Sáng hôm sau dậy sớm, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, theo bọn họ đi ăn sáng, hôm nay có tiết tự học.
Dường như không ai phát hiện ra điều gì bất thường ở tôi nên từ đó tôi bắt đầu bạo dạn hơn và quen dần với sự bộc lộ hờ hững như vậy.
Đôi khi tôi thậm chí đến lớp vào ban ngày mà không mặc áo ngực.
Ngực khủng, cũng không có áσ ɭóŧ gò bó, trực tiếp dán lên 2 miếng dán ngực vào lớp, có lần tôi còn quên hôm đó có tiết thể dục.
Thường thì ngồi ở trong lớp làm bài, sẽ chẳng mấy ai nhận ra sự khác biệt ở tôi. Hơn nữa tôi đã quen với cách người khác nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, ngay cả khi tôi mặc áo ngực, những nam sinh bị vẫn len lén nhìn tôi.
Tôi thậm chí còn biết rằng họ âm thầm gọi tôi là "tiểu muội ngực bự" hay gì đó.
Đây quả thật là ăn không được nho liền nói nho chua. Tôi không bao giờ coi trọng lời nói của họ.
Trong tiết học thể dục ngày hôm đó, tôi, người không sợ bất cứ thứ gì, cuối cùng cũng biết sợ.
Tôi muốn quay lại ký túc xá để thay quần áo với lý do tôi mặc quá chật, nhưng khi tôi quay lại ký túc xá, chủ quản a di không thấy đâu, tôi đợi vài phút, nhưng không có ai, sau đó tôi hỏi lão bản của siêu thị gần đó, tôi mới biết rằng dì quản lý có việc gấp ở nhà và phải ra ngoài nửa tiếng ... Và khi ông chủ đang nói chuyện, đôi mắt của ông ấy đã nhìn chằm chằm trên ngực tôi, như thể ông ta đã nhìn thấy bộ ngực lớn trong đời. Tôi biết rằng ông ta thường nhìn nó một cách thèm khát, nhưng ông ta sẽ không kiêng nể gì như bây giờ, có lẽ vì bây giờ không có ai xung quanh. Và tình cờ bà chủ cũng không có ở trong tiệm.
Khi rời khỏi siêu thị nhỏ, tôi không tìm được chỗ nào để trút giận. Thân là dì quản lí ký túc xá, cô ấy có thể rời khỏi vị trí của mình mà không được cho phép như thế này không? Cũng không để chìa khóa ở đây... nhưng tôi phải đến lớp, nếu không thầy giáo có thể trừ điểm cho tiết học này. Tín chỉ môn thể dục không thể bổ sung bằng các môn khác, thi rớt phải học lại, thầy này bất bình thường và cực kỳ nghiêm khắc, thầy "uy hϊếp" bọn em năm nhất lấy tín chỉ.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến lớp học thể dục với bộ ngực đồ sộ của mình một cách có ý thức.
Trên đường đi, cả hai l*иg ngực đều run lên, vừa đi vừa lắc lư. Thực sự, một từ như vậy cho mọi người biết làm thế nào để tham gia lớp giáo dục thể chất! Nhưng mà không lên cũng phải lên! Nhắm mắt lại!
Đến thao trường, thời điểm xếp hàng, tôi cố ý và lặng lẽ xếp ở hàng sau.
Nhưng chiều cao của tôi rõ ràng là không đủ để ngồi hàng sau... Mà quên nói chiều cao của tôi chỉ hơn 1m6 một chút, không tính là cao nhưng cũng không thấp nhưng khi tôi đến trường đại học, bạn học của tôi từ khắp nơi kéo đến, và chiều cao của tôi bỗng trở thành "lời chỉ trích", tôi cao 1,6 mét và luôn xếp ở hai hàng đầu
( Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tôi có thể được các chàng trai yêu thích, ngực khủng và ngoại hình xinh đẹp là một chuyện, còn chuyện khác là nhỏ nhắn. Hình như dù là trai nam hay trai bắc cao trên 1m8 ở mỗi nơi thì đều thích tôi hơn, kiểu con gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn. Nhưng tôi biết rằng tôi thực sự là một cô gái gợi cảm với bản tính hay tán tỉnh... Và tôi cũng cảm thấy rằng việc sở hữu một thân hình nhỏ nhắn và bộ ngực khủng đó, Bất cứ nơi nào tôi đi đến, tôi đều trở thành tâm điểm của đám đông ... Huống chi dáng dấp còn xinh đẹp như thế...)
Được rồi, trở lại chuyện chính thôi.
Tôi lặng lẽ xếp hàng ở phía sau, nghĩ rằng mình sẽ thoát một kiếp mà không bị gì. Nhưng không đời nào, mắt thầy giáo luôn tinh anh. Sau khi liếc nhìn đám đông, hắn lập tức đưa mắt về phía sau, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Chắc chắn rồi, chẳng mấy chốc, ánh mắt hắn dừng lại ở phía tôi.
"Lâm Mẫn Hoa! Đi ra!"