Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn

Chương 8

Tiểu cô nương ôm nam nhân làm nũng, con mắt nai con giống như ngây thơ nhìn chằm chằm vào sư tôn của mình, nụ cười cực kỳ trong sáng, theo đó lời nói mở miệng lại là muốn song tu với hắn khiến cho người ta kinh hãi.

Nhưng lúc này dù tiểu đồ đệ của mình hồ đồ thế nào, nói ra việc song tu đại nghịch bất đạo này thì Ly Vọng cũng không nghiêm nghị răn dạy nàng.

Mùi máu tanh nhàn nhạt của thiếu nữ quanh quẩn chóp mũi hắn, chỉ thời gian ngắn hắn đã quên từ nghĩ hổ lang của nàng, ánh mắt vẫn rơi vào cánh tay đang chảy máu của tiểu đồ đệ.

Cổ tay kia vốn trắng nõn no tròn như ngọc, non mềm tinh tế, bây giờ lại chảy máu tươi.

“Vãn Vãn.” Hắn lại gọi nàng, giọng nói trầm thấp, trong cổ họng như bị một cây đao chặn lại: “Con bị thương, đau không?” Hắn lặp lại, lông mày đen như mực khẽ nhíu, lông mi khó tự kiềm chế run lên.

Tiểu đồ đệ duy nhất của hắn bị thương, chảy máu, dù nàng không tốt không hiểu chuyện mà giam cầm mình ở đây, còn dùng đinh Tỏa Hồn đóng linh cốt của hắn, nhưng hắn là sư tôn của nàng, sư tôn nuôi lớn nàng, vị Tiên quân này ngày thường cao lãnh không thể chạm vào lúc này trong mắt tất cả đều là trìu mế, cơ bản không có cách nào làm như không thấy.

Nhưng tiểu cô nương lại không trả lời hắn, nàng không để việc này trong lòng một chút nào, không bị tổn thương tay lại không yên phận được.

Chuông bạc trên tay khẽ vang lên, Lâm Vãn như đang vui đùa bắt đầu xoa xoa bộ ngực của hắn, như đang chơi món đồ chơi mà mình thích, món đồ chơi chỉ thuộc về nàng.

Giờ phút này nàng rất hài lòng, môi mở ra giống như cánh hoa, thỉnh thoảng vang tiếng cười khúc khích, cực kỳ thoải mái.

Nhưng bị nàng làm càn xâm phạm như vậy, nam nhân khẽ thở một tiếng, lúc hô hấp rối loạn muốn nắm lấy tay đang làm loạn của nàng chỉ là tay của hắn hơi cựa quậy mạnh một chút, chỗ cổ tay đã truyền đến xúc cảm lạnh lẽo của sắt đen, trong hang động lại vang lên tiếng leng keng chói tai.

Hắn còn bị xiềng xích của sắt đen còng lại, không cách nào nhúc nhích.

“Vãn Vãn dừng tay.” Hắn quát lớn, nhưng vì lo sợ nàng bị thương, giờ phút này giọng điệu của hắn không hề có lực uy hϊếp, nếu như nghe cẩn thận còn mang theo ý mê hoặc khàn khàn.

Thiếu nữ nghe giọng nói trầm thấp của nam nhân bên tại, lúc hô hấp ấm áp phất qua bên tai, cơ thể Lâm Vãn rung lên.

Rất nhanh, nàng mở môi trơn bóng ra để lộ hàm răng khéo léo đáng yêu trắng như tuyết, cắn xuống l*иg ngực rắn chắc của hắn một cái.

Cắn một cái…

… Nàng cắn chỗ ngực của hắn.

Dường như nàng dùng sức rất mạnh, chỉ một lúc đã thấy máu, l*иg ngực trắng nõn của nam nhân hiện lên dấu răng tương đối rõ ràng.

Ly Vọng rên lên một tiếng, hắn thấy nàng đột nhiên cắn mình nghĩ rằng Lâm Vãn chịu không được sự đau đớn của vết thương nên muốn chữa thương cho nàng theo thói quen, nhưng tay hơi cử động, lại một tiếng va chạm của xiềng xích vang lên.

Không biết làm sao, giờ phút này hắn chỉ có thể cúi đầu, cọ mũi xát vào vành tai mềm mại của thiếu nữ, nhẹ giọng dụ dỗ nàng, giọng dịu dàng làm người ta say lòng: “Vãn Vãn nghe lời, để sư tôn xem vết thương của con.”

Sau khi cắn l*иg ngực hắn một cái, Lâm Vãn thỏa mãn rất nhiều, điều này làm cho nàng cực kỳ yên tâm.

Sư tôn bị nàng cắn, còn chảy máu, lần này… Sư tôn sẽ chỉ là của nàng rồi, có đánh dấu dấu răng này.

Vừa nghĩ tới đó, Lâm Vãn nở nụ cười dịu dàng, con mắt cong thành mặt trăng sáng sủa.

Nàng điều chỉnh tư thế không muốn xa rời l*иg ngực ấm áp của Ly Vọng, ngoan ngoãn vung ống tay áo lên đưa tay bị thương cho hắn xem.

“Này, Vãn Vãn cho sư tôn xem.”

Thật ra nàng không có để ý chút nào, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, chảy máu một chút chẳng mấy chốc sẽ lành thôi… Nàng tựa lên bả vai của hắn, lại thích thú ngửi khí tức của hắn, nghĩ đến mỗi lần nàng bị thương, sư tôn cũng rất hồi hộp.

Ly Vọng cụp mắt nhìn vết thương của nàng, lông mi dài run rẩy, gương mặt che lấp âm trầm.

Tay của thiếu nữ nhuốm máu, trên cánh tay trắng minh có mấy vết thương bị kiếm cắt, máu đỏ tươi còn đang chậm rãi chảy ra.

“Đau không?” Linh cốt của hắn bị đinh gắn chặt, hai tay bị khóa lại, bạch y trong sạch bị ép mở rộng, trên người đầy dấu vết bị làm nhục, giờ phút này lại đang hỏi tiểu đồ đệ của hắn có đau hay không.

“Vi sư đang hỏi cái gì thế này, vết thương sâu như thế tất nhiên là rất đau.” Hắn cười thảm một tiếng, hạ giọng dụ dỗ nói: “Vãn Vãn, mở xiềng xích với đinh Tỏa Hồn ra cho vi sư đi, vi sư chữa thương cho con.”

“Không được.” Vừa nghe đến đây, Lâm Vãn lập tức cảnh giác, lúc này tay tìm được nơi linh cốt sư tôn của nàng, không chút do dự đẩy đinh Tỏa Hồn sâu thêm một tấc.

Một tiếng két, linh cốt tại ngực Ly Vọng gần như vỡ vụn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Pháp bảo Tu Chân giới chia làm bốn cấp, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, pháp bảo cấp Thiên mạnh nhất và cực kỳ hiếm, cứ thế suy ra, pháp bảo cấp Hoàng ở cuối cùng.