Trọng Sinh: Ảnh Hậu Trở Về

Chương 6: Dận Hoàng (1)

“Chị hai, chị bảo vệ cô ta làm gì?” Tả Tình Nhã ủy khuất: “Em mới là em gái chị, chị sao lại nói giúp cô ta chứ?”

Tả Huyền Ngọc ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Chính vì cô ta là người ngoài, chị mới muốn chỉ bảo em, còn cô ta có tự mình sa đọa thì cũng không có ai nói gì.”

“Còn em thân là tiểu thư Tả Gia chính thống, cần chú ý từng lời nói từng hành động, đừng để mất mặt trong showbiz.”

“Nhưng em không chịu được khi nhìn thấy cô ta.” Tả Tình Nhã bĩu môi, mắt đột nhiên sáng lên: “Em nhớ trong phòng cô ta vẫn còn rất nhiều đồ tốt, dù sao cô ta cũng phải lập tức cút đi rồi, vậy em đi lấy lại đồ của cô ta trước.”

Cô ta đứng dậy, bước chân thình thịch đi lên lầu.

Tả Huyền Ngọc lần này không ngăn cản.

Bất luận thế nào, tất cả những thứ mà Ti Phù Khuynh dùng trong những năm nay đều là tiền của Tả gia, những thứ trong phòng của cô, cũng nên trả lại cho Tả gia.

Tả Huyền Ngọc uống hết một ly cà phê đen, sau khi dặm chút son môi, cầm lấy túi xách đi làm.

Trên lầu.

Phòng ngủ của Ti Phù Khuynh ở trong cùng tầng 4, ngoài ra tầng này đều là phòng cho khách.

Trên tay Tả Tình Nhã có chìa khóa dự phòng lấy từ Tả phu nhân, đi vào phòng rất dễ dàng.

Phòng ngủ này không lớn, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn có gắn thêm giá sách.

“Nhiều sách như vậy bày đặt cho ai xem chứ.” Dáng vẻ Tả Tình Nhã khó che giấu được sự khinh thường: “Đến trường trung học phổ thông còn thi không đậu, chín năm đi học như cá lọt lưới.”

Cô ta không để ý giá sách, đi đến trước bàn, cầm lên mấy hộp nữ trang miễn cưỡng nhìn vừa mắt, lẩm bẩm một câu: “Quỷ nghèo nàn.”

Còn tưởng là có thể lấy được đồ gì tốt.

Tả Tình Nhã quay người, nhanh chóng rời đi.

“Thịch.”

Cả người cô ta bị một lực lớn đè lên tường, phần lưng tê dại, cổ tay thì đau nhói.

Tay Tả Tình Nhã yếu ớt, cái hộp liền bị rơi mất.

“Thích làm kẻ trộm vậy sao?” Giọng nói mơ hồ của cô gái, mang theo ý cười: “Có gan ăn trộm, cô có bản lĩnh lấy được gì?”

Tả Tình Nhã giật mình, không nhịn được gào thét: “Ti Phù Khuynh, là cô? Cô muốn làm gì?”

Một năm trước Ti Phù Khuynh về nước cùng với nhóm Thiếu nữ tinh không, đều luôn là trang điểm đậm ăn mặc cầu kỳ, môi tím, lông mày trắng.

Bây giờ cô không trang điểm, Tả Tình Nhã xém chút không nhận ra.

“Câu này nên để tôi hỏi cô.” Đôi mắt hồ ly của Ti Phù Khuynh cong lên từ từ tiến lại gần: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi có thể làm gì chứ?” Tả Tình Nhã chịu không nổi co rúm, ngay lập tức lại bực tức: “Tôi đương nhiên là muốn lấy lại tất cả những thứ của Tả gia mà cô dùng mấy năm nay, cô còn dám ra tay với tôi?”

“Không phiền cô bận tâm.” Ngón tay Ti Phù Khuynh nâng cằm cô ta lên, buộc cô ta phải ngẩng đầu, thản nhiên: “Tôi dùng không phải cô dùng, cũng sẽ vẫn còn quay lại.”

Tả Tình Nhã cười chế nhạo: “Cô không tiền không quyền, cô làm sao còn? Tôi nói cho cô, cô…”

“Xuỵt, ngoan một chút nào.” Tay Ti Phù Khuynh từ từ siết chặt, cười thấp giọng: “Tôi không thích mấy người quá ồn ào.”

Tả Tình Nhã choáng váng, tinh thần còn chưa hoàng hồn lại.

Theo sau đó là tiếng cạch đóng cửa, cô ta bị đẩy ra ngoài, trực tiếp bị chặn lại ở bên ngoài.

“…”

Sau vài giây, Tả Tình Nhã cuối cùng cũng định thần trở lại.

Cô ta tức giận hét lớn, không ngừng đập cửa: “Ti Phù Khuynh, Ti Phù Khuynh cô có gan thì ra đây, đây là Tả gia, cô dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra ngoài.”

“Cô ra đây, cái loại con hoang không cha không mẹ như cô, cô còn ở lại Tả gia làm cái gì?”

Cánh cửa này chống rung và cách âm rất tốt, Ti Phù Khuynh mặc kệ bên ngoài, quay đầu lại quan sát căn phòng.

Cô không nhìn cái gì khác, đi thẳng đến giá sách, ở trên đặt một số sách chuyên ngành ca hát vũ đạo.

Có một vài trang giấy đã ố vàng, còn dán giấy nhãn nhỏ đủ màu sắc.

Ngón tay Ti Phù Khuynh phẩy phẩy, tinh thần uể oải.