cũng vô cùng yếu ớt, con nhớ kỹ tuyệt đối không được mở ra cho người khác, có biết không?”

Nàng thất thần, câu lấy ngón tay của nam nhân mà chơi: "Ồ.”

Thấy nàng không để ý lắm, không để ở trong lòng chút nào, hắn thở dài lại hỏi: "Có thể đồng ý với sư phụ không?”

Lâm Vãn có hơi khó xử quay đầu đi, nhếch khóe miệng lên lẩm bẩm: "Chắc là, chắc là có thể…" Chuyện này, nàng cũng không chắc được.

Nếu như sư phụ lừa nàng, thần thức của những người khác tiến vào linh phủ sẽ càng thoải mái hơn thì sao!

Ly Vọng là sư phụ nàng, thoáng nhìn biểu tình của nàng, đôi mắt đen nhánh đảo một vòng, tất nhiên đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Hắn bất đắc dĩ chọc lên mũi của nàng, giọng nói miễn cưỡng nhấn mạnh, chỉ có thể dịu dàng uy hϊếp nàng: "Nếu như Vãn Vãn không thể đồng ý với sư phụ, không làm được chuyện này, sư phụ…”

Lời nói dừng lại, trong mắt Tiên quân thánh khiết xuất hiện một tia thẹn thùng, sau đó vẫn thấp giọng nói: "Sư phụ sẽ không song tu với con.”

Lâm Vãn: "!!!”

Nàng thành công bị uy hϊếp, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đồng ý: "Vậy được rồi, ta đồng ý với sư phụ, sẽ chỉ để cho sư phụ tiến vào linh phủ của ta.”

"Đứa nhỏ ngoan." Hắn nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm vai của thiếu nữ không tự giác dùng thêm chút sức lực.

Có hơi đau, Lâm Vãn hoàn hồn, dường như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt sáng lên, một lát lại hăng hái: "Thần giao đã kết thúc… Sư phụ! Chúng ta đây bắt đầu song tu đi!”

Lâm Vãn hưng phấn nói, Ly Vọng hơi giật mình, sau đó đuôi mắt dần ẩm ướt.