Edit: ShiibaReiki
Phía trước lẫn phía sau đều là một cặp tình nhân, bạn nữ ngọt ngào rúc vào bờ vai vững chãi của bạn nam, nắm tay nhau đi xuống vòng đu quay, Kỳ Diệp nhìn mà có chút không được tự nhiên.
"Hai người." An Kinh Giới nói với nhân viên.
"Hai người! Làm phiền cẩn thận phía dưới chân."
Sau khi Kỳ Diệp bước vào l*иg xong, trực tiếp ngồi vào chỗ trong cùng.
"Trong khi chơi xin đừng đi lại bên trong l*иg để tránh xảy ra nguy hiểm." Nhân viên nhắc lại một lần cuối cùng, sau đó gài cửa lại.
Khi l*иg càng lên cao, quang cảnh được nhìn thấy cũng càng mở rộng, kèm theo đó là ánh cam và những chiếc đèn neon lấp lóe bên dưới khu công viên tạo nên một bản nhạc hài hòa.
Tay Kỳ Diệp chống lên bệ cửa sổ, mặt không thay đổi nhìn về phía tàu lượn siêu tốc bên ngoài đang dần dần bé lại.
"Tiểu Diệp."
An Kinh Giới ngồi đối điện Kỳ Diệp, chiếc l*иg nhỏ hẹp khiến đầu gối của cả hai hơi đυ.ng vào nhau.
"Anh có biết vì sao cái vòng đu quay này gọi là Vọng Hà Nhãn không?"
Thấy Kỳ Diệp không phản ứng, An Kinh Giới nói tiếp, "Vì nơi này hướng về phía tây, lại không có bất kỳ một kiến trúc hay đỉnh núi nào cản trở, khi chơi vào chập tối, chiếc l*иg chạy đến đỉnh sẽ có thể thấy ráng chiều xinh đẹp nhất."
"Chuyện quan trọng mà em muốn nói đây hả?" Cuối cùng Kỳ Diệp cũng quay đầu lại.
"Vọng Hà Nhãn không bao giờ ngừng," An Kinh Giới không đáp trực tiếp lại vấn đề của Kỳ Diệp, "Nói cách khác, nó vĩnh viễn có thể trông thấy cảnh sắc đẹp đẽ này."
An Kinh Giới cầm tay Kỳ Diệp, thâm tình đối diện với hai mắt Kỳ Diệp.
"Em hi vọng, em có thể như Vọng Hà Nhãn, vĩnh viễn mang đến cho anh phong cảnh đẹp nhất, trải nghiệm hạnh phúc mãi mãi."
Kỳ Diệp khẽ giật mình, lập tức muốn rút ra bàn tay bị nắm chặt nhưng An Kinh Giới không chịu buông ra.
"Tiểu Diệp, đừng trốn tránh nữa được không? Em biết là em không trưởng thành, cũng chẳng có năng lực, nhưng tình cảm em dành cho anh đều là thật lòng thật dạ. Tiểu Diệp, em thích anh."
"Tiểu Kinh... Anh... Anh chỉ luôn xem em là em trai của anh... Anh..." Kỳ Diệp gấp đến độ muốn khóc.
"Em biết." An Kinh Giới an ủi Kỳ Diệp, "Nhưng em thật sự thích anh, em sẽ không ép anh, chỉ là em sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu."
"Tiểu Kinh... Anh xin lỗi..."
"Đừng nói xin lỗi, ít nhất, hãy cho em cơ hội để cố gắng, được không anh?" An Kinh Giới cười khổ.
Chiếc l*иg của hai người bất giác đã chuyển xuống phía cùng, tiếng nhân viên gọi cũng ngày càng lớn.
"Đến rồi ạ! Làm phiền chú ý dưới chân, cảm ơn ạ!" Giọng vui tươi của nhân viên mà hai người nghe vào lại có chút chói tai.
Kỳ Diệp cúi đầu đi ra, "Để anh... Một mình được không?", nói xong liền đi ngược lại với đường cũ.
"Em sẽ chờ anh!" An Kinh Giới hô to với bóng lưng Kỳ Diệp, chỉ thấy Kỳ Diệp dừng bước, mấy giây sau lại tiếp tục đi về phía trước.
Những âm thanh vui đùa xung quanh không hề bị ảnh hưởng bởi sắc trời, càng muộn lại càng sôi động. Một mình Kỳ Diệp uống cốc cà phê trong quán bar có phong cách xoay tròn, cậu bỗng nhớ tới lúc giữa trưa bốn người chơi xong, tất cả đều choáng váng chịu hết nổi rồi ngã xuống đất, còn bị nhân viên chú ý tới nữa.
Thật ra Kỳ Diệp vẫn luôn biết, nhưng cũng luôn trốn tránh. Cậu không muốn nghĩ đến bất kỳ một khả năng nào, cũng làm như chưa từng xảy ra. Không phải Kỳ Diệp quá vô tư, mà vì một người con trai mình vốn xem là người nhà lại đột nhiên tỏ tình với mình, dù là ai cũng không thể nào tiếp nhận loại phản bội lại mong muốn đơn phương của bản thân. Đương nhiên, người có mong muốn đơn phương là mình.
Ban đầu Kỳ Diệp không nghĩ tới chuyện thích con trai đâu, nhưng cậu tự hỏi lòng mình, hẳn cậu chỉ có cảm giác với người đặc biệt thôi. Với An Kinh Giới, nếu tăng thêm chút nguyên tố tình yêu, Kỳ Diệp chỉ sợ sẽ phá hư cân bằng vốn có. Kỳ Diệp nghĩ đến, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Ngôn Trừng Hoằng.
"Cậu tìm trong nhà vệ sinh với mấy quầy hàng khác chưa?" Ngôn Trừng Hoằng hỏi Đồng Tu vừa trở về.
"Tìm nhà vệ sinh rồi! Còn quầy bán chỉ có bên kia thôi." Đồng Tu gấp đến độ xoay vòng, "Làm sao bây giờ? Tôi không biết chỗ này không an toàn đến vậy đó."
"Bảo vệ ở đây không đến nỗi tệ như thế đâu, để tôi tìm."
Ngôn Trừng Hoằng đi không được mấy bước, đã nhìn thấy An Kinh Giới đang một mình trở về từ xa.
"Kỳ Diệp đâu?" Ngôn Trừng Hoằng nhìn phía sau An Kinh Giới không có ai, trực tiếp hỏi.