Tuy nhiên, khi Ly Vọng nhìn thoáng qua hồng ấn giữa chân mày Lâm Vãn, hắn nheo mắt lại, thở hổn hển, nói: “Vãn Vãn, nói cho sư phụ biết, lời họ nói có thật không, con có thực sự… gϊếŧ họ không?”
Khi hỏi lời này, vì tiểu cô nương vẫn nghịch ngợm, hắn buộc ngửa cổ lên, hơi thở không ổn định.
“Bọn họ?” Lâm Vãn dừng gây rối trên người một lúc, sau đó mới không nỡ ngẩng đầu.
“Vãn Vãn gϊếŧ đó.” Lâm Vãn nhìn hắn cười, gương mặt ửng hồng vẻ hồn nhiên, nhưng đôi mắt nước trong veo lộ chút khát vọng gϊếŧ người và... phấn khích.
Nàng gϊếŧ họ, nàng tiến giới.
“Không phải họ vốn đáng chết sao!”
“Vãn Vãn.” Ly Vọng như bị câu trả lời của nàng đánh, cảm xúc mơ hồ tan biến hoàn toàn.
Hắn chợt sững sờ, cố gắng phớt lờ sự ướŧ áŧ trước ngực, ngả người về sau, ngăn tiểu đồ đệ gần gũi.
“Trước đây sư phụ dạy con thế nào?” Giọng hắn run run, giữa lông mày phủ vẻ u tối: “Con là đồ đệ duy nhất của sư phụ, sao muốn gϊếŧ đồng môn mình, tại sao?”
Nhất thời quá kinh ngạc, hắn không kịp cân nhắc giọng nói, sau khi nói lời trách mắng, hắn nhìn thấy gương mặt ngọc đáng thương của tiểu cô nương, cuối cùng hắn không thể nhẫn tâm, điều chỉnh giọng nhỏ nhẹ: “Vãn Vãn, sư phụ đã dọa con rồi, sư phụ…”
“Sư phụ, sư phụ cũng giống họ sao?” Lâm Vãn đột nhiên cắt ngang lời sư phụ, đôi mắt sáng như bảo thạch nhìn chằm chằm hắn: “Có phải sư phụ muốn gϊếŧ ta giống như họ không?”
Hắn ngây người, lắc đầu phủ định, hàng mi dài rủ xuống che cảm xúc trong mắt, nghe giọng nói hơi đau buồn: “Không đâu, nhưng sư phụ là tông chủ của Thanh Vân môn, chuyện gϊếŧ đồng môn, ta không thể thiên vị dung túng cho con.”
“Con là đồ đệ của sư phụ, nhưng gϊếŧ hại đồng môn…”
Nam nhân cười khổ, sắc mặt tái nhợt: “Con nói sư phụ làm sao mới được?”
Chính mắt Lâm Vãn nhìn thấy sự thất vọng, trách mắng trong ánh mắt sư phụ, nàng choáng váng, hoang mang, đau đớn, ý cười trong mắt tan biến nhanh chóng.
Nàng không phấn khích, hồng ấn ở giữa chân mày dần nhiễm khí đen, trước đó yêu khí bị Ly Vọng dùng linh huyết hoá sạch, bây giờ nó biến đổi trong cơ thể nàng.
Chỉ là biến đổi rất nhỏ, Ly Vọng không nhận ra, Lâm Vãn cũng không phát hiện.
“Sao sư phụ không hỏi, tại sao Vãn Vãn gϊếŧ họ?” Lâm Vãn mở to mắt nhìn sư phụ, trong mắt không có ý cười, không có bất cứ thứ gì.
Lời nói Ly Vọng vừa rồi chắc chắn đã kích động nàng.
Sự kích động của Ly Vọng đã đánh thức con quỷ mà nàng không thể áp chế bên trong cơ thể.
Dù trông nàng chỉ là một người ngây thơ đáng yêu, tiểu cô nương mặt phấn tươi vui.
Nhưng dưới đôi mắt trong veo, ẩn chứa sự tàn nhẫn và khát vọng huỷ diệt.
Họ đáng chết, nhưng sư phụ lại trách nàng, sau này sư phụ sẽ giống họ, ở phía kẻ thù đối đầu nàng, ra tay với nàng sao… Đã như vậy, nàng chỉ có thể giam cầm sư phụ ở đây mãi mãi, cường thủ hào đoạt hắn, song tu nâng cao tu vi, càng mạnh hơn, gϊếŧ hết những kẻ ức hϊếp nàng.
“Vãn Vãn, con phạm sai chính là lỗi sư phụ…” Sau khi im lặng một lúc, Ly Vọng đưa tay lên, muốn khẽ chạm mặt nàng để an ủi.
Chỉ là tay hắn vừa di chuyển, vang lên tiếng xiềng xích sắc bén, khơi dậy nỗi xấu hổ hắn bị đồ đệ mình giam cầm ở đây vui đùa.
Yết hầu hắn chuyển động, hắn khẽ nuốt nước miếng, chỉ có thể từ bỏ ý định chạm mặt nàng, buông tay xuống nói: “Vãn Vãn, con thả sư phụ đi, nhận lỗi trước mặt mọi người.
Sư phụ sẽ bảo vệ con, không để họ gây khó con.”
“Ta không nhận lỗi. Họ đáng chết, các người ở Thanh Vân môn đều đáng chết.” Lâm Vãn hơi nghiêng đầu, cong đôi mắt cười ngoan ngoãn: “Sư phụ, bây giờ người bị giam ở đây, người còn nghĩ ta sẽ thả người sao?”
“Vãn Vãn muốn tiến giới, ta đã xem qua tu luyện trong sách Hợp Hoan Tông, trong sách nói hoan hợp có thể tu luyện tăng cường công lực, tu vi của sư phụ rất cao, sau khi Vãn Vãn tu luyện cùng sư phụ, tu vi Vãn Vãn sẽ tăng lên rất nhanh!”
Nghe nàng nói, nam nhân muốn lên tiếng phản bác nàng, nhưng thiếu nữ mỉm cười dịu dàng, đè bả vai hắn.
Tiếng động ầm ĩ, Ly Vọng bị ép ngã xuống.
“Vãn Vãn không biết chuyện tu luyện, nhưng… sư phụ biết rõ đúng không?” Lâm Vãn cười tinh nghịch, giọng nói ngọt ngào: “Sư phụ phải dạy Vãn Vãn thật giỏi đó… nếu không, Vãn Vãn tức giận sẽ…”
“Gϊếŧ người đó.”