Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn

Chương 2

Người đàn ông lại nhẹ nhàng nói với thiếu nữ, sau khi bị nàng nhốt, hắn vẫn nghĩ nàng chỉ ngẫu hứng một lúc, vẫn coi nàng như một đứa trẻ nghịch ngợm, không nghe lời, còn dỗ nàng, dỗ nàng nghe lời, dỗ nàng buông hắn ra, buông sư tôn của mình ra.

Bọn họ là thầy trò, sao có thể như vậy được, tuyệt đối không thể như vậy.

Người đàn ông nói xong vẫn còn đang thở dốc, xung quanh hang động đều đặt đèn ngọc lưu ly chạm đến đất, giống như mãi mãi sẽ không bị dập tắt, ánh sáng mong manh từ đèn cầy.

Dưới ánh đèn mờ tối, vị tông chủ của Thanh Vân môn, tiên quân đầu tiên của Tu Chân giới, vị tiên quân như trời quang trăng sáng đang ngồi xổm ở trên mặt đất, hai tay hắn bị huyền thiết khóa chặt, bộ quần áo trắng ở trên người từ lâu đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nét mặt ở dưới ánh đèn cầy vẫn đẹp đến nao lòng người, ẩn sâu ở trong bóng tối, có một kiểu đẹp đến mê hoặc người khác.

“Vãn Vãn không thể buông sư tôn ra được.”

Trong động yên tĩnh một lúc, chiếc đầu nhỏ nhắn của thiếu nữ cọ vào cằm hắn, hơi ngứa, người đàn ông hơi cau mày, lông mi dài rơi xuống bọt nước run nhẹ.

“Chỉ cần tháo đinh Tỏa Hồn ra, sư tôn sẽ chạy, nếu không có đinh Tỏa Hồn giúp Vãn Vãn, Vãn Vãn sẽ không được ôm sư tôn rồi, đúng không?”

Khi nàng nói lời này, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt to trong như nước, giọng rất ngọt, trong trẻo như chuông gió, êm tai.

Lời Lâm Vãn nói chính là sự thật.

Đinh Tỏa Hồn là pháp bảo cấp thiên của Thanh Vân môn, không chỉ là Thanh Vân môn, còn là báu vật hiếm có của cả Tu Chân giới.

Đinh Tỏa Hồn này vốn ở trong tay của Ly Vọng, nhưng đệ tử của Thanh Vân môn thường phải ra ngoài rèn luyện tu hành, Ly Vọng lo lắng tiểu đệ tử của mình nên đã đưa pháp bảo cấp thiên này cho Lâm Vãn.

Hắn nói với nàng, khi tu hành ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm thì có thể dùng, ngay cả Ma Tôn của Ma giới, nếu bị đinh Tỏa Hồn đâm vào hồn của ma cốt, cũng khó có thể thoát khỏi.

Nhưng bây giờ, đồ đệ duy nhất của hắn, tiểu đồ đệ đáng yêu của hắn, lại dùng đinh Tỏa Hồn ở trên người sư phụ là hắn.

Pháp lực của hắn bị hạn chế, linh cốt bị đâm, lại bị huyền thiết nghìn năm khóa, hắn bị nàng nhốt ở đây, không làm sao được.

“Vãn Vãn, nghe lời của sư tôn, được không?” Giọng nói của Ly Vọng nhỏ bé yếu ớt, bởi vì sự đau đớn ở trong linh cốt, hắn chỉ có thể vô lực dựa vào cổ của thiếu nữ, hơi thở nóng bỏng phun ra từ bờ môi lướt qua vành tai của Lâm Vãn, không biết vì sao lại mang theo một chút rùng mình.

Bây giờ, nàng lại càng không thả hắn ra.

“Vãn Vãn sẽ không thả sư tôn ra, trước kia, sư tôn vẫn luôn không cho ta ôm người, nhưng bây giờ…” Lâm Vãn ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông, vuốt ve từng cơ bắp hiện ra rõ ở trên cơ thể hắn, nói: “Cuối cùng Vãn Vãn cũng được ôm sư tôn rồi, hơn nữa, sư tôn… Không thể từ chối, cũng không thể chống cự rồi.”

Bàn tay mềm mịn của thiếu nữ vuốt ve xuống dưới, người đàn ông chịu không nổi rên lên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch dần ửng đỏ.

“Lâm Vãn!” Hắn đột nhiên hét lên tên nàng, cực kỳ lạnh lùng.

Hắn đang kinh hoàng và phẫn nộ, tiểu đồ đệ ngây thơ hồn nhiên ở trong mắt mình sao lại làm những chuyện nam nữ dơ bẩn như thế được.

“Sư tôn?...” Dường như bị dọa bởi giọng nói đột ngột cao lên của người đàn ông, Lâm Vãn có chút bối rối mà ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.

“Xin lỗi.”

Nhìn thấy ánh mắt trong suốt mờ mịt của nàng, hắn nhanh chóng xin lỗi, giọng nói ấm áp, như gió mùa xuân, nói: “Sư tôn không nên quát con, nhưng lần này con thật sự quá cứng đầu, con không nên dùng đinh Tỏa Hồn lên người của vi sư, lại càng không nên làm cho vi sư biến thành dáng vẻ này, bị nhốt ở đây.”

Đối với hắn mà nói, tiểu đồ đệ duy nhất của hắn chỉ là có tính ngang bướng, lỡ rơi vào lầm lối, nàng chưa từng làm xấu gì, hắn không dạy dỗ tốt là lỗi của hắn.

Nàng từ khi sinh ra đã có tính cách trong sáng, đáng yêu hồn nhiên, mắt nàng là đôi mắt đẹp nhất, ngây thơ nhất mà hắn từng thấy, nàng vẫn luôn là đứa bé ngoan, chỉ là quá cứng đầu, hắn không dạy dỗ tốt mà thôi.

“Vãn Vãn… Nghe lời, được không?” Thấy tiểu cô nương vẫn đang sững sờ, dù cho đã đau đến chảy cả mồ hôi lạnh, Ly Vọng khó khăn để nói, vẫn nhẹ nhàng chỉ bảo: “Bản quân, bản quân là sư tôn của con… Là sư tôn, con là đồ đệ của ta, Vãn Vãn, con làm việc này là vượt qua lẽ trời, không được sự cho phép của người đời.”

“Nhưng Vãn Vãn thích nhất là như vậy, như vậy rất vui mà đúng không?” Lâm Vãn vẫn không bị lay động trước sự dạy dỗ đầy sự nghiêm túc đứng đắn này của hắn, bàn tay trắng nõn nhỏ xinh ôm lấy cổ hắn, yêu kiều cười nói: “Dĩ hạ phạm thượng gì đấy, Vãn Vãn thích nhất.”

“Sư tôn, chúng ta mãi mãi ở bên nhau được không?”

“Người mãi mãi chỉ thuộc về một mình ta, chỉ là sư tôn của mình ta, không được sao?”