Trọng Sinh: Ảnh Hậu Trở Về

Chương 4: Cuộc đối đầu thứ hai (1)

Có hơi thở lạnh lẽo xa lạ xâm nhập vào trong xe, mùi máu đột nhiên tăng thêm.

Đó là một người đàn ông.

Thân hình anh ta cao to rắn rỏi, bờ vai rộng, đường cong thắt lưng hoàn mỹ, đôi chân thon dài rắn chắc.

Giống như tượng thần màu vàng đồng, không thể khinh nhờn, không thể leo lên.

Đêm tối mờ mịt, cơ thể này cũng không được huấn luyện qua việc quan sát

trong đêm, Ti Phù Khuynh không thể nhìn rõ diện mạo anh ta.

Trong đáy mắt cô hiện lên ý cười kín đáo, cứ chống đầu nhìn anh ta, một tay thì quăng đi chai coca.

Nét mặt cô gái bạo dạn không sợ hãi, khiến người động tác của người đàn ông

cũng dừng lại.

Nhưng anh ta không quên sự việc cấp bách, tấm lưng dài nghiêng xuống.

“Suỵt.” Ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh ta nhẹ nhàng ấn lên trên môi cô.

Đồng thời một tay khác đóng cửa xe lại.

Không gian trong xe chật chội.

Bây giờ có thêm một người, đã chật lại càng chật hơn nữa.

Nhiệt độ tăng nhẹ.

Càng đến gần, mùi máu tanh càng trở nên nồng nặc, nhưng trên cơ thể người đàn ông không hề có vết thương.

Ti Phù Khuynh một bên thích thú nhìn anh, một bên giật giật lỗ tai, rõ ràng nghe thấy một loạt tiếng bước chân sột soạt, xen lẫn một vài tiếng súng.

Người đàn ông sau đó mở miệng nói: “Mượn nơi này của cô tránh một chút.”

Giọng anh trầm và lạnh, giống như âm thanh máy móc, rõ ràng không muốn bị nhận ra nên anh đã đổi giọng.

Nhưng trong ngữ điệu vẫn có nét lịch lãm sang trọng, âm cuối hơi ép xuống mang theo vài phần lạnh lùng, sự tàn bạo như đã khắc sâu vào trong xương.

Ti Phù Khuynh cũng không để ý nhìn lại vào khuôn mặt anh.

Anh thận trọng đến mức thay đổi cả giọng nói, không thể không che mặt.

“Được thôi, đưa tiền đây.” Tay cô vuốt vuốt tóc, giống như tiểu hồ ly lười biếng chải đầu, đáy mắt mang theo ý cười: “Đưa tiền đây, chuyện gì cũng dễ nói cả.”

Người đàn ông hơi dừng lại: “Được.”

Anh từ đâu tháo ra một mảnh mặt dây chuyền bằng ngọc bích, nhẹ nhàng đặt nó lên trên radio ô tô.

Mặt dây chuyền bằng ngọc bích rất tinh xảo và ấm áp, rõ ràng là một miếng ngọc bích tốt.

Ti Phù Khuynh cất mặt dây chuyền bằng ngọc bích đi, chậm rãi nói: “Có cần hợp tác không? Tôi có thể tải nhạc xuống cho anh. Anh thích nghe nhạc đường đường uy phong hay như hổ rình mồi?”

Làm mọi thứ vì tiền, đây là tín ngưỡng bất biến duy nhất mà cô đã giữ trong nhiều năm.

“Không cần đâu.” Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Như thế đủ rồi.”

Nói xong, anh khẽ cụp mắt xuống, thị lực tốt giúp anh có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của cô.

Nước da sáng tới khác thường, băng thanh ngọc khiết.

Vẻ đẹp hiếm có.

Ti Phù Khuynh đổi tay đỡ đầu: “Anh không mệt là được rồi.”

Cánh tay người đàn ông chống lên radio xe, ôm cô gái vào trong lòng, chỉ cần một chút khéo léo để trông như đang rung chuyển.

Dù cơ thể gần sát nhau như thế nhưng cả hai không hề có bất kỳ va chạm thân thể nào.

Mà nhìn từ bên ngoài, bởi vì thủy tinh vằn vện do sương mù che lấp, lại sinh ra một chút ái muội, cũng không có một tia sáng nào chiếu vào.

Bước chân sột soạt lúc này cũng dừng lại.

“Người đâu? Hắn ta không phải đến bệnh viện sao?” Một giọng nói tức giận vang lên, sau đó đột nhiên cất lên: “Cái gì ở đằng kia thế nhỉ?!”

“Suỵt!”

Một tia sáng chói lòa chiếu vào chiếc xe, sau đó nhanh chóng tản ra xa.

Thấy chiếc xe rung lắc dữ dội, người đàn ông mắng mỏ: “Nam nữ hoan lạc làm chuyện thế này ở bên ngoài bệnh viện, thật xui xẻo, không sợ làm người chết sống lại sao.”

“Nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng, lão tử đây đã cướp luôn phụ nữ của tên đó!”

“Đừng nói lung tung nữa, nhiệm vụ quan trọng hơn.” Một người khác vội vàng nói: “Hắn ta đi nơi nào đây nhỉ? Không có ở đây!”

“Đi thôi, đến bệnh viện, đuổi theo hắn! Không được để hắn rời khỏi đây!”

Vài người dần rời đi, xung quanh trở lại yên tĩnh.

Ti Phù Khuynh di chuyển thân hình, nâng cằm lên: “Phiền phức thật, cho tôi một lon coca đi.”

Người đàn ông hơi lùi lại.

Ti Phù Khuynh vươn tay phải ra định mở nắp chai, nhưng trong giây tiếp theo, anh nhất thời quay người lại, kết quả đập thẳng vào vai anh.