Ly Vọng rời khỏi Lăng Vân Phong.
Hắn ngự kiếm trên Thanh Vân môn, cúi xuống nhìn thì thấy đệ tử trong môn đang đánh nhau với Ma tộc.
Mặc dù đinh Toả Hồn vẫn đóng trong cơ thể, hạn chế phần lớn linh lực và pháp lực của hắn, nhưng sau khi hắn phá vỡ một trong hai mươi bốn linh cốt, lực giam cầm của đinh Toả Hồn cũng yếu bớt.
Tu vi của hắn vốn đạt tới trình độ siêu phàm, lúc này phất ống tay áo lên, một tia sáng vàng bay ra, nhanh chóng tạo thành vô số mũi kiếm ánh sáng vàng rơi xuống mặt đất, trong chớp mắt đâm xuyên qua tất cả mạch máu của Ma tộc.
Ma tộc đều ngã xuống đất, uy áp mạnh mẽ từ trên không quét tới, đệ tử trên mặt đất sửng sốt, nơm nớp lo sợ nhìn lên không trung, chỉ thấy một người mặc một bộ áo trắng ngự kiếm đang đứng, gió to thổi qua khiến ống tay áo phần phật, chỉ cần đứng ở đó cũng đã uy áp đầy trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đây là tông chủ của bọn họ!
Mọi người bên dưới trợn tròn mắt, kích động quỳ xuống hô to: "Đệ tử tham kiến tông chủ!”
"Đệ tử ©υиɠ nghênh tông chủ xuất quan!" Nghĩ rằng cuối cùng tông chủ cũng xuất quan, trong lời nói của mọi người đều không thể che giấu niềm vui và may mắn.
Lúc nãy khi bọn họ sắp chết dưới tay của Ma tộc thì đã được Ly Vọng cứu một cách nhẹ nhàng.
Không thể nghi ngờ, bây giờ bọn họ nhìn Ly Vọng giống như nhìn thần tiên hạ phàm, phấn chấn không thôi, tin chắc là chuyện của Ma tộc sẽ được giải quyết.
Vị này chính là Tiên quân đứng đầu của Tu Chân giới, tu vi cao cường, suýt nữa thì phi thăng.
Vẻ mặt Ly Vọng bình tĩnh, không có bất kỳ thần sắc nào, chỉ truyền âm nói: "Cấm chế tu bổ bị phá hủy, củng cố pháp trận tu ma, nếu có tình huống gì thì kịp thời bẩm báo.”
Cấm chế là tự Thanh Vân môn dùng để phòng ngự, mà pháp trận tu ma là pháp trận ngăn cách cả Tu Chân giới và Ma giới, nếu như pháp trận bị hủy, cân bằng của hai giới bị đánh vỡ, Ma tộc dũng mãnh tràn vào từ tứ phía, đương nhiên Tu Chân giới sẽ liên tục có chiến loạn, máu chảy thành sông.
Mọi người bên dưới nghe thấy, quỳ xuống đất cúi đầu, cung kính trả lời: "Vâng, tông chủ.”
― Ly Vọng tìm mỗi một góc của Thanh Vân môn đều không thấy tung tích của Ma Tôn, ngược lại thì những Ma tộc xâm nhập đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ.
Sau khi tiêu diệt sạch Ma tộc, hắn đứng ở trên đỉnh tháp cao vυ't của Thanh Vân môn, thả thần thức ra bao trùm cả Thanh Vân môn.
Nhưng mà vẫn không tìm thấy một tia ma khí nào.
Dĩ nhiên là Ma Tôn đã rời khỏi đây.
Ly Vọng hạ mắt, mặt như băng sương, khi lông mi dài lật nghiêng tạo ra một cái bóng, trước mặt hắn đột nhiên hiện lên gương mặt thiếu nữ như hoa đào.
Cách thời gian tiểu đồ đệ của hắn tỉnh lại là ba canh giờ.
Hắn lập tức ngự kiếm, như sao băng xẹt qua bầu trời, một lát sau đã tới bên ngoài chính điện nghị sự của Thanh Vân môn.
"Đệ tử, đệ tử tuyệt đối không có nói dối... Đệ tử thật sự nhìn thấy tận mắt, chính là Lâm sư muội! Là Lâm sư muội gϊếŧ nhóm sư huynh...”
Trong chính điện nghị sự, một đệ tử đứng dưới điện vẻ mặt hoảng sợ, thần sắc hốt hoảng, đang che mặt nói lớn, giọng điệu khoa trương, nói năng lộn xộn.
Sau khi hắn ta nói xong, một đệ tử áo lam khác ở kế bên cũng mở miệng, vẻ mặt nhất trí, lời nói cũng không khác mấy.
"Đúng, đúng vậy, khi đó đúng lúc chúng đệ tử đến Thiên Trạch Phong, chuẩn bị trợ giúp các sư huynh, nhưng nào ngờ vừa đến đã tận mắt nhìn thấy Lâm sư muội tàn nhẫn sát hại các vị sư huynh... Các sư huynh rất thảm.”
Nhớ lại cảnh lúc ấy, đệ tử áo lam hơi quỳ xuống đất, giống như cực kỳ sợ hãi: "Đầu, bị cắt mất đầu... Lâm sư muội chắc chắn là yêu ma! Mong các trưởng lão xử lý yêu ma theo lẽ công bằng, nhốt Lâm sư muội vào tháp Triều Vân chịu hình, hoặc là trục xuất khỏi Thanh Vân môn!”
"Yêu ma không xứng được ở Thanh Vân môn!”
"Đúng vậy!" Dứt lời, mọi người dưới điện đều hưởng ứng, cùng kêu lên: "Lâm sư muội tàn nhẫn sát hại đồng môn, phải chịu hình, trục xuất khỏi Thanh Vân môn!”
Vài vị trưởng lão ngồi ngay ngắn trên điện, liếc nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.
"Việc này, có cần báo cho tông chủ biết trước hay không?
Huống hồ, đây cũng là lời nói từ một phía của bọn họ.”
Trưởng lão Huyền Thanh hạ giọng mở miệng, dùng bạc quan búi tóc, gương mặt tuấn tú lộ vẻ khó xử, hỏi mấy vị trưởng lão còn lại.
Trưởng lão Minh Văn khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý: "Lâm Vãn là đệ tử của tông chủ, theo lý thì nên báo cho tông chủ biết việc này trước, các ngươi cũng biết, tông chủ cưng chiều tiểu đồ đệ này biết bao, nếu như chúng ta tự xử lý, chỉ sợ...”
Phù Thanh ngồi bên phải chiếc bàn dài cười khẩy một tiếng, cuộn ống tay áo bằng lụa mỏng lại: "Tông chủ đang bế quan, đừng dùng việc nhỏ này quấy rầy hắn, nếu chuyện gϊếŧ đồng môn là thật, thì phải làm...”
Bùm, một tiếng nổ lớn vang lên, Phù Thanh còn chưa nói xong đã bị tiếng động này dọa sợ đến mức cơ thể run lên.
Trong chớp mắt, mọi người không lên tiếng, đại điện yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng hô hấp.
Cửa điện trả lời bằng cách mở ra, sau đó, áp lực khϊếp người vọt tới như sóng lớn, trong điện như tràn ngập gió sương và băng tuyết, lộ vẻ lạnh như băng.
Ly Vọng từ từ đi đến, áo trắng như tuyết, gương mặt lạnh lùng.
"Vãn Vãn là đồ đệ của bản quân." Giọng hắn nhẹ nhàng, giống như đang nở nụ cười dịu dàng, nhưng khóe mắt khóe môi lại không hề có ý cười: "Đồ đệ duy nhất.”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng và bình tĩnh, giống như suối ngọc trong veo, lạnh lẽo thanh tao, nhưng mọi người trong điện lại hoảng hốt không thôi, đồng thời quỳ xuống hô lên: "Tông chủ...”