Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 11

Mẹ ruột là Mạnh đại phu nhân tới cửa, phủ Đại tướng quân đương nhiên không có ai dám cản, sau khi cung kính mời ngồi rồi dâng trà một hồi thì Mạnh Hành đi ra.

Đại phu nhân nhìn thấy mấy người có vóc dáng khôi ngô đang rời đi từ một bên khác, bà cười tủm tỉm vẫy tay với Mạnh Hành: “Hành Nhi, nào, ngồi ngồi ngồi, nói chuyện với ta một chút.”

Mạnh Hành không nhúc nhích, hắn quá biết mẫu thân mình tính tình như thế nào.

Không có việc gì thì không tới nhà, đột nhiên tới thì nhất định là có nguyên nhân gì đó chứ không đơn thuần chỉ là nói chuyện.

Mà điều Mạnh Hành có thể nghĩ tới, chuyện mới xảy ra không lâu cũng chỉ có sự kiện đó.

“Con nghĩ người cũng nên tới rồi.” Hắn không nể mặt nói: “Đó là chuyện của con, con biết nên làm gì.”

Mạnh đại phu nhân nhướng mày, vừa nhìn Mạnh Hành là biết hắn đây là mềm không được cứng không xong, bà lập tức thu nụ cười trên mặt lại vỗ bàn: “Chuyện gì của con? Ta là mẹ ruột con cũng không nghe được?”

Mạnh Hành liếc nhìn bà một cái: “Không phải người đều biết rồi à?”

“Ta không chỉ biết, ta còn đích thân đi gặp Khanh Khanh.” Mạnh đại phu nhân chớp mắt, nói hươu nói vượn: “Nha đầu kia không tồi, chẳng trách lúc mẫu thân tìm nhà chồng cho nó thì tuyển chọn tỉ mỉ, quả thật đáng giá.”

Nói được một nửa thì Mạnh đại phu nhân đã phát hiện ra trên khuôn mặt lạnh như băng của nhi tử nhà mình lộ ra một chút vết nứt, nhưng bà vẫn không chớp mắt mà bịa chuyện xong, sau đó nghiêm túc nói: “Ta ngẫm nghĩ nhà mẹ của ta hình như có mấy người cháu họ tuổi tác xấp xỉ, tuấn tú lịch sự, có lẽ có thể dẫn đến cho mẫu thân nhìn xem.”

Mạnh Hành nhắm mắt lại, không tiện nổi giận với Mạnh đại phu nhân, hắn u ám nói: “Người đừng nhúng tay vào.”

“Sao ta có thể không nhúng tay vào chứ?” Mạnh đại phu nhân than thở: “Sau khi về Biện Kinh nghe chuyện xảy ra vào mấy ngày trước đây, ta đã lập tức đi tìm nó, hỏi nó có nguyện ý…”

Dù biết trong lời nói của Mạnh đại phu nhân có hàm ý, Mạnh Hành nhíu mày đợi hai hơi nhưng vẫn không kiên nhẫn mà thúc giục: “Có nguyện ý cái gì?”

“Có nguyện ý giúp ta một việc hay không, lúc có thời gian rảnh thì chăm sóc con.” Mạnh đại phu nhân mỉm cười: “Ta thấy rất phù hợp, nó lại vừa đúng là biểu cô nương của Mạnh phủ, một người em họ cách xa ba ngàn dặm* đấy.”

*一表三千里: Miêu tả khoảng cách giữa anh em họ hàng xa.

“... Người thật sự hỏi rồi?”

Mạnh đại phu nhân ưỡn ngực, không chột dạ chút nào: “Hỏi rồi, sau khi nha đầu kia hơi do dự thì vẫn đồng ý, cho nên ta mới đến hỏi xem con nói thế nào.”

“...” Mạnh Hành không nói một lời, đầu óc của hắn nhất thời có chút hỗn loạn.

Người người đều nói hắn bị bệnh điên, thật ra bản thân Mạnh Hành cũng cảm thấy không phải là không có lửa sao có khói.

Ngự y và danh y đến xem bệnh cho hắn hết đợt này đến đợt khác, người người nói đến mức muôn hình vạn trạng nhưng cũng không có một ai có thể đưa ra được đơn thuốc thiết thực.

Đối với Mạnh Hành mà nói, sát ý và suy nghĩ hung tàn từ trước kia đã tự nhiên giống như hơi thở của hắn bây giờ chỉ là thỉnh thoảng sẽ mất không chế một lúc.

Lúc đó không phải là hắn không có lý trí mà là bị một mặt khác áp đảo.

Căn bệnh lạ này chẳng biết lúc nào đã quấn lấy hắn, bản thân Mạnh Hành nói năng thận trọng một lúc, cảm thấy một là sự uy hϊếp, hai là thực sự vô sỉ khi nói đến.

Dưới đao của hắn là hàng ngàn hàng vạn oan hồn của quân địch, nhưng ngay cả chút sát ý đó cũng không khống chế nổi? Đừng nói đến người ngoài, bản thân Mạnh Hành cũng cảm thấy buồn cười.

Nhưng chuyện buồn cười hoang đường như vậy lại chính là xảy ra rồi, Mạnh Hành không còn cách nào.

Mấy ngày trước ở trong Mạnh phủ, Mạnh Hành dù sao cũng không nghĩ tới sẽ làm kinh động đến Thịnh Khanh Khanh.

Hắn chưa từng dự địch bày ra một mặt mềm yếu, không thể khống chế của mình ở trước mặt Thịnh Khanh Khanh, chuyện này không khác gì việc chặt đầu hắn rồi treo trên tường thành để vạn người vây xem, chỉ vừa nghĩ đến là Mạnh Hành hận không thể quay đầu chém chết bản thân mình hôm đó đột nhiên mất khống chế.

Thứ hai, cũng là điều quan trọng hơn là, Thịnh Khanh Khanh có thể trấn an được hắn một lần, nhưng chưa chắc lần nào cũng có thể thành công.

Dù là một sai lầm và tính toán sai nho nhỏ thôi, Thịnh Khanh Khanh không dễ gì mới sống sờ sờ xuất hiện trước mặt Mạnh Hành có khả năng sẽ lại biến mất.

Mạnh Hành không đánh cược nổi sự sai sót nhỏ bé này, hắn chỉ có một Thịnh Khanh Khanh này, vô cùng hận nhưng cũng không dám làm đau hay lớn tiếng mắng nàng, nào dám để Thịnh Khanh Khanh ở cùng hắn khi hắn mất khống chế chứ?

Nhưng Mạnh đại phu nhân nói Thịnh Khanh Khanh đã đồng ý, điều này khiến Mạnh Hành trong lúc bất an lại lặng lẽ sinh ra một chút vui sướиɠ, giống như trên cánh đồng tuyết mọc ra một bụi cây xanh mới với sức sống bừng bừng.

Nếu như, chỉ cần hắn cũng đáp một tiếng đồng ý…

Mạnh đại phu nhân ở bên cạnh nghe lời đoán ý mà nhìn biểu cảm của Mạnh Hành hồi lâu, càng nhìn càng thấy không ổn, bà lặng lẽ đến gần bên cạnh nhi tử, bỗng nhiên lên tiếng dọa hắn: “Có phải con thích tiểu biểu muội như hoa như ngọc kia của con rồi không?”

Trong lúc trầm tư đôi mắt của Mạnh Hành phút chốc co lại rồi quét về phía Mạnh đại phu nhân.

“Không có.” Hắn căng cuống họng trả lời.

Bắt đầu từ mấy năm trước, Mạnh Hành đã rõ ràng ý thức được một việc: Tình cảm của hắn đối với Thịnh Khanh Khanh đã không phải dùng thích, yêu hận là có thể giải thích được.

Mạnh đại phu nhân cố ý thở dài nặng nề: “Nếu con đã không thích nó, vậy ta trở về một chuyến nữa, nói với Khanh Khanh một tiếng, không cần làm phiền nó nữa.”

Mạnh Hành đen mặt lại không nói chuyện.

Mạnh đại phu nhân nhìn hắn, lại giống như không có chuyện thì kiếm chuyện để nói: “Ta còn nghe nói qua mấy ngày nữa, nếu như Mạnh phủ lại mời một nhóm người trẻ tuổi đến thì hình như Khanh Khanh cũng phải có mặt một chút, nhìn người của Biện Kinh.”

Bà dừng lại một chút, dùng khóe mắt liếc qua Mạnh Hành, kéo dài giọng tiếp tục nói: “Nghe ý của mẫu thân là chọn một người trung thực chịu khó, cũng là ý của Khanh Khanh. Có điều ta nhìn vẻ đẹp phong thái đó của Khanh Khanh, chỉ cần nó nguyện ý thì sẽ có con cháu thế gia sẵn lòng cưới nó về nhà làm chính thê.”

Mạnh Hành nhẫn nhịn sự nóng nảy nghe xong, câu trả lời một chữ thôi cũng không cho Mạnh đại phu nhân.

Đại phu nhân chán ngán mà chậc một tiếng, bà gõ đầu Mạnh Hành: “Chờ đến lúc nha đầu kia thật sự đính hôn được lấy đi rồi, con có hối hận cũng không kịp nữa!”

Mạnh Hành động đậy ngón tay thu vào trong nhưng vẫn chưa nói chuyện.

Đại phu nhân hết cách, không có một câu chắc chắn của Mạnh Hành, bà thật đúng là không làm gì được, ngẫm nghĩ thấy đành phải để hôm khác rồi đi tìm Thịnh Khanh Khanh thăm dò ý.

Nhưng đại phu nhân đã nhắc với Mạnh Hành về tiến độ của việc Mạnh lão phu nhân chọn nhà chồng cho Thịnh Khanh Khanh như vậy, lập tức khiến Mạnh Hành nhớ tới một việc đã bị hắn tạm thời gác lại.

— Hắn ở trong mơ từng thấy Thịnh Khanh Khanh đính hôn xuất giá, cũng biết nhà chồng đó là ai.

Mặc dù vẫn luôn không tìm được Thịnh Khanh Khanh, nhưng “nhà chồng” lại rất dễ tìm.

Bởi vì không có chứng cứ, mặc dù Mạnh Hành hận không thể xé xác đối phương một lần như trong mộng nhưng cũng nhịn.

Hắn không công khai ra tay, hắn cùng lắm là gặp một lần thì tìm lý do đánh một lần, đến sau này đối phương đều ỉu xìu biết phải đi đường vòng tránh hắn.

Nhưng nếu Thịnh Khanh Khanh đã xuất hiện, vậy Mạnh Hành đã có chứng cứ để nhằm vào cảnh cáo đối phương.

*

Hơn một nửa Biện Kinh đều biết người Mạnh Hành không chào đón nhất là ai — Ngụy Trọng Nguyên xếp hàng thứ ba trong đời cháu của Ngụy gia ở Điều Khê.

Nhưng nếu như lại hỏi tới vì sao Ngụy Trọng Nguyên không được Mạnh Hành chào đón như vậy, vậy kiến giải rất kỳ lạ nhiều vô kể, càng ngày càng không đáng tin.

Trên thực tế, vấn đề này ngay cả bản thân Ngụy Trọng Nguyên cũng không nghĩ ra được.

Rõ ràng là mặc dù toàn thân Mạnh Hành phân tán sát khí khiến cho người ta không dám nhìn nhiều, nhưng đó cũng là đối xử như nhau, chẳng qua người phàm trong mắt hắn như cỏ rác mà thôi, thế nhưng Ngụy Trọng Nguyên hắn ta lần đầu tiên đối mặt với Mạnh Hành đã trở thành cái đinh trong mắt đối phương?

Ngụy Trọng Nguyên nghĩ không ra, hắn ta sợ, sau mấy lần bị Mạnh Hành không có lý do nhưng cứng rắn tìm lý do để dạy dỗ, nghe thấy tên Mạnh Hành là hắn ta đều run chân đến mức muốn quỳ trên mặt đất, đành phải đi đường vòng qua Mạnh Hành.

Nhưng có tránh thế nào thì cũng không tránh khỏi việc Mạnh Hành cố ý tìm tới cửa.

Ngày hôm đó Ngụy Trọng Nguyên theo lệ thường nghe ngóng tung tích của Mạnh Hành rồi mới dám hẹn mấy người bạn cùng nhau ra ngoài uống rượu ngâm thơ tác đối.

Mấy người trên bàn rượu khó tránh khỏi nói đến mưa gió gần đây của Biện Kinh, một người trong đó thần bí nói về Mạnh phủ mấy người trước: “Các huynh cũng biết, lòng ta đã chọn Mạnh nhị cô nương từ lâu, bởi vậy hôm đó, ta cũng đi theo mẫu thân đến Mạnh phủ gặp Mạnh lão phu nhân, nhưng chuyện xảy ra sau đó thật sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!”

Người bên cạnh cổ động: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe nói hôm đó các huynh rời đi hơi sớm, hơn nữa sắc mặt cũng khó coi?”

“Các huynh từ từ nghe ta kể — có điều ta phải nói, may mà Ngụy Trọng Nguyên không đi, nếu không huynh là người đầu tiên khiến cho người ta cười đến rụng răng.”

“Liên quan gì đến ta?” Ngụy Trọng Nguyên không hiểu sao: “Ta lại không muốn cưới Mạnh nhị cô nương, ta xứng sao?”

“Hôm đó ở Mạnh phủ không chỉ có Mạnh lão phu nhân, các vị phu nhân Mạnh phủ, Mạnh nhị cô nương…” Người này giảm giọng nói xuống: “Đại tướng quân cũng ở đó!”

Ngụy Trọng Nguyên run lên một cái, quả nhiên làm rớt bầu rượu trong tay.

Đám bạn xấu lập tức cười lớn ha ha: “Nếu hôm đó huynh cũng có mặt, nhất định vừa vào cửa là đã ngã trên mặt đất kéo dậy không nổi!”

Ngụy Trọng Nguyên thẹn quá hóa giận: “Đại… bây giờ hắn lại không ở đây! Các huynh bớt giễu cợt ta lại đi!”

“Được được được, ta nói tiếp đây, chuyện sau đó các huynh không cười nổi đâu — ta đây cũng là sau khi về nhà mới chậm rãi nghĩ ra được.” Nhắc đến, người đó xua tay áo ra hiệu cho đám người yên tĩnh: “Ta nghĩ Mạnh nhị cô nương là muốn nhìn xem chúng ta có dũng mãnh hay không, can đảm như thế nào, cho nên đã sắp xếp một màn giặc cướp chui vào Mạnh phủ, bị người ta phát hiện chạy trốn. Chúng ta vừa mới ngồi vào chỗ, nói chuyện được một khắc đồng hồ thì đột nhiên bên ngoài ầm một tiếng như có thứ gì đó bị đập bể, sau đó thì nghe người ta hô to ‘Mau bắt lấy kẻ trộm!’, lúc đó ta cũng ngốc luôn.”

“Ban ngày ban mặt Mạnh phủ có thể có trộm vào?” Có người nghi ngờ.

“Ta đâu có kịp nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe xong, kẻ trộm mặc áo đen, trong tay cầm binh khí, hung thần ác sát, giống như hải tặc xông vào trong viện — các huynh phân tích xem, lúc ấy ta tay không tấc sắt, đương nhiên không thể đánh với hắn, đây là mất mạng, đúng không?”

Ngụy Trọng Nguyên cũng nghe đến tập trung, hắn ta xua tay nói: “Không phải Đại tướng quân ở đó sao, tên trộm kia chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?”

“Còn không phải thế sao! Ta vốn cũng nghĩ như vậy!” Người nói chuyện nghĩ lại phát sợ mà xua tay: “Ta nghĩ, có Đại tướng quân ở đó, vậy tên trộm cỏn con này chẳng phải là bắt được dễ như trở bằng tay à, có phần nào để ta lên chịu chết chứ? Lỡ như hắn lấy ta làm con tin thì sao?”

“Hứ, ai muốn nghe huynh bị sao, nói nghiêm túc! Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Người này nuốt một ngụm nước bọt, giống như vẫn có thể trông thấy một màn lúc đó: “Động tác của Đại tướng quân quá nhanh, ta không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy hắn hai ba cái là đã đè mấy tên trộm xuống đất, trường đao chưa từng rời khỏi người ra khỏi vỏ, tay nâng lên, đao rơi xuống, ngay cả thân đao ta cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy ánh đao lúc vung lên đều khiến cho người ta không dám thở.”

Mấy người bạn rượu trên bàn đều ngây ngẩn cả người.

Qua hồi lâu mới có người run giọng nói: “Chết… chết rồi?”

“Lúc đó ta nhìn thấy cũng nghĩ như vậy, nhưng đến cùng đao này không chém bay đầu, kẻ trộm cuối cùng bị hạ nhân Mạnh phủ kéo đi, ta nhìn thấy người đó đều sợ đến mức phân và nướ© ŧıểυ chảy đầy…”

“Việc này, đổi lại là ta thì không phải ta cũng sợ đến mức tè ra quần à?”

Ngụy Trọng Nguyên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, theo bản năng ôm lấy cánh tay mình: “Sau đó nữa thì sao? Các huynh giải tán?”

“Sau đó nữa mới đáng sợ hơn.” Giọng nói của thiếu niên càng nhỏ hơn: “Sau đó nữa, Đại tướng quân không thu đao lại, hắn mang theo đao đứng lên, nhìn tất cả mọi người đứng ngồi bên cạnh một vòng, không hề nói quá, trong khoảnh khắc ánh mắt hắn nhìn ta, ta đã cảm thấy mình đã bị hắn chém bay đầu.”

“Chẳng lẽ đây là Đại tướng quân trong lời đồn…”

“Ta cảm thấy tám phần là vậy!” Thiếu niên uống một ngụm rượu tăng thêm lòng dũng cảm, sau đó mới lén lút nói: “Mạnh lão phu nhân gọi tên Đại tướng quân một tiếng, Đại tướng quân liếc nhìn bà ấy một cái rồi mang theo đao đã ra khỏi vỏ rời đi, sau đó người mấy nhà mới giải tán, ta cũng không biết sau đó thế nào, chỉ biết là mẫu thân dặn dò ta không cho phép nói chuyện ngày hôm đó ra ngoài. Ta nói cho các huynh nghe, là coi các huynh như huynh đệ, đừng có truyền khắp nơi bên ngoài đó!”

“Được được được tốt tốt tốt.” Các bạn rượu trả lời qua loa một hồi, mấy người bọn họ đều vô cùng lo lắng, uống vài ly rượu để làm dịu đi khí lạnh không biết từ đâu tới trong thân thể.

Trong lúc mắt say lờ đờ, có người dựa vào lan can nhìn đường phố lớn miệng nói: “Các huynh xem, người bên dưới quán rượu có phải là Đại tướng quân không?”

Cơn say của Ngụy Trọng Nguyên lập tức bị làm tỉnh cho hơn một nửa, hắn ta dùng cả tay chân bổ nhào vào bên cửa sổ nhìn xuống dưới, hoảng sợ hít vào một hơi khí lạnh: “Hôm nay ta tiêu mạng rồi!”Mẹ ruột là Mạnh đại phu nhân tới cửa, phủ Đại tướng quân đương nhiên không có ai dám cản, sau khi cung kính mời ngồi rồi dâng trà một hồi thì Mạnh Hành đi ra.

Đại phu nhân nhìn thấy mấy người có vóc dáng khôi ngô đang rời đi từ một bên khác, bà cười tủm tỉm vẫy tay với Mạnh Hành: “Hành Nhi, nào, ngồi ngồi ngồi, nói chuyện với ta một chút.”

Mạnh Hành không nhúc nhích, hắn quá biết mẫu thân mình tính tình như thế nào.

Không có việc gì thì không tới nhà, đột nhiên tới thì nhất định là có nguyên nhân gì đó chứ không đơn thuần chỉ là nói chuyện.

Mà điều Mạnh Hành có thể nghĩ tới, chuyện mới xảy ra không lâu cũng chỉ có sự kiện đó.

“Con nghĩ người cũng nên tới rồi.” Hắn không nể mặt nói: “Đó là chuyện của con, con biết nên làm gì.”

Mạnh đại phu nhân nhướng mày, vừa nhìn Mạnh Hành là biết hắn đây là mềm không được cứng không xong, bà lập tức thu nụ cười trên mặt lại vỗ bàn: “Chuyện gì của con? Ta là mẹ ruột con cũng không nghe được?”

Mạnh Hành liếc nhìn bà một cái: “Không phải người đều biết rồi à?”

“Ta không chỉ biết, ta còn đích thân đi gặp Khanh Khanh.” Mạnh đại phu nhân chớp mắt, nói hươu nói vượn: “Nha đầu kia không tồi, chẳng trách lúc mẫu thân tìm nhà chồng cho nó thì tuyển chọn tỉ mỉ, quả thật đáng giá.”

Nói được một nửa thì Mạnh đại phu nhân đã phát hiện ra trên khuôn mặt lạnh như băng của nhi tử nhà mình lộ ra một chút vết nứt, nhưng bà vẫn không chớp mắt mà bịa chuyện xong, sau đó nghiêm túc nói: “Ta ngẫm nghĩ nhà mẹ của ta hình như có mấy người cháu họ tuổi tác xấp xỉ, tuấn tú lịch sự, có lẽ có thể dẫn đến cho mẫu thân nhìn xem.”

Mạnh Hành nhắm mắt lại, không tiện nổi giận với Mạnh đại phu nhân, hắn u ám nói: “Người đừng nhúng tay vào.”

“Sao ta có thể không nhúng tay vào chứ?” Mạnh đại phu nhân than thở: “Sau khi về Biện Kinh nghe chuyện xảy ra vào mấy ngày trước đây, ta đã lập tức đi tìm nó, hỏi nó có nguyện ý…”

Dù biết trong lời nói của Mạnh đại phu nhân có hàm ý, Mạnh Hành nhíu mày đợi hai hơi nhưng vẫn không kiên nhẫn mà thúc giục: “Có nguyện ý cái gì?”

“Có nguyện ý giúp ta một việc hay không, lúc có thời gian rảnh thì chăm sóc con.” Mạnh đại phu nhân mỉm cười: “Ta thấy rất phù hợp, nó lại vừa đúng là biểu cô nương của Mạnh phủ, một người em họ cách xa ba ngàn dặm* đấy.”

*一表三千里: Miêu tả khoảng cách giữa anh em họ hàng xa.

“... Người thật sự hỏi rồi?”

Mạnh đại phu nhân ưỡn ngực, không chột dạ chút nào: “Hỏi rồi, sau khi nha đầu kia hơi do dự thì vẫn đồng ý, cho nên ta mới đến hỏi xem con nói thế nào.”

“...” Mạnh Hành không nói một lời, đầu óc của hắn nhất thời có chút hỗn loạn.

Người người đều nói hắn bị bệnh điên, thật ra bản thân Mạnh Hành cũng cảm thấy không phải là không có lửa sao có khói.

Ngự y và danh y đến xem bệnh cho hắn hết đợt này đến đợt khác, người người nói đến mức muôn hình vạn trạng nhưng cũng không có một ai có thể đưa ra được đơn thuốc thiết thực.

Đối với Mạnh Hành mà nói, sát ý và suy nghĩ hung tàn từ trước kia đã tự nhiên giống như hơi thở của hắn bây giờ chỉ là thỉnh thoảng sẽ mất không chế một lúc.

Lúc đó không phải là hắn không có lý trí mà là bị một mặt khác áp đảo.

Căn bệnh lạ này chẳng biết lúc nào đã quấn lấy hắn, bản thân Mạnh Hành nói năng thận trọng một lúc, cảm thấy một là sự uy hϊếp, hai là thực sự vô sỉ khi nói đến.

Dưới đao của hắn là hàng ngàn hàng vạn oan hồn của quân địch, nhưng ngay cả chút sát ý đó cũng không khống chế nổi? Đừng nói đến người ngoài, bản thân Mạnh Hành cũng cảm thấy buồn cười.

Nhưng chuyện buồn cười hoang đường như vậy lại chính là xảy ra rồi, Mạnh Hành không còn cách nào.

Mấy ngày trước ở trong Mạnh phủ, Mạnh Hành dù sao cũng không nghĩ tới sẽ làm kinh động đến Thịnh Khanh Khanh.

Hắn chưa từng dự địch bày ra một mặt mềm yếu, không thể khống chế của mình ở trước mặt Thịnh Khanh Khanh, chuyện này không khác gì việc chặt đầu hắn rồi treo trên tường thành để vạn người vây xem, chỉ vừa nghĩ đến là Mạnh Hành hận không thể quay đầu chém chết bản thân mình hôm đó đột nhiên mất khống chế.

Thứ hai, cũng là điều quan trọng hơn là, Thịnh Khanh Khanh có thể trấn an được hắn một lần, nhưng chưa chắc lần nào cũng có thể thành công.

Dù là một sai lầm và tính toán sai nho nhỏ thôi, Thịnh Khanh Khanh không dễ gì mới sống sờ sờ xuất hiện trước mặt Mạnh Hành có khả năng sẽ lại biến mất.

Mạnh Hành không đánh cược nổi sự sai sót nhỏ bé này, hắn chỉ có một Thịnh Khanh Khanh này, vô cùng hận nhưng cũng không dám làm đau hay lớn tiếng mắng nàng, nào dám để Thịnh Khanh Khanh ở cùng hắn khi hắn mất khống chế chứ?

Nhưng Mạnh đại phu nhân nói Thịnh Khanh Khanh đã đồng ý, điều này khiến Mạnh Hành trong lúc bất an lại lặng lẽ sinh ra một chút vui sướиɠ, giống như trên cánh đồng tuyết mọc ra một bụi cây xanh mới với sức sống bừng bừng.

Nếu như, chỉ cần hắn cũng đáp một tiếng đồng ý…

Mạnh đại phu nhân ở bên cạnh nghe lời đoán ý mà nhìn biểu cảm của Mạnh Hành hồi lâu, càng nhìn càng thấy không ổn, bà lặng lẽ đến gần bên cạnh nhi tử, bỗng nhiên lên tiếng dọa hắn: “Có phải con thích tiểu biểu muội như hoa như ngọc kia của con rồi không?”

Trong lúc trầm tư đôi mắt của Mạnh Hành phút chốc co lại rồi quét về phía Mạnh đại phu nhân.

“Không có.” Hắn căng cuống họng trả lời.

Bắt đầu từ mấy năm trước, Mạnh Hành đã rõ ràng ý thức được một việc: Tình cảm của hắn đối với Thịnh Khanh Khanh đã không phải dùng thích, yêu hận là có thể giải thích được.

Mạnh đại phu nhân cố ý thở dài nặng nề: “Nếu con đã không thích nó, vậy ta trở về một chuyến nữa, nói với Khanh Khanh một tiếng, không cần làm phiền nó nữa.”

Mạnh Hành đen mặt lại không nói chuyện.

Mạnh đại phu nhân nhìn hắn, lại giống như không có chuyện thì kiếm chuyện để nói: “Ta còn nghe nói qua mấy ngày nữa, nếu như Mạnh phủ lại mời một nhóm người trẻ tuổi đến thì hình như Khanh Khanh cũng phải có mặt một chút, nhìn người của Biện Kinh.”

Bà dừng lại một chút, dùng khóe mắt liếc qua Mạnh Hành, kéo dài giọng tiếp tục nói: “Nghe ý của mẫu thân là chọn một người trung thực chịu khó, cũng là ý của Khanh Khanh. Có điều ta nhìn vẻ đẹp phong thái đó của Khanh Khanh, chỉ cần nó nguyện ý thì sẽ có con cháu thế gia sẵn lòng cưới nó về nhà làm chính thê.”

Mạnh Hành nhẫn nhịn sự nóng nảy nghe xong, câu trả lời một chữ thôi cũng không cho Mạnh đại phu nhân.

Đại phu nhân chán ngán mà chậc một tiếng, bà gõ đầu Mạnh Hành: “Chờ đến lúc nha đầu kia thật sự đính hôn được lấy đi rồi, con có hối hận cũng không kịp nữa!”

Mạnh Hành động đậy ngón tay thu vào trong nhưng vẫn chưa nói chuyện.

Đại phu nhân hết cách, không có một câu chắc chắn của Mạnh Hành, bà thật đúng là không làm gì được, ngẫm nghĩ thấy đành phải để hôm khác rồi đi tìm Thịnh Khanh Khanh thăm dò ý.

Nhưng đại phu nhân đã nhắc với Mạnh Hành về tiến độ của việc Mạnh lão phu nhân chọn nhà chồng cho Thịnh Khanh Khanh như vậy, lập tức khiến Mạnh Hành nhớ tới một việc đã bị hắn tạm thời gác lại.

— Hắn ở trong mơ từng thấy Thịnh Khanh Khanh đính hôn xuất giá, cũng biết nhà chồng đó là ai.

Mặc dù vẫn luôn không tìm được Thịnh Khanh Khanh, nhưng “nhà chồng” lại rất dễ tìm.

Bởi vì không có chứng cứ, mặc dù Mạnh Hành hận không thể xé xác đối phương một lần như trong mộng nhưng cũng nhịn.

Hắn không công khai ra tay, hắn cùng lắm là gặp một lần thì tìm lý do đánh một lần, đến sau này đối phương đều ỉu xìu biết phải đi đường vòng tránh hắn.

Nhưng nếu Thịnh Khanh Khanh đã xuất hiện, vậy Mạnh Hành đã có chứng cứ để nhằm vào cảnh cáo đối phương.

*

Hơn một nửa Biện Kinh đều biết người Mạnh Hành không chào đón nhất là ai — Ngụy Trọng Nguyên xếp hàng thứ ba trong đời cháu của Ngụy gia ở Điều Khê.

Nhưng nếu như lại hỏi tới vì sao Ngụy Trọng Nguyên không được Mạnh Hành chào đón như vậy, vậy kiến giải rất kỳ lạ nhiều vô kể, càng ngày càng không đáng tin.

Trên thực tế, vấn đề này ngay cả bản thân Ngụy Trọng Nguyên cũng không nghĩ ra được.

Rõ ràng là mặc dù toàn thân Mạnh Hành phân tán sát khí khiến cho người ta không dám nhìn nhiều, nhưng đó cũng là đối xử như nhau, chẳng qua người phàm trong mắt hắn như cỏ rác mà thôi, thế nhưng Ngụy Trọng Nguyên hắn ta lần đầu tiên đối mặt với Mạnh Hành đã trở thành cái đinh trong mắt đối phương?

Ngụy Trọng Nguyên nghĩ không ra, hắn ta sợ, sau mấy lần bị Mạnh Hành không có lý do nhưng cứng rắn tìm lý do để dạy dỗ, nghe thấy tên Mạnh Hành là hắn ta đều run chân đến mức muốn quỳ trên mặt đất, đành phải đi đường vòng qua Mạnh Hành.

Nhưng có tránh thế nào thì cũng không tránh khỏi việc Mạnh Hành cố ý tìm tới cửa.

Ngày hôm đó Ngụy Trọng Nguyên theo lệ thường nghe ngóng tung tích của Mạnh Hành rồi mới dám hẹn mấy người bạn cùng nhau ra ngoài uống rượu ngâm thơ tác đối.

Mấy người trên bàn rượu khó tránh khỏi nói đến mưa gió gần đây của Biện Kinh, một người trong đó thần bí nói về Mạnh phủ mấy người trước: “Các huynh cũng biết, lòng ta đã chọn Mạnh nhị cô nương từ lâu, bởi vậy hôm đó, ta cũng đi theo mẫu thân đến Mạnh phủ gặp Mạnh lão phu nhân, nhưng chuyện xảy ra sau đó thật sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!”

Người bên cạnh cổ động: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe nói hôm đó các huynh rời đi hơi sớm, hơn nữa sắc mặt cũng khó coi?”

“Các huynh từ từ nghe ta kể — có điều ta phải nói, may mà Ngụy Trọng Nguyên không đi, nếu không huynh là người đầu tiên khiến cho người ta cười đến rụng răng.”

“Liên quan gì đến ta?” Ngụy Trọng Nguyên không hiểu sao: “Ta lại không muốn cưới Mạnh nhị cô nương, ta xứng sao?”

“Hôm đó ở Mạnh phủ không chỉ có Mạnh lão phu nhân, các vị phu nhân Mạnh phủ, Mạnh nhị cô nương…” Người này giảm giọng nói xuống: “Đại tướng quân cũng ở đó!”

Ngụy Trọng Nguyên run lên một cái, quả nhiên làm rớt bầu rượu trong tay.

Đám bạn xấu lập tức cười lớn ha ha: “Nếu hôm đó huynh cũng có mặt, nhất định vừa vào cửa là đã ngã trên mặt đất kéo dậy không nổi!”

Ngụy Trọng Nguyên thẹn quá hóa giận: “Đại… bây giờ hắn lại không ở đây! Các huynh bớt giễu cợt ta lại đi!”

“Được được được, ta nói tiếp đây, chuyện sau đó các huynh không cười nổi đâu — ta đây cũng là sau khi về nhà mới chậm rãi nghĩ ra được.” Nhắc đến, người đó xua tay áo ra hiệu cho đám người yên tĩnh: “Ta nghĩ Mạnh nhị cô nương là muốn nhìn xem chúng ta có dũng mãnh hay không, can đảm như thế nào, cho nên đã sắp xếp một màn giặc cướp chui vào Mạnh phủ, bị người ta phát hiện chạy trốn. Chúng ta vừa mới ngồi vào chỗ, nói chuyện được một khắc đồng hồ thì đột nhiên bên ngoài ầm một tiếng như có thứ gì đó bị đập bể, sau đó thì nghe người ta hô to ‘Mau bắt lấy kẻ trộm!’, lúc đó ta cũng ngốc luôn.”

“Ban ngày ban mặt Mạnh phủ có thể có trộm vào?” Có người nghi ngờ.

“Ta đâu có kịp nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe xong, kẻ trộm mặc áo đen, trong tay cầm binh khí, hung thần ác sát, giống như hải tặc xông vào trong viện — các huynh phân tích xem, lúc ấy ta tay không tấc sắt, đương nhiên không thể đánh với hắn, đây là mất mạng, đúng không?”

Ngụy Trọng Nguyên cũng nghe đến tập trung, hắn ta xua tay nói: “Không phải Đại tướng quân ở đó sao, tên trộm kia chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?”

“Còn không phải thế sao! Ta vốn cũng nghĩ như vậy!” Người nói chuyện nghĩ lại phát sợ mà xua tay: “Ta nghĩ, có Đại tướng quân ở đó, vậy tên trộm cỏn con này chẳng phải là bắt được dễ như trở bằng tay à, có phần nào để ta lên chịu chết chứ? Lỡ như hắn lấy ta làm con tin thì sao?”

“Hứ, ai muốn nghe huynh bị sao, nói nghiêm túc! Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Người này nuốt một ngụm nước bọt, giống như vẫn có thể trông thấy một màn lúc đó: “Động tác của Đại tướng quân quá nhanh, ta không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy hắn hai ba cái là đã đè mấy tên trộm xuống đất, trường đao chưa từng rời khỏi người ra khỏi vỏ, tay nâng lên, đao rơi xuống, ngay cả thân đao ta cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy ánh đao lúc vung lên đều khiến cho người ta không dám thở.”

Mấy người bạn rượu trên bàn đều ngây ngẩn cả người.

Qua hồi lâu mới có người run giọng nói: “Chết… chết rồi?”

“Lúc đó ta nhìn thấy cũng nghĩ như vậy, nhưng đến cùng đao này không chém bay đầu, kẻ trộm cuối cùng bị hạ nhân Mạnh phủ kéo đi, ta nhìn thấy người đó đều sợ đến mức phân và nướ© ŧıểυ chảy đầy…”

“Việc này, đổi lại là ta thì không phải ta cũng sợ đến mức tè ra quần à?”

Ngụy Trọng Nguyên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, theo bản năng ôm lấy cánh tay mình: “Sau đó nữa thì sao? Các huynh giải tán?”

“Sau đó nữa mới đáng sợ hơn.” Giọng nói của thiếu niên càng nhỏ hơn: “Sau đó nữa, Đại tướng quân không thu đao lại, hắn mang theo đao đứng lên, nhìn tất cả mọi người đứng ngồi bên cạnh một vòng, không hề nói quá, trong khoảnh khắc ánh mắt hắn nhìn ta, ta đã cảm thấy mình đã bị hắn chém bay đầu.”

“Chẳng lẽ đây là Đại tướng quân trong lời đồn…”

“Ta cảm thấy tám phần là vậy!” Thiếu niên uống một ngụm rượu tăng thêm lòng dũng cảm, sau đó mới lén lút nói: “Mạnh lão phu nhân gọi tên Đại tướng quân một tiếng, Đại tướng quân liếc nhìn bà ấy một cái rồi mang theo đao đã ra khỏi vỏ rời đi, sau đó người mấy nhà mới giải tán, ta cũng không biết sau đó thế nào, chỉ biết là mẫu thân dặn dò ta không cho phép nói chuyện ngày hôm đó ra ngoài. Ta nói cho các huynh nghe, là coi các huynh như huynh đệ, đừng có truyền khắp nơi bên ngoài đó!”

“Được được được tốt tốt tốt.” Các bạn rượu trả lời qua loa một hồi, mấy người bọn họ đều vô cùng lo lắng, uống vài ly rượu để làm dịu đi khí lạnh không biết từ đâu tới trong thân thể.

Trong lúc mắt say lờ đờ, có người dựa vào lan can nhìn đường phố lớn miệng nói: “Các huynh xem, người bên dưới quán rượu có phải là Đại tướng quân không?”

Cơn say của Ngụy Trọng Nguyên lập tức bị làm tỉnh cho hơn một nửa, hắn ta dùng cả tay chân bổ nhào vào bên cửa sổ nhìn xuống dưới, hoảng sợ hít vào một hơi khí lạnh: “Hôm nay ta tiêu mạng rồi!”