Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 79

Ngụy Lương giống như chỉ cưỡi ngựa đi ngang qua, bên cạnh ông ta còn có vài tên trông giống quan viên, Thịnh Khanh Khanh liếc mắt nhìn mặt của mọi người, chỉ có duy nhất một người từng gặp qua ở yến tiệc trong cung nhưng nàng cũng không nhớ rõ tên.

Với tình hình như bây giờ, đương nhiên Ngụy Lương sẽ chào hỏi sau đó trực tiếp rời đi, nhưng mà ông ta không làm như thế, mà quay đầu nói vài câu với mấy người bên cạnh, quay đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh đang đứng ở cửa, có rất nhiều câu hỏi đang xoay quanh trong đầu nàng, cuối cùng trong đầu xuất hiện một câu hỏi: Có phải Ngụy Lương đã biết chuyện Thẩm Trạm hình như đã đến Biện Kinh rồi không?

Khi Ngụy Lương đi đến cửa Mạnh phủ, ông ta vẫn giữ khoảng cách nửa bước với Thịnh Khanh Khanh, vừa không có lộ vẻ quá phận rất thân thiết, lại không bởi vì cách quá xa mà trở nên kỳ lạ.

"Trọng Nguyên nói, nó đến Mạnh phủ tìm ngươi." Ngụy Lương nói.

Thịnh Khanh Khanh ngẩng mặt lên nghi ngờ hỏi: "Hình như chưa từng nghe nói qua việc này, là người nhắn nhủ gì sao?"

- -- Đương nhiên Ngụy Trọng Nguyên đã đến, chỉ là trước khi nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh đã bị người đuổi đi rồi. Mạnh đại phu nhân, Văn Nhân, Vệ Phong... trước mặt hắn ta có rất nhiều người cản trở, muốn đưa tin tức ông ta nhắn gửi đến Thịnh Khanh Khanh quả thật khó hơn lên trời.

Ngụy Lương nhìn hai mắt Thịnh Khanh Khanh, không nói tiếp chủ đề này nữa: "Có lẽ là ta nhớ nhầm."

Ông ta đổi chủ đề, nói: "Nếu thuận lợi, chuyện sẽ được sắp xếp vào tháng sau."

Thịnh Khanh Khanh biết Ngụy Lương nói chuyện đính hôn, lễ phép nở nụ cười: "Sức khỏe Ngụy nhị công tử đã bình phục rồi sao?"

Trên mặt Ngụy Lương cũng không có thay đổi gì: "Vẫn chưa xuống giường được như trước, nhưng không cần phải ngày đêm chăm sóc nữa."

Không chỉ có bây giờ không xuống giường được, Ngụy nhị là cả đời này cũng không xuống giường được --- còn thảm hơn cả con trai trưởng của Luận võ định hầu phủ, ít nhất là nửa người trên vẫn còn có thể hành động được.

Thịnh Khanh Khanh ngạc nhiên vẻ mặt lại lộ ra chút có lỗi, lại chân thành chúc mừng.

Trên mặt nàng giống như đang chào hỏi với Ngụy Lương, nhưng trong đầu lại đang nhanh chóng tự hỏi cuối cùng Ngụy Lương đến đây nói chuyện với nàng là có nguyên nhân gì.

Thật ra, Ngụy Lương không cần phải làm cái lọi chuyện này --- Lấy thân phận của ông ta bây giờ để nói chuyện với Thịnh Khanh Khanh, vốn dĩ có chút quá phận.

Thịnh Khanh Khanh không tin Ngụy Lương chỉ muốn đến nói vài câu với nàng.

Nhưng mãi đến khi Ngụy Lương có ý muốn cáo biệt, thì Thịnh Khanh Khanh vẫn không nghe được một lời nói không phù hợp nào từ miệng ông ta phát ra cả, chỉ đành hành lễ nói: "Ngụy đại nhân đi thong thả."

Sau đó, mắt nàng nhìn thấy mũi chân của Ngụy Lương xoay nửa vòng, rồi sau đó lại dùng tốc độ như cũ để xoay ngược về.

Người nam nhân đó dùng giọng trầm vốn có hỏi nàng: "Không phải ngươi rất để ý ta và mẫu thân ngươi từng xảy ra chuyện gì sao?"

Thịnh Khanh Khanh: "..."

Nàng phải thừa nhận ra dù bản thân có nghĩ thế nào cũng không ngờ Ngụy Lương sẽ mang chuyện này hỏi thẳng ra như thế, trong lúc nhất thời thì vẻ mặt lộ vẻ rất kinh ngạc.

"Quả nhiên, ngươi đã từng nghe qua tin đồn rồi." Ngụy Lương nhìn thấy vẻ mặt của nàng cũng không ngạc nhiên: "Khi nội tử đưa theo tín vật năm đó của Mạnh lão phu nhân đến cửa, ta đã đoán được ngươi đã biết rồi, nhưng mà..." Ông ta trầm ngâm một chút, mới khéo léo nói: "Ta không có tư cách để xen vào."

Thịnh Khanh Khanh mím môi nhìn ông ta cười.

Vẻ mặt Ngụy Lương thản nhiên nói: "Cho dù có nghe thấy tin đồn gì, thì cũng không hề giả, quả thật năm đó ta đã từng mến mộ qua mẫu thân Mạnh Vân Yên của ngươi."

Khi ông ta nói mấy chuyện này ánh mắt còn vô cùng nghiêm túc, mắt ông ta rơi trên mặt của Thịnh Khanh Khanh như muốn nhìn xuyên qua nàng để thấy một linh hồn không tồn tại trên cõi đời này nữa, vô cùng chú tâm, khiến tim của Thịnh Khanh Khanh không kìm được mà đập nhanh hơn một chút.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Lương, nàng đã cảm thấy ánh mắt Ngụy Lương nhìn nàng không phù hợp lắm, nhưng vào lúc này giống như nàng vừa mới nhận ra một chuyện.

Hình như Ngụy Lương rất cố chấp với những thứ đã cũ, mà cái chấp niệm này khiến lý trí ông ta càng điên cuồng hơn.

- -- Cực kỳ giống Mạnh Hành nửa năm trước.

"Cho nên ta mới chấp nhận đồng ý với nàng ấy cả đời này chỉ có một thê tử, không có thϊếp thất." Ngụy Lương nói xong, thì vẻ mặt cũng thả lòng đi một chút, ông ta nói: "Nhưng mà ngươi cũng thấy đấy, bây giờ ta có thê tử, có nhi tử, nữ tử, một nhà mỹ mãn, đã không phải là ta của ba mươi năm trước nữa."

Thịnh Khanh Khanh không nhịn được mà nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của Ngụy Lương, có lẽ là vì đang đứng trước đại môn của Mạnh phủ, nên trong lòng nàng cũng không có sợ hãi gì, mà vô cùng bình tĩnh tự hỏi một lát, mới cười nói: "Ngụy đại nhân yên tâm, ta cũng không có suy nghĩ gì khác."

"Lời hứa mà Mạnh lão phu nhân với Ngụy gia năm đó cuối cùng vẫn sẽ được thực hiện, ta cảm thấy nữ nhi của Mạnh Vân Yên phải là một đứa nhỏ rất tốt." Giọng nói của Ngụy Lương cũng xem như là dịu dàng, "Cho nên mới đồng ý cái cọc hôn sự này, nếu như ngươi có rắc rối gì, thì lúc nào cũng có thể nói với ta và những người khác ở Ngụy gia, đừng giấu trong lòng."

Nếu không phải Ngụy gia làm những chuyện như thế với thành Giang Lăng mà còn có chứng cứ vô cùng xác thực như thế, thì chỉ còn cách một bước nữa, có lẽ Thịnh Khanh Khanh thật sự đã bị Ngụy Lương gạt rồi.

Nàng cười cười, cúi đầu nói: "Vâng, ta hiểu, làm phiền Ngụy đại nhân lo lắng rồi."

Ngụy Lương ừ một tiếng, cuối cùng trước khi ông ta xoay người rời đi, đột nhiên lại nghiêm túc nói: "Ta nói mấy lời tiếp theo này không phải muốn ngươi hiểu lầm --- nhưng tai họa mà Giang Lăng gặp, ngươi có thể may mắn bình an vô sự còn sống, ta cảm thấy đây là chuyện khiến người khác thấy vui vẻ đấy."

Ông ta nói rất thành khẩn, ánh mắt khiến người khác không thể nghi ngờ ý tứ gì của ông ta.

Mà Thịnh Khanh Khanh hầu như không biết nên khóc hay nên cười khi phát hiện Ngụy Lương thật sự vì nàng có thể may mắn sông sót mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy cực kỳ trào phúng.

Nàng không khỏi không ngừng lại một chút, giống như không hề đang cẩn thận suy nghĩ, mở miệng ngọt ngào nói: "Lúc ấy ta vẫn còn nghĩ, nếu tánh mạng này của ta có thể đổi lấy tánh mạng của người nhà thì tốt rồi. Nếu Ngụy đại nhân đã là cố nhân, nếu sau khi mẫu thân trở về Biện Kinh gặp lại ngài, vậy thì bà ấy cũng sẽ rất vui vẻ."

Những lời này cũng không phải đang nói dối.

Thành Giang Lăng bị phá, trong những ngày mất đi người thân đó cái ý tưởng ấy cứ liên tục xuất hiện trở thành ý niệm trong đầu của Thịnh Khanh Khanh.

Ngay cả là bây giờ nàng đã chạy thoát khỏi đó, cũng không đại diện cho suy nghĩ này có thể rút khỏi tâm trí của nàng.

- Lại càng không đại diện cho suy nghĩ trong đầu này không thể được xem như là vũ khí dùng làm bị thương những người khác.

Khi mới nói đến một nửa, Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy cơ thể và cằm của Ngụy Lương đang căng chặt ra, bất giác cắn chặt răng lại.

Chờ đến khi nói xong thì vẻ mặt của Ngụy Lương cũng trở lại bình thường.

"Mẫu thân ngươi sẽ cảm thấy thế nào khi gặp ta, ta đã không muốn biết nữa." Ánh mắt Ngụy Lương vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ta nghĩ mẫu thân ngươi nhất định sẽ hy vọng ngươi còn sống trên đời này."

Nói xong câu này, vốn dĩ Ngụy Lương vẫn còn đang rất bình tĩnh phải lùi về sau nửa bước, nhìn Thịnh Khanh Khanh gật đầu xong lập tức rời đi đến chỗ đám quan viên đang đứng đợi.

Thịnh Khanh Khanh đứng trước cửa nhìn theo hướng bọn họ rời đi, cảm thấy như bản thân vừa mới đánh một trận chiến rất ác liệt, khi quay đầu trở lại đại môn Mạnh phủ thì bước chân có chút trống rỗng.

Ngụy Lương vậy mà bỗng nhiên biểu lộ dáng vẻ chân thật, đối với Thịnh Khanh Khanh mơ hồ đoán được chân tướng mà nói thì thật sự rất rõ ràng.

Đó là cảm giác che giấu sự áy náy và đau khổ.

Nói thế khi Ngụy Lương ra tay với Biện Kinh, vốn dĩ không ngờ Mạnh Vân Yên sẽ chết nhỉ?

Có lẽ ông ta đã chuẩn bị tốt nhưng sau đó lại ngoài ý muốn, hoặc là bỗng nhiên giận dỗi... Tóm lại, trong cuộc chiến loạn khiến Mạnh Vân Yên tử vong, mấy năm sau khiến Ngụy Lương không kịp hối tiếc.

Thịnh Khanh Khanh bước vào cửa chính Mạnh phủ, hoảng hốt nghĩ ra: Xem ra, giống như lời Vương Đôn, từ khi Ngụy Lương còn trẻ đến nay, người nữ nhân ông ta yêu nhất chỉ có một.

Mà Ngụy phu nhân chỉ cần là người bình thường, có người bình thường tình cảm bình thường, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện hơn hai mươi năm này.

*

"Chàng đi gặp đứa nhỏ Khanh Khanh kia?" Ngụy phu nhân dịu dàng hỏi.

Động tác đang giơ đũa gắp rau của Ngụy Lương dừng lại một chút, ông ta quay đầu sang mặt không đổi sắc nói: "Sao nàng biết?"

"Ta vốn dĩ cũng muốn đi." Ngụy phu nhân lảng tránh không trả lời, bà ta cười nói: "Tính hai ngày nay rảnh rỗi sẽ đến Mạnh phủ đưa thiệp lạy. Đã lâu không gặp đứa nhỏ kia rồi, trong lòng ta cũng có chút nhớ."

Ngụy Lương dứt khoát buông đũa xuống, giọng ông ta trầm thấp hỏi lại vấn đề cũ: "Sao mà nàng biết được?"

Nụ cười trên mặt của Ngụy phu nhân không thay đổi, thậm chí bà ta còn nhấc bầu rượu lên rót cho Ngụy Lương một ly rượu, rồi mới từ từ nói: "Nói về chuyện này, vốn dĩ ta đã không nhớ đến diện mạo của Vân Yên nữa, khi có thể thấy Khanh Khanh lại nghĩ đến nụ cười và giọng nói của Vân Yên -- Là hai mẹ con, nên hai nàng ấy cũng giống nhau thật, phải không?"

Ngụy Lương không nói gì mà nhìn chằm chằm Ngụy phu nhân, mãi đến khi bà ta không thể giả vờ tươi cười được nữa.

"--- Thịnh Khanh Khanh và Mạnh Vân Yên giống nhau thật đấy." Giọng của Ngụy phu nhân cũng dần trở nên kỳ lạ: "Khi ta nhìn thấy nàng ấy lại nhịn không được mà nhớ đến Mạnh Vân Yên khi là thiếu nữ, chẳng lẽ chàng không thấy thế sao? Cho dù ta có bắt chước theo vẻ ngoài của Mạnh Vân Yên từ ngày này sang ngày khác, thì làm sao có thể kế thừa được gương mặt của nàng ấy kế thừa của mẫu thân mình? Chàng ra ngoài làm việc, trùng hợp thế sao, vừa khéo đi ngang qua Mạnh phủ, còn vừa khéo thấy Thịnh Khanh Khanh ở nhờ trong Mạnh phủ sao?"

Bà ta dừng lại, đưa vẻ mặt u ám nhìn Ngụy Lương, trong đôi mắt âm u, sắc nhọn hỏi một câu hỏi có thể khiến bất kỳ ai đang làm chuyện đúng đắn cũng phải tức giận.

"--- Chàng thật sự không phải cố ý gặp nàng ấy sao? Muốn từ trên người nàng ấy liếc nhìn ra bóng dáng của Mạnh Vân Yên sao?"

Khi câu hỏi này được hỏi ra, thật ra Ngụy phu nhân đã chuẩn bị tốt việc nhìn thấy Ngụy Lương tức giận.

Nhưng mà câu hỏi này đã ở trong lòng bà ta rất lâu rồi.

Vốn dĩ bà ta nghĩ Ngụy Lương đồng ý để cho Thịnh Khanh Khanh vào cửa là vì tiền có thể giải quyết nhu cầu khẩn cấp của Ngụy gia, nhưng ngay sau đó bà ta đã phát hiện ra, tần suất Ngụy Lương "Ngoài ý muốn" chạm mặt Thịnh Khanh Khanh thật sự rất nhiều.

Coi như là công công tương lai, thậm chí Ngụy Lương xuất hiện trước mặt Thịnh Khanh Khanh còn nhiều hơn so với Ngụy Trọng Nguyên.

Trong lòng Ngụy phu nhân dần dần nảy sinh ra một suy nghĩ vô cùng vớ vẩn: Có lẽ Ngụy Lương đã xem Thịnh Khanh Khanh là người thay thế Mạnh Vân Yên?

Suy nghĩ này khiến bà ta vô cùng hoảng sợ, từng ngày từng ngày trôi qua tích tụ dần từ từ lên men, cuối cùng cũng bùng nổ khi nghe thấy Ngụy Lương nói chuyện một mình với Thịnh Khanh Khanh.

Sau khi nói xong, Ngụy phu nhân chống bàn thở hổn hển, cũng đợi cơn tức giận của Ngụy Lương.

Nhưng mà Ngụy Lương lại im lặng một lúc lâu, lại cầm đũa lên dùng cơm lần nữa, giống như tất cả mọi giương cung bạt kiếm nãy giờ đều là ảo giác.

Thậm chí ông ta cũng gắp cho Ngụy phu nhân món mà bà thích nhất, sau đó mới từ từ nói: "Ta biết nàng ấy đã chết rồi, Thịnh Khanh Khanh chính là nữ nhi của nàng ấy."

Ngụy phu nhân cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị rối thành một đống, khiến bà ta thở không nổi, lại muốn cuối người nôn khan.

"Thứ ta muốn trên người Thịnh Khanh Khanh chính là khoản tiền kia, bây giờ cũng là như thế." Ngụy Lương thản nhiên nói: "Chuyện này nàng đã sớm biết rồi."

Ngụy phu nhân nhìn miếng thịt bát bảo trong chén mình một lúc, đưa tay cầm lấy đũa của mình, lấy một giọng nói bình tĩnh lạ thường nói: "Được, là do ta lắm lời, ăn cơm thôi."