Lúc Lâm Vãn sắp hôn sư phụ của mình, thì nàng rời đi.
Nàng bấm tay niệm thần chú, dứt khoát rời đi, ngay cả vẻ đẹp của sư phụ cũng không giữ được nàng.
Bởi vì, nàng nghe được một âm thanh.
Một vị trưởng lão truyền âm cho tất cả đệ tử của Thanh Vân môn, ma tu phá cấm chế, xông vào Thanh Vân môn, lệnh cho đệ tử nhanh chóng đi ngăn cản.
Lâm Vãn nhận được truyền âm vội vã rời đi… Trong mắt vẫn còn lóe lên tia hưng phấn.
Theo nàng thấy, cấm chế bị phá, ma tu xông vào Thanh Vân môn, điều này có nghĩa là nàng có thể chiến đấu.
Chỉ cần chiến đấu sẽ có gϊếŧ chóc.
Có gϊếŧ chóc, nàng có thể tăng cấp, tăng cường tu vi.
Lâm Vãn tu đạo gϊếŧ chóc.
Sát Lục đạo lấy gϊếŧ chóc làm chủ đạo, dưới kiếm càng nhiều vong hồn, nàng thăng cấp càng nhanh, tu vi càng cao.
Thanh Vân môn là môn phái đứng đầu trong giới tu luyện, có nguồn gốc linh căn thượng đẳng, thậm chí có người có nguồn gốc Thiên linh, mà Lâm Vãn chỉ là Tạp linh căn… trình độ tồi tệ nhất.
Nhưng mặc dù như vậy, vị tu chân Tiên quân đầu tiên trong giới tu luyện —— Ly Vọng tông chủ vẫn thu nhận nàng.
Ngày Lâm Vãn gia nhập tông môn, Thanh Vân môn tổ chức nghi lễ thu nhận đồ đệ rất long trọng.
Trong ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị của các trưởng lão và đệ tử Thanh Vân môn, lúc đó Lâm Vãn vẫn còn là một cô nhóc, đã trở thành đệ tử của Ly Vọng, cũng là đệ tử duy nhất trong hàng ngàn năm qua.
Nàng đi theo sư phụ tu luyện, cũng tập luyện các thuật pháp khác trong tông môn.
Thế nhưng, bất kể là thuật pháp nào, Lâm Vãn đều là người tu luyện kém nhất.
Tu vi của nàng thăng tiến cực chậm, tất cả những người cùng tuổi với nàng bây giờ đều đã là Kim Đan Nguyên Anh, nhưng nàng vẫn chỉ là Trúc Cơ.
Rõ ràng nàng đã tu luyện rất chăm chỉ, nhưng tu vi vẫn không tiến bộ, Lâm Vãn vẫn luôn tự hỏi vì sao như vậy.
Nàng căn bản không thể tự mình sử dụng và điều khiển linh lực của linh mạch.
Nàng đã hỏi sư phụ, nhưng Ly Vọng chỉ dịu dàng xoa đầu nàng cười, nói nàng bình an vui vẻ lớn lên là được rồi, hắn sẽ bảo vệ nàng.
Nhưng Lâm Vãn không muốn bị người khác cười nhạo là phế vật, bị người ta xa lánh khi dễ, không muốn bị người khác nói… Nàng không xứng làm đồ đệ của sư phụ.
Vì vậy, nàng đã đến Kinh thư các Lăng Vân Phong tra cứu sách cổ, muốn tìm hiểu nguyên nhân, xem có phương pháp nào để đả thông linh mạch, nâng cao tu vi hay không.
Quả nhiên, trong một quyển sách cổ, nàng tìm được một phương pháp khác không cần linh căn vẫn có thể tu luyện, chính là lấy gϊếŧ chóc làm chủ đạo, tu sát sát chi đạo, càng nhiều vong hồn dưới kiếm thì tu vi tăng càng nhanh.
Lâm Vãn tu luyện.
Nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đối với nàng tu đạo gì không quan trọng.
Lâm Vãn lén lút tu luyện, trong một lần làm nhiệm vụ nàng gϊếŧ Ma tộc, thực sự tu vi đã tăng lên không ít, thậm chí uy lực của linh kiếm cũng tăng vọt…
“Chạy đi! Đánh không lại! Mọi người mau chạy đi! Đi gọi các sư huynh!”
“Phải… người Ma tộc quá đông, chúng ta không thể đánh lại…”
Cấm chế ở thiên điện Thiên Trạch Phong bị phá vỡ một góc, đám người Ma tộc lao đến giống như thủy triều, trong nháy mắt đã chiếm giữ toàn bộ thiên điện, các đệ tử Thiên Trạch Phong không thể chống lại sự tấn công của Ma tộc, chỉ trong chốc lát máu đã chảy thành sông, nhao nhao bỏ chạy.
“Wow, có rất nhiều người.” Lâm Vãn rút kiếm xuống, vỗ tay khi nhìn thấy cảnh tượng này, chiếc chuông bạc trên tay rung lên giòn tan lanh lảnh.
Nàng nghĩ, nếu như lần này nàng có thể gϊếŧ hết đám người Ma tộc này, nói không chừng có thể tăng cấp lên Kim Đan kỳ!
Lâm Vãn nghĩ như vậy, trên khuôn mặt hoa đào nhỏ bé lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội, nàng từng bước bước qua vệt máu trên bậc thang, đi về phía đám người Ma tộc đang chém gϊếŧ trong điện.
Bốn phía đều là tiếng đánh nhau, kêu la, cách đó không xa, mấy tên đệ tử bị đám Ma tộc bao vây nhìn thấy Lâm Vãn, hai mắt sáng rực lên.
Bọn họ nghĩ còn nước còn tát, nếu sư muội này có thể cứu được bọn họ thì tốt, nếu không cứu được gọi nàng tới ngăn cản một lát cũng được.
Người trong tông môn đều không thích nàng, coi nàng là phế vật, chết cũng không quan trọng.
“Lâm sư muội, cứu chúng ta!”
Lâm Vãn nghe thấy tiếng gọi, khẽ nhíu mày nhìn qua.
“Lâm sư muội, ma tu nhiều quá, sư muội giúp chúng ta đi!”
Có ai đó đang cầu cứu nàng.
Lâm Vãn dừng bước, nhìn về phía bọn họ trong đám hỗn loạn xung quanh, chớp đôi mi dài cong vυ't, đôi mắt trong veo sáng ngời, bên trong không có gì.
Nàng quan sát bọn họ một lúc, sau đó tiện tay vung kiếm, một luồng ánh sáng quét qua, Ma tộc trước mặt lần lượt ngã xuống đất.
Mấy đệ tử đó đều sững sờ, hai mắt mở to, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Lâm Vãn tùy ý vung kiếm lên như muốn đè nát tâm mạch của bọn họ.
“Tránh xa một chút, đừng cản trở ta thăng cấp.” Lâm Vãn giơ thanh kiếm lên, cười với bọn họ, khóe mắt cong cong: “Nếu không ta sẽ gϊếŧ các ngươi.”
Mấy người kia ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, đợi đến khi phản ứng lại, Lâm Vãn đã cùng đám Ma tộc đánh nhau rồi.
Thanh kiếm áp chế người khác, kiếm thuật nhẹ nhàng lại chí mạng, máu bắn tung tóe, không bao lâu sau đám Ma tộc ở thiên điện đã bị nàng gϊếŧ sạch hoàn toàn, máu chảy thành sông.
Mấy người kia trốn sau gốc cây theo dõi, trần đầy khϊếp sợ.
Vào lúc này, ngoài mấy đệ tử Thanh Vân môn, còn có một nam nhân đứng trong bóng tối đang nhìn Lâm Vãn.
Người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt xinh đẹp nhưng cả người toát ra tà khí.
“Được rồi, gϊếŧ sạch rồi, nhưng mà…”
Khi gϊếŧ chết tên Ma tộc cuối cùng, Lâm Vãn thấp giọng thì thào, giọng điệu có vẻ tiếc nuối.
Nàng vẫn chưa thăng cấp.
Mặc dù, nàng có thể cảm nhận được sức mạnh tăng vọt trong linh phủ, nhưng… chưa có đột phá Trúc Cơ, thăng cấp lên Kim Đan kỳ.
“Tại sao…” Lâm Vãn vuốt vết máu dính trên linh kiếm, nghĩ không ra vì sao.
Hôm nay gϊếŧ người, đủ rồi.
Ma tộc xông vào đều bị nàng gϊếŧ sạch, gϊếŧ chóc như thế còn chưa đủ sao.
“Ngươi, ngươi là yêu quái à!”
Khi Lâm Vãn nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề thăng cấp, mấy người kia bỗng nhiên lên tiếng, mặc dù Lâm Vãn vừa mới cứu bọn họ, nhưng lúc này bọn họ coi nàng tồn tại ngang bằng với yêu quái.