Trọng Sinh: Ảnh Hậu Trở Về

Chương 5: Cuộc đối đầu thứ hai (2)

Phản ứng của người đàn ông cũng rất nhanh, đôi mắt vốn đã đen của anh lập tức tối sầm lại.

Trong vòng chưa đầy mười giây, cả hai đã đυ.ng chạm nhau cả chục lần.

Bộp.

Ti Phù Khuynh bị ép vào ghế lái.

Cô vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra trên cơ thể anh cùng cánh tay dài, khỏe và bờ vai rộng của anh.

Giữa cô và anh chỉ cách nhau một lớp quần áo, nhiệt độ không ngừng truyền tới.

“Cổ tay của cô bị thương nên cô không phải đối thủ của tôi đâu.” Anh siết chặt cổ tay phải còn nguyên vẹn của cô: “Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi không chắc mình sẽ làm gì tiếp theo.”

Trong mắt anh không biểu lộ ra niềm vui hay tức giận, ánh mắt cũng không có bất cứ tia sóng nào, giống như kể cả khi có bất kỳ một tai nạn bất ngờ nào xảy ra cũng không thể làm anh động lòng.

Là một ánh mắt rất áp lực và hung hăng.

Ti Phù Khuynh chớp mắt, nhưng cảm xúc không hề dao động, vẫn chậm rãi nói: “Được thôi, vậy anh đừng bắt nạt tôi.”

“Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn cô nhiều.” Người đàn ông dừng lại, thả tay ra, trong giọng nói không hề vội vàng, bình tĩnh và mạnh mẽ: “Nếu may mắn gặp lại cô trong tương lai, tôi sẽ đến tận cửa để cảm ơn.”

Anh đến trong âm thầm, đi cũng trong âm thầm.

Mùi máu tanh nhanh chóng tan biến, Ti Phù Khuynh bật đèn trong xe lên.

Cô cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay.

Một mảnh kim loại mỏng manh như cánh ve sầu hơi phát sáng trong đêm tối.

Mặc dù cô không thắng nổi anh, nhưng cũng đã nhận được một vật từ anh.

Đế quốc Đại Hạ bị chia thành nhiều thế lực.

Nhưng Trung Châu Mặc gia là một trong những thế lực không bao giờ bị suy chuyển.

Mặc gia, một gia tộc thống trị ở Trung Châu với nhiều cơ quan và vũ khí được cất giấu.

Một gia tộc có lịch sử hàng ngàn năm.

Ti Phù Khuynh trầm ngâm.

Mặc dù kiếp trước cô mang huyết thống Đại Hạ thuần khiết, tuy nhiên cô chưa từng đến Đế quốc Đại Hạ, phần lớn thông tin đến từ mạng lưới tình báo do người anh trai thứ hai của cô và một số bạn bè mà cô gặp trên mạng thành lập.

Nhưng liệu người đàn ông đó có phải người nhà họ Mặc hay không cũng không liên quan gì đến cô cả.

Anh nói cũng đúng, thể lực hiện tại của cô quá yếu.

“Nói chuyện kiểu như thế, không biết còn tưởng là người cổ đại.” Ti Phù Khuynh cất đi suy nghĩ, đem ám khí cất vào trong túi: “Giao tiếp với anh ta thực sự rất phiền phức, kẻ thù còn nhiều, ai muốn sau này gặp lại chứ.”

Cô uống cạn ngụm coca cuối cùng, giơ tay ném vào thùng rác phía xa, dựa vào ghế xe một lúc mới khởi động xe rời đi.

**

Tám giờ sáng, Tả gia.

Tang lễ của Tả gia gia vẫn đang được cử hành, Tả Thiên Phong và Tả phu nhân không có ở đó, Tả gia chỉ còn lại một số hậu bối ở lại.

“Chị hai, lần này có thể coi như Ti Phù Khuynh bị đuổi ra ngoài rồi.” Tả Tình Nhã khuấy cà phê trong tách: “Em quả thật rất tức giận khi thấy ông nội đối xử tốt với cô ta. Chị nói xem cô ta có thân phận gì chứ, ông nội sao lại đối xử tốt với một người ngoài như cô ta chứ?”

“Cô ta cũng gia nhập vào giới giải trí. Thật sự rất buồn cười. Người trong giới giải trí mắng cô ta đã bị trục xuất khỏi gia môn, không có chút nào tự mình biết mình cả.”

Tả Tình Nhã rất rõ về danh tiếng của Ti Phù Khuynh trong giới giải trí.

Không thể tệ hơn, một ngôi sao không diễn gì, không có thực lực thì có thể coi là nổi tiếng gì chứ?

Đôi khi có hứng thú, cô ta sẽ đặc biệt thuê một làn sóng mạng đến để bôi nhọ cô.

Tả Tình Nhã là thiên kim tiểu thư thứ ba của Tả gia, không màng đến giới giải trí chứ đừng nói đến các cuộc thi tài năng, nghe nói Ti Phù Khuynh xấu xí trong “Thiếu niên thanh xuân” nên đã tải về xem.

Nhìn thấy cư dân mạng mắng chửi Ti Phù Khuynh, cô ta rất vui.

Tả Huyền Ngọc không có ý kiến gì về điều này, chỉ là nói: “Ít nói đôi câu đi.”

Tất nhiên cô ấy không phải nói điều này để bảo vệ Ti Phù Khuynh, nhưng Ti Phù Khuynh không phải là người để cô ấy quan tâm.