Lâm Vãn cứ như vậy, vừa làm càn vừa ngây thơ sờ soạng sư tôn nàng một đêm, nàng như thể chơi đùa mà sờ khắp một lượt từng chỗ trên người sư tôn nàng.
Mỗi khi nàng nhìn thấy khuôn mặt không ngừng ửng hồng như tuyết ngọc, tiếng rên không thể kìm được mà truyền ra của sư tôn nàng, nàng lại cười vô cùng vui vẻ, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ còn tươi đẹp, rực rỡ hơn hoa đào ngày xuân.
Lúc này, nàng rất kinh ngạc, thầm nghĩ hóa ra sư tôn như thần linh không thể xâm phạm cũng sẽ có một mặt như vậy.
Thật là thú vị, khuôn mặt kia của sư phụ nàng... cũng thật là đẹp.
Dáng vẻ này của sư tôn chỉ có thể thuộc về một mình Lâm Vãn nàng, ai cũng không thể tranh đoạt với nàng.
Đương nhiên, quá trình Lâm Vãn sờ được vào sư phụ nàng không hề thuận lợi.
Bởi vì cho dù là bị huyền thiết trói chặt đôi tay, bị đinh Tỏa Hồn đâm xuyên linh cốt, khi nàng vuốt ve hắn, sư tôn nàng vẫn luôn nghiêm giọng kêu tên nàng, uy nghiêm của Tiên quân ắt sẽ hiện ra, sắc mặt lạnh băng đáng sợ, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Mỗi lần như vậy, Lâm Vãn đều sẽ bị hắn dọa sợ, nàng mờ mịt và vô tội mà giọ hắn sư tôn, đôi mắt ướt đẫm, ngây ngô đáng thương như thỏ trắng nhỏ, trong ánh mắt nàng không có gì hết, thuần khiết đến mức giống một trang giấy trắng, khiến hắn yêu thương vô hạn.
Lúc này, Ly Vọng lo rằng ngữ điệu của mình quá nặng dọa sợ tiểu đồ đệ của hắn, lại nhanh chóng xin lỗi, bảo nàng đừng sợ.
Lặp lại vài lần như vậy, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ răn dạy Lâm Vãn, hàng mi dài run rẩy nhắm lại.
Nhưng, Lâm Vãn chỉ sờ mó mà thôi.
Ngày đầu tiên giam cầm, sư tôn nàng còn không chịu song tu cùng nàng, tu vi của nàng cũng vẫn chưa mạnh đến trình độ có thể song tu cùng sư tôn.
Vậy thì... chờ thêm thôi, nàng tạm thời chỉ động chạm sư tôn, chờ nàng lại mạnh thêm chút nữa là có thể vui sướиɠ mà song tu cùng sư tôn rồi.
Ôm suy nghĩ như vậy, sau khi Lâm Vãn sờ đến vui vẻ, cảm thấy mỹ mãn ôm sư tôn ngủ mất.
Một đêm qua đi, ánh nắng mờ mờ chiếu vào huyệt động tối tăm, đã sang ngày thứ hai nàng cầm tù sư tôn.
Lâm Vãn thấy trời đã sáng, bèn dứt khoát buông sư tôn nàng ra, rời khỏi đỉnh Lăng Vân Phong, ngự kiếm đi đến đài cao nơi cử hành đại tỷ thí của tông môn.
Nàng đi cực nhanh, động tác khi đẩy sư tôn ra cũng không hề nhẹ nhàng, xiềng xích huyền thiết vang lên loảng xoảng, miệng vết thương trên người Ly Vọng lại bị xé rách ra.
Miệng vết thương bị xé rách, đinh Tỏa Hồn lại đâm xuyên linh cốt, hắn hít khẽ một tiếng, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Bởi vì tiểu đồ đệ của hắn náo loạn một đêm, khuôn mặt Ly Vọng tái nhợt đến gần như trong suốt, đuôi mắt hắn vẫn đỏ bừng chưa tan, quần áo bị nàng cởi đến hỗn loạn, nhìn dáng vẻ này, Tiên quân ngày thường cao cao tại thượng vậy mà lại thêm vài phần cảm giác phóng đãng thê thảm mê người.
“Vãn Vãn...”
Hương thơm thiếu nữ trong l*иg ngực dần dần tan biến, nhận thấy sự rời đi của Lâm Vãn, hắn khàn giọng gọi hai chữ Vãn Vãn, nhưng Lâm Vãn chẳng hề nghe được, sớm đã ngự kiếm rời đi, biến mất không thấy tăm hơi.
Trong huyệt động yên tĩnh một lát, trong nháy mắt chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của hắn cùng tiếng xiềng xích va chạm đột ngột.
Ly Vọng gọi vài tiếng tên của tiểu đồ đệ hắn đều không có người đáp lại, điểm đỏ ở đuôi mắt càng thêm hoa lệ.
Lúc này bên ngoài đã là ánh mặt trời sáng rõ, trong huyệt động có ánh nắng ánh chiếu vào, cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt, nam nhân xốc lên mí mắt, môi mỏng đỏ tươi khẽ nhếch, ngẩng đầu nhìn một tia ánh sáng nhạt lọt vào từ lỗ nhỏ trên đỉnh huyệt động.
Cả người hắn loang lổ vết máu, bạch y thẳng thớm sớm đã dơ bẩn, toàn thân đều chìm trong bóng tối dày đặc.
Mà giờ phút này, hắn ngẩng chiếc cổ thon dài lên, suy nghĩ khi nhìn thấy ánh sáng duy nhất này lại là ——
Đại tỷ thí của tông môn hôm nay, tiểu đồ đệ ngang bướng không nghe lời kia của hắn nhất quyết muốn đi, liệu có thể bị thương hay không.
*
Ở một nơi khác, Lâm Vãn rời khỏi đỉnh Lăng Vân Phong, rất nhanh đã ngự kiếm tới trước đài cao khổng lồ chủ điện nơi tổ chức đại tỷ thí của tông môn.
Đài cao đứng sừng sững ở quảng trường rộng lớn trước chủ điện, bốn phía san sát mấy chục cột ngọc chọc trời, vì bảo đảm tỷ thí công bằng, khi tỷ thí bắt đầu cột ngọc sẽ hình thành kết giới, ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài, chuyên môn dùng để cử hành đại tỷ thí của tông môn.
Lâm Vãn vừa đến địa điểm đại tỷ thí của tông môn, nơi rút nhận lệnh bài tỷ thí bên sườn đã chật kín người, đội ngũ đã xếp thành một hàng dài.