App Khách Sạn Mèo

Chương 1

Thành phố Giang, nhà trẻ quốc tế Gấu trúc vừa tan học, các vị phụ huynh tranh nhau xếp hàng ngoài cửa nhà trẻ, nôn nóng chờ đợi con mình ra ngoài.

Phụ huynh đón được con lòng đầy vui mừng, nắm lấy tay nghe con mình rít rít kể lại những chuyện xảy ra trong nhà trẻ hôm nay.

Cùng lúc đó, bầu không khí trong văn phòng hiệu trưởng lại có vẻ hơi nghiêm trọng.

“Mẹ An An, không phải chúng tôi phân biệt đối xử, thật sự là nhà trẻ của chúng tôi cũng có định vị của chính mình. Cô cũng biết, nhà trẻ của chúng tôi khá chú trọng giáo dục tố chất cùng với sự giao lưu phát triển giữa các bé với nhau, những đứa trẻ khác đều có thể dùng tiếng Anh chơi trò chơi, nhưng An An…”

Tiếng thở dài của hiệu trưởng truyền vào trong tai Hạ Thi Kết làm cô không khỏi nắm chặt tay.

Ánh mắt của cô không nhịn được nhìn về phía ngoài cửa sổ văn phòng hiệu trưởng, dừng trên cô con gái An An đang được bạn thân của cô trông.

Những đứa trẻ khác trong độ tuổi này, chính là độ tuổi tò mò với thế giới này, độ tuổi hoạt bát nhất.

Nhưng An An lại không như vậy.

Cô bé ngồi trên ghế đá, ngồi thật sư nghiêm chỉnh, hôm nay nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn. Ánh mặt trời chiếu xuống, dừng trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng, đẹp giống như một con búp bê vậy.

Nhưng khuôn mặt của cô bé đúng là không có cảm xúc giống như một con búp bê. Dù người bạn thân của cô, Nhậm Văn cố gắng cười đùa với con bé thế nào, con bé đều không có sự đáp lại. Con bé giống như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không hợp với thế giới bên ngoài.

Bóng dáng nho nhỏ của An An dừng trong đôi mắt Hạ Thi Kết, kết hợp với lời nói của hiệu trưởng làm cô chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót.

Hạ Thi Kết nâng tay lên để dưới mũi một lát, cô cố gắng mỉm cười rồi nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Triệu, tôi hiểu ý của chị, nhưng chị có thể châm chước một chút không? Bây giờ An An chỉ tương đối ít nói, chị cũng biết tình huống của con bé mà, chỉ cần tiến hành dẫn đường thì tương lai con bé vẫn có cơ hội giống như những đứa trẻ khác.”

Hiệu trưởng Triệu nghe Hạ Thi Kết chỉ thở dài một tiếng.

Đương nhiên bà cũng hiểu được nỗi khổ của Hạ Thi Kết, nhưng bà là hiệu trưởng, không thể chỉ phụ trách với một đứa bé được.

Cho phép một đứa bé bị bệnh tự kỷ là An An nhập học, nhà trẻ đã gánh vác áp lực không nhỏ. Hơn nữa lúc nhập học, bà cũng đã từng nhắc nhở phụ huynh của An An, nếu cô bé không thích ứng được với không khí trong nhà trẻ thì sẽ không thể được học lâu trong đây.

Quả nhiên, niềm băn khoăn của bà trở thành sự thật, An An vẫn luôn không hợp với nhà trẻ quốc tế Gấu Trúc. Gân đây không chỉ có một vị phụ huynh đến phản ánh, áp lực của một hiệu trưởng như bà cũng rất lớn.

Thân là hiệu trưởng, dưới áp lực của các thầy cô, phụ huynh, bà cũng không thể giữ khư khư ý mình giữ An An lại. Nhưng là một người phụ nữ, đối mặt với một người mẹ như Hạ Thi Kết, bà cũng không nói được lời tàn nhẫn.

“Mẹ An An, tôi rất hiểu nỗi khổ của cô, nhưng thật sự là không còn cách nào nữa, nhà trẻ không phải do một mình tôi quyết định. Hơn nữa theo ý của tôi, tôi cảm thấy cô có thể chuyển An An tới trường học chuyên nhận những đứa trẻ như vậy thử xem. Thật ra nhà trẻ Mặt Trời Đỏ trong thành phố chúng ta khá thích hợp với An An, ở đó có mở lớp học cho trẻ em bị tự kỷ. Nếu cô cần, tôi có thể viết thư giới thiệu, cho dù bây giờ đã bắt đầu học cũng có thể lập tức chuyển An An tới bên đó…”

Hiệu trưởng Triệu cũng có lòng tốt, nhưng mỗi câu bà nói lại làm khuôn mặt của Hạ Thi Kết tái đi một chút.

Sự thay đổi của cô cũng làm hiệu trưởng không đành lòng tiếp tục nói.

Hạ Thi Kết biết hiệu trưởng cũng có ý tốt, đồng thời cũng biết chỉ sợ là An An không thể tiếp tục học ở đây nữa.

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười cuối cùng: “Cảm ơn ý tốt của hiệu trưởng, thư giới thiệu thì không cần. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền chị!”

Trong tiếng thở dài của hiệu trưởng Triệu, Hạ Thi Kết xử lý thủ tục thôi học trong văn phòng hiệu trưởng, sau đó cầm một xấp tài liệu bước ra văn phòng.