Edit & Beta: Tử Dạ Tịch Liêu
Những ngày kế tiếp, Dã Hỏa hết sức cố ý tránh né những người khác.
Dự định chạy trốn khỏi Thiết thành là không thể nào thực hiện được, dường như mọi người đều biết chuyện xảy ra đêm hôm đó giữa nàng và Thiết Ưng. Khi nàng tỉnh lại thấy Thiết Ưng vẫn còn ôm chặt nàng, nàng lúng túng không dám ngẩng đầu đối mặt với hắn, nào ngờ, vào lúc đó, có nhóm người đã chờ ngoài cửa…
Hoàng Phủ Giác nói có chuyện quan trọng, khóe miệng đang mỉm cười vì gian kế đã được thực hiện như ý, còn mặt dày xông vào; Mà Băng nhi còn đang cầm chậu nước, cùng với rất nhiều quần áo, đợi giúp Dã Hỏa trang điểm, về phần Nhạc Phòng trong tay cầm thiệp hồng, viết những mấy ngày lành tháng tốt, chuẩn bị cho Thiết Ưng chọn lựa.
Mà đại ca Cố Viêm của nàng, vốn nên là người nổi trận lôi đình thì lại ho khan dữ dội, cũng không biết lẩm bẩm nói cái gì, giống như không có bất kỳ ý kiến gì về việc muội muội của mình bị người ta ăn.
Tất cả mọi người đều biết nàng đã bị Thiết Ưng ăn, nàng sao có thể trốn thoát được nữa? Thậm chí có vài người hầu, thấy nàng liền cười híp mắt, luôn miệng gọi nàng là thành chủ phu nhân.
Khiến nàng tức giận nhất chính là tên Hoàng Phủ Giác chết tiệt kia! Không biết là vô tình hay cố ý mà cứ phe phẩy cây quạt lởn vởn đứng bên cạnh nàng, tỉ bỉ hỏi nàng: Rốt cục có tìm được lệnh bài ra khỏi thành không? Có lúc nàng thật sự hận bản thân tại sao không chịu học võ, bằng không nhất định nàng sẽ nhào tới một dao gϊếŧ chết tên hôn quân lỗ mãng này, vì bá tánh thiên hạ mà trừ hại.
Nàng không dám gặp Thiết Ưng, lúc nào cũng trốn hắn rất xa. Bọn người hầu thậm chí còn nhiệt tình đem đồ dùng của nàng chuyển đến phòng của hắn. Còn nàng chỉ có thể cắn răng, không chịu để mọi người vừa lòng đẹp ý; Cho dù trong trạch viên không còn thứ gì, nàng cũng nhất quyết ngủ trên giường gỗ trống rỗng, cho dù trời lạnh tới cống người, nàng vẫn cứng đầu không ngủ cùng phòng với hắn.
Nhưng mà mỗi ngày tỉnh lại, tuy vẫn còn nằm trong phòng, nhưng cả người đã được bọc trong chăn bông ấm áp. Không cần nghĩ cũng biết là ai đã mang chăn bông đến đây cho nàng, là ai đã bọc nàng lại trong chăn để nàng không bị cảm lạnh.
Đương nhiên nàng cũng cảm nhận được những ôn nhu bá đạo của Thiết Ưng, biết hắn cũng không để cho nàng rời đi. Nhưng mà nàng không tình nguyện. Dự tính của hắn dễ dàng như vậy sao, nhất định là người của hắn rồi, không phải nàng cũng tiêu tốn nửa phần cốt khí rồi còn gì.
Chỉ là mấy ngày nay ở chung, nàng từ từ hiểu được hắn xuất sắc như thế nào, không chỉ xử lý công việc bên trong Thiết thành, còn phải dẹp yên địch ý của những nhóm thế gia võ lâm. Trong đó khó giải quyết nhất chính là nhóm thế lực kinh người nhất Tụ Hiền trang, không biết vì sao, nàng đối với Tụ Hiền Trang có phần hơi sợ hãi.
Lúc trước mọi người đang ở trong đại sảnh bàn bạc, tranh luận xem khi nào thì có thể thẩm tra và phán quyết người vừa mới bị bắt kia. Hôm nay ở địa lao Thiết thành có nhốt người của ma giáo, ánh mắt của hắn vẫn dính chặt trên người nàng, nàng thấy vậy không khỏi đỏ mặt, cúi đầu chạy trốn.
Nhưng mà Thiết Ưng lại không để ý ánh mắt của người khác, nhấc chân đuổi theo, nắm lấy eo nhỏ của nàng kéo ra sau núi giả, đặt nàng vào lòng. Vốn trong đình viện còn có những người hầu khác, thấy hai người vô cùng thân thiết, tất cả đều cười trộm lánh đi, trong nháy mắt đình viện lớn như vậy trở nên trống trải.
“Muốn chạy trốn đi chỗ nào.” Hắn ở bên tai nàng hỏi, nhẹ hôn hai bên má của nàng, hít lấy mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng.
“Ta không có trốn!”. Nàng phản ứng dữ dội giống như con thú nhỏ bị dẫm phải đuôi, thiếu chút nữa là nhe răng trợn mắt với hắn.
“Không có trốn, vậy sao không có dũng khí nhìn ta? Mấy ngày nay nàng luôn trốn tránh ta, nàng cho là ta không biết sao?”. Hắn nâng cằm nàng, liếʍ đôi môi mềm mại kia, hắn rất nhớ tư vị ngọt ngào của nàng. Đã quá lâu rồi, hắn theo đuổi còn nàng tránh né, hắn đã chịu đựng quá đủ nhớ nhung và khát khao dành cho nàng.
“Ngươi không phải rất bận sao? Không phải ngươi có trách nhiệm hành quyết bọn người ma giáo à? Đừng đến phiền ta nữa!”. Dã Hỏa thẹn quá hóa giận nói, cố đẩy l*иg ngực rộng lớn của hắn, nhưng mà hai cổ tay lại bị hắn dùng một tay nắm lấy, dễ dàng kéo đến trước mặt, hắn cúi đầu, đôi môi nóng rực đã che lên cái miệng nhỏ nhắn đang kháng nghị của nàng.
Một lúc sau hắn mới lưu luyền rời đi, còn khẽ cắn lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng.
“Hỏa nhi ngoan ngoãn nghe lời, không được tùy tiện chạy loạn.” Hắn còn có chuyện không thể không xử lý, nếu không đã sớm khiên nàng trở về phòng mà trừng trị một phen, cũng không cần đuổi theo nàng tới đây.
“Nếu ta nói không thì sao?”. Nàng thở hổn hển mấy hơi, nụ hôn nồng nhiệt của hắn khi nãy đã khôi phục lại. Nàng bướng bỉnh hất hàm với ý định khiến chiến quyền uy của hắn. Có phải bởi vì hoan ái đêm hôm đó quá ấn tượng hay không mà sau này mỗi lần tiếp xúc với hắn, tim của nàng liền đập tán loạn.
Hai tròng mắt của hắn trầm xuống, sau đó khóe miệng lộ ra ý cười, kéo nàng đến trước mặt, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp, nói từng chữ một: “Hỏa nhi, nếu không nghe, sẽ trả giá rất lớn.” Hắn ung dung nói, trong câu nói càng uy hϊếp hơn.
Mặt của nàng đột nhiên đỏ bừng, sau lại dùng sức đẩy hắn ra, không thể tiếp tục chịu đựng mà ở chung với hắn nữa, chỉ cần chạm qua hắn là nàng đã thấy toàn thân nóng bừng, trong con ngươi đen của hắn không nói nói gì, hắn có đủ loại hoài niệm về đêm hôm đó.
“Cút xa ta một chút.” Dã Hỏa lớn tiếng la lên, đẩy hắn ra cũng không quay đầu lại mà chạy trối chết. Nàng lấy hai tay ôm mặt, thất vọng phát hiện ra rằng cởi mở trước đây của nàng đã không còn, ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy bất lực mảnh mai như những nữ tử khác.
Hắn cũng không đuổi theo nàng, mà nàng thì chạy trốn như bị đòi mạng, chạy đến ranh giới Thiết gia, nơi này hoàn toàn khác lạ với những nơi khác, thậm chí còn hơi hoang vu.
Dã Hỏa dừng bước, tựa vào núi giả thở phì phò. Trong tim của nàng rất là loạn. Thật sự không biết đâu mới là con người thật của hắn?
Hắn cũng không tự nói ra vì lý do gì mà giữ nàng lại. Trong lúc hai người hoan ái, những lời đó chỉ là để khẳng định thêm trói buộc, nhưng không còn cách nào khác vì trong lòng nàng thật sự rất bất an để giải đáp.
Bên tai nghe có tiếng động, nàng cảnh giác quay đầu lại, cứ nghĩ là âm hồn không tiêu tan Thiết Ưng đi theo đến đây.
Nhưng đập vào mắt không phải là thân hình cao lớn Thiết Ưng mà là bóng dáng mảnh khảnh xinh xắn của Băng Nhi. Nàng đang bưng mâm cơm. Trên mâm có mấy món ăn đơn giản, đi đến chỗ ẩn mật của núi giả.
Ban đầu Dã Hỏa muốn mở miệng gọi Băng Nhi, mà Băng Nhi khẽ cắn môi dưới, trên mặt còn có biểu hiện kỳ quái, khiến nàng nuốt lại tiếng kêu vào bụng. Trực giác của nàng cảm thấy có gì đó không đúng, kéo cao làn váy, lén lút đi theo sau Băng Nhi.
Băng Nhi nặng nề mở cửa đá ẩn mật phía sau núi giả, cầm mâm thức ăn đi vào địa đạo u ám. Cửa đá phát ra tiếng ma sát nhỏ, sau đó từ từ đóng lại.
Trong lòng Dã Hỏa kêu không ổn, kéo váy chạy nhanh vào, nhưng cửa đá đã sắp đóng kín lại, thật vật vả mới chen vào được. Nhưng động tác của nàng vẫn chưa đủ, cửa đá kẹp lấy làn váy của nàng. Nàng dùng sức kéo thử, đột nhiên nghe được một tiếng xẹt của tơ lụa bị xé rách. Nàng trợn mắt nhìn kiện quần áo lộng lẫy bị hủy trên tay nàng.
Quên đi! Dã Hỏa phủi phủi quần áo, nhìn hướng Băng Nhi biến mất.
“Băng Nhi”. Một giọng nam nhân xa lạ ở rất gần truyền đến, Dã Hỏa vểnh tai nghe, lén lút đến gần, nhìn thấy Băng Nhi đang bưng mâm thức ăn đến gần người nam nhân cao lớn kia.
Nam nhân này xấp xỉ tuổi với Thiết Ưng, hình như hắn cũng là người luyện võ. Nhưng mà quần áo trên người lại rách tả tơi, còn bị dây xích sắt trói chặt, treo trên tường đá, mái tóc đen dài bù xù, chỉ có thể thấy được nội liễm bên trong đôi mắt sáng kia, nhìn hắn rất nhếch nhác.
Dã Hỏa kinh ngạc chớp mắt, biết mình đã chạy nhầm vào địa lao,có thể nam nhân trước mặt là người của ma giáo.
“Băng Nhi, ta đã chờ nàng rất lâu.” Nam nhân treo trên tường mỉm cười, nhìn nữ tử mảnh mai đang chậm chạp đi tới. Ngũ quan của hắn rất tuấn tú, đó là một loại tà khí khó có thể hình dung được, nhưng có thể mê hoặc mọi người.
Băng Nhi cắn môi, lo lắng nhìn nam nhân trẻ tuổi bị treo trên tường, sau đó cầm thìa, khuấy thức ăn trong bát, thuần thục đút hắn ăn. “Ngươi đói bụng?”. Nàng thấp giọng hỏi, bộ dáng rất bất lực mà lại chọc người ta yêu thương, xem ra là hoàn toàn vô hại, làm người khác muốn bảo vệ nàng.
“Không, ta muốn gặp nàng.” Nam nhân lộ ra nụ cười, thừa dịp nàng đưa thìa đến gần, rất nhanh hôn lên tay Băng Nhi, cho dù là bị dây xích sắt trói chặt trên tường, hắn vẫn có thể đùa giỡn nữ nhân. (Bạn editor: Có truyện về đôi bạn trẻ này đó hố hố ~.~)
Băng Nhi khẽ thở dài, vội vàng rút tay về. “Lúc trước ngươi không như vậy.” Nàng lúng ta lúng túng nói xong, cúi đầu khuấy thức ăn, nhưng cũng không dám tiếp cận lần nữa.
“Lúc trước trên người ta bị thương, trong lòng cũng từng nghĩ cũng là lực bất tòng tâm. Hiện tại được nàng cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, ta đã hoàn toàn khỏi rồi.” Nam nhân kia nở nụ cười quyến rũ Băng Nhi, tầm mắt lại nhìn chỗ ẩn thân của Dã Hỏa. Hắn hơi kinh ngạc nhướng mày, nhưng con ngươi đen chỉ nhìn lơ đễnh, hắn dễ dàng biết được Dã Hỏa không có chút uy hϊếp nào.
“Ta không chăm sóc ngươi, ta chỉ không hy vọng có người chết vì đói.” Băng Nhi vội vàng lắc đầu, gương mặt trắng nõn ửng hồng vì xấu hổ.
Dã Hỏa nhìn đến thất thần, thình lình có một bóng đen bao phủ nàng, bóng người không biết từ lúc nào đã đến đứng sau lưng, nàng kinh ngạc hít thở, cổ áo bị người xốc lên, căn bản không trốn được, nàng bất chấp quay đầu lại, thấy gương mặt được xưng là hòa nhã Thiết Ưng.
“Đáng lẽ nên để ngươi đói chết thì tốt hơn có như vậy những chuyện phiền phức đã có thể giải quyết dễ dàng.” Thiết Ưng buông tay tiểu nữ nhân đang bất an liếc hắn, chậm rãi đi vào, đến trước tường đá.
“Thiết thành chủ.” Băng Nhi hết sức lo sợ mà quỳ trên mặt đất, giống như là đã phạm sai lầm gì lớn lắm, khuôn mặt xinh đẹp bị hù dọa đến trắng bệch.
“Lui ra đi.” Thiết Ưng nhàn nhạt liếc nhìn Băng Nhi phân phó, lực chú ý lại nhớ tới Dã Hỏa đang không ngừng vặn vẹo trên người. “Hỏa Nhi, nếu còn động nữa, ta sẽ trói nàng lại.” Hắn trầm giọng nói, hài lòng khi thấy nàng không còn vặn vẹo nữa.
“Xui xẻo chết được, làm sao biết được ngươi lại đến đây chứ?” Nàng oán trách, mũi chân đã không chạm đất, chỉ có thể dùng cắp mắt tràn đầy tức giận mà trừng với hắn.
“Trên cửa đá có giữ lại làn váy của nàng.” Hắn đơn giản nói,hắn không dám tim trước đó không lâu mới nói muốn nàng ngoan ngoãn đợi, chưa được bao lâu nàng đã lẻn vào nơi nguy hiểm nhất. Tiểu nữ nhân này phải có người coi chừng mới được, bằng không nếu có sơ sẩy gì, nàng sẽ gặp nguy hiểm mất.
“Không phải ngươi đặc biệt muốn dẫn nàng đến gặp ta sao?” Nam nhân trên tường cười lỗ mãng, kéo nhẹ xích sắt nặng nề, nhìn Dã Hỏa mỉm cười. “Bà chị, thật là có lỗi khi ta không có cách nào hành lễ được, bị trói ở trên tường như vậy, có hơi không tiện lắm.” Hắn nói điềm nhiên như không.
“Ngươi biết nàng là ai?” Lông mày rậm của Thiết Ưng nhướng nhướng.
“Có người nói cho ta biết chuyện xảy ra ở bên ngoài đặc sắc như thế nào; Hơn nữa, nhìn thái độ của ngươi với nàng, ta cũng có thể đoán ra thân phận của nàng không giống những nữ tử bình thường.” Hắn lộ ra nụ cười vô cùng tà mị.
“Hắn chính là người của ma giáo?” Dã Hỏa thấp giọng hỏi, chớp mắt tò mò, suy đoán xem nam nhân này với Băng Nhi khi nãy có quan hệ gì. Vì sao nam nhân trước mắt này lại cười vô hại như vậy, kém xa những gì trong miệng nhân sĩ chính phái nói là ác tội ác tày trời.
“Tại hạ Hàn Chấn Dạ.” Hắn cướp lời.
“Đủ rồi, nàng không cần biết những chuyện kia.” Thiết Ưng nhíu mày, ngăn Hàn Chấn Dạ lên tiếng.
“Biết càng nhiều thì càng gặp nguy hiểm đúng không? Không tưởng tượng nổi, ngày thường Thiết thành chủ trầm ổn lạnh lùng như vậy cũng có một ngày lại đau lòng vì một tiểu nữ nhân!” Hàn Chấn Dạ thoải mái cười nói, đánh giá Dã Hỏa xinh đẹp.
Nàng không chút sợ hãi mà trừng mắt với hắn, trong lòng cảm thấy quái dị vô cùng. Trong lúc này bầu không khí giữa Thiết Ưng và Hàn Chấn Dạ, không hề có đối địch căng thẳng, ngược lại hòa hợp đến kỳ lạ. Nhưng mà nghĩ vẫn không hiểu được, một người là thành chủ Thiết thành được nhân sĩ chính phái tôn sùng, một người là con của ma giáo, làm sao có thể xuất hiện hòa hợp này chứ?
“Ta thấy bà chị không hiểu gì rồi, một lát nữa ngươi nên giải thích cho nàng đi.” Hàn Chấn Dạ cười nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng có thêm mấy phần nguy hiểm. “Ngoài ra, ta muốn hỏi ngươi chuyện chính sự. Ngươi còn muốn treo ta ở đây thêm bao lâu nữa? Ta đã bị treo đến sắp lên mốc rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đám nhân sĩ chính phái kia lấy đao đến chém chết ta à? Hắn có chút không kiên nhẫn hỏi.
Thiết Ưng hừ lạnh một tiếng, đem Dã Hỏa đặt xuống đất. “Người hành động trước sẽ rất nhanh bại lộ.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Nếu một ngày bọn họ chưa hành động, ta vẫn sẽ bị treo ở đây thêm một ngày sao?” Hàn Chấn Dạ đột nhiên kéo xích sắt, phát ra âm thanh rất lớn. Hắn bị treo đã đủ lâu, sớm không còn kiên nhẫn, nếu không có Băng Nhi mỗi ngày đến thăm hắn, nói không chừng hắn đã sớm bị kích động mà ra tay.
“Rất nhanh thôi, bọn họ sắp không kiên nhẫn nữa rồi, trước sau ngươi cũng sẽ bị xử quyết, người có tâm nhất định sẽ hành động.” Thiết Ưng khẳng định nói.
Hàn Chấn Dạ hừ một tiếng. “Tốt nhất là như vậy, ta bị treo lâu như vậy, chính là mong được đánh một trận.” Tầm mắt của hắn dừng lại trên người Dả Hõa, lập tức cười nói. “Nhưng mà cũng không sao hết, nếu bà chị tình nguyện ở lại đây, nói chuyện giải buồn với ta, vậy coi như ta chịu thiệt mà treo ở đây.”
“Hả, ta thì không có gì, nói không chừng có thể…..” Trong lòng Dã Hỏa có rất nhiều nghi vấn, đang rất phiền não vì bị Thiết Ưng ngăn cản mà Hàn Chấn Dạ lại có thể thoái thác toàn bộ, hiện tại Hàn Chấn Dạ đưa ra yêu cầu vừa đúng lúc lại vừa phù hợp với mong muốn của nàng, dĩ nhiên nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Đừng hòng mơ tưởng.” Thiết Ưng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột, lạnh lùng liếc Hàn Chấn Dạ một cái.
“Ngươi không có tư cách quản ta.” Dã Hỏa phẫn nộ nói, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn, còn đang muốn quay lại nói chuyện với Hàn Chấn Dạ, thình lình cả người bị Thiết Ưng bế lên. Nàng còn đang muốn phản kháng thì Thiết Ưng đã dứt khoát bóp chặt vai nàng, khiến nàng đau điếc, chỉ có thể tức giận mà đánh mạnh vào lưng hắn.
“Ngươi thật là vô tình, không để cho bàn chị ở đây nói chuyện phiếm với ta.” Trong lời nói của Hàn Chấn Dạ tràn ngập sự thất vọng.
“Ta có chuyện muốn tính toán với nàng.” Thiết Ưng lạnh lùng nói, khiêng Dã Hỏa không ngừng giãy dụa rời khỏi địa lao đi nơi sâu nhất của địa đạo. Trong mật đạo rất tối, ngọn nến u ám, thân ảnh cao lớn của hăn càng đi xa hơn.
Hàn Chấn Dạ ở chỗ này nhíu mày, cười tà mị. “Xem ra sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta còn có thể vui vẻ mà uống rượu mừng rồi.” Hắn giật nhẹ xích sắt, trong đầu đột nhiên nhớ lại tiểu tỳ nữ mảnh khảnh xinh đẹp kia.
Hắn còn có thể gặp lại nàng sao? Nàng còn có thể trở lại đây sao?
Hắn có chút ngạc nhiên phát hiện, trong đầu hắn hoàn toàn là hình bóng của nàng.
★★★ (18+ rồi, mấy bé dưới 18+ nghỉ đọc được rồi =))))
“Ngươi mau thả ta xuống.” Dã Hỏa thở hổn hển nói, không biết bị hắn đi bao lâu rồi. Lúc Thiết Ưng thật sự thả nàng xuống, đầu nàng còn choáng váng mà dựa vào vách tường thở. Nàng ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, hai người thật sự chạy tới nơi sâu nhất của mật đạo, ngọn nến u ám chiếu trên hai người, trước sau đều rất tĩnh mịch khó khăn.
“Rốt cục ngươi muốn thế nào? Vì sao ta làm chuyện gì ngươi cũng đều can thiệp vào?” Nàng trừng mắt hỏi hắn.
“Chỉ cần nàng không làm chuyện nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp.” Hắn đơn giản nói.
“Ta chỉ muốn hỏi rõ, ngươi và Hàn Chấn Dạ kia đang làm diễn trò gì?” Dã Hòa dừng lại, trong lòng cũng mơ hồ đoán được, Thiết Ưng là có chuyện giấu nàng. Nghiêm trọng hơn nữa không phải chỉ đơn thuần che giấu nàng, còn rất có khả năng che giấu toàn bộ người trong Thiết thành việc sát hại Hàn Chấn Dạ.
Chẳng lẽ, xét xử Hàn Chấn Dạ chỉ là ngụy trang? Như vậy mục đích cuối cùng của bọn họ là gì?
“Chuyện này không quan trọng.” Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói, kéo nàng vào lòng, trong hai mắt dày đặc ánh sáng. Nhìn thấy nàng lẻn vào địa lao, hắn rất tức giận, thật muốn đánh đòn nàng: Cho dù hắn đã cảnh cáo thế nào, nàng cũng không thể đi vào trong lúc nguy hiểm như thế.
“Vậy cái gì mới quan trọng?”. Nàng ngây ngốc hỏi, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hỏa nhi, ta muốn nàng.” Hắn ghé sát vào tai nàng, không kiên nhẫn nói.
Thoáng chốc mặt của Dã Hỏa đỏ bừng. “Ngươi….không biết xấu hổ.” Nàng mắng, muốn đẩy hắn ra, nhưng mà trong mật đạo rất hẹp, khoảng cách giữa hai người cũng không cách nào xích ra xa được.
Thiết Ưng nhẹ nhàng ôm Dã Hỏa, bàn tay dịu dàng đặt quanh quẩn trên da thịt nơi tế nhị. Cọ sát dụ dỗ tạo lửa, thừa nhận những tiếp xúc kia, nàng cúi đầu thở hổn hển.
Dã Hỏa cắn môi, khó khăn kiềm chế rêи ɾỉ, hô hấp rất khó khăn, hương thơm của hoa phong lan, tất cả đều phun lên yết hầu của hắn. Hắn thẳng thắn thành khẩn khiến cho nàng rối loạn.
Thiết Ưng cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, mỉm cười nhìn nàng mềm mại động tình như con cừu nhỏ vậy.
“Hỏa nhi, chỉ có những lúc như vậy nàng mới ngoan ngoãn nghe lời.” Hắn hé lộ nụ cười ôn nhu, cắn nhẹ lên đôi môi của nàng, lúc này mới phát hiện ra bản thân mình rất nhớ thân thể mềm mại của nàng.
Dã Hỏa nhắm chặt hai mắt, gương mặt bị hắn hôn và những lời hắn nói mà trở nên đỏ bừng, bàn tay bé nhỏ nắm chặt xiêm y của hắn; khiến cơ ngực hắn lộ ra. Bàn tay nhỏ bé kia càng giữ chặt hơn, hơi thở của hắn hoàn toàn khiến nàng say đắm.
Tại sao hắn có thể làm như vậy, dùng thủ đoạn như vậy dời sự chú ý của nàng…. Nàng cố gắng kéo lí trí lại, nguyên nhân hai người cãi nhau cũng bị quên lãng. Về phần chuyện của Hàn Chấn Dạ cũng đã bị vứt đến chín tầng mây.
Nàng không nhịn được mà ngọa nguậy, khát khao không trí trong lành. Nhưng mà lúc này Thiết Ưng lại trầm ổn như núi, khi hoan ái mới phá lệ bá đạo, lúc này lại giống như gió xông đến, cướp lấy thân thể của nàng, ý thứ của nàng hoàn toàn bị chi phối.
Bàn tay của Thiết Ưng như mang theo lửa, khiến cả người nàng trở nên đói khát như kim châm đâm vào, muốn hắn vuốt ve nhiều hơn, câu dẫn nơi sâu nhất của cơ thể nàng rung động. Làm nàng không tự chủ được mà sát theo đầu lưỡi của hắn.
“Dừng lại….” Nàng khẽ rêи ɾỉ, lại bị hắn dụ dỗ không thể không hôn lại hắn. Ký ức đêm hôm đó không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, như ngọn lửa đốt cháy nàng, càng đốt cháy càng không thể vãn hồi.
Hắn cảm nhận được cơ thể nàng đang kiềm nén run rẩy, môi mỏng phát ra tiếng cười nhẹ, giúp nàng cởi xiêm y, bàn tay ấm áp vẫn linh hoạt chu du trên cơ thể mềm mại của nàng, thử thách khả năng kiềm chế của nàng.
“Có lẽ nàng sẽ không tin, nhưng ta rất nhớ những điều này. Ở trước mặt mọi người, ta lúc nào cũng phải bình tĩnh, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến nàng, nghĩ đến đêm đó, bộ dạng yêu kiều uyển chuyển của nàng dưới thân ta.” Hắn vỗ nhẹ lên mỗi tấc da thịt của thân thể mềm mại,nụ hoa không nhanh không chậm mà đợi hắn yêu thương.
Dã Hỏa cắn môi, liều mạng cắn chặt rêи ɾỉ làm nàng xấu hổ. Nơi này vẫn còn là mật đạo, cách đó không còn tên ma giáo kia, nói không chừng Băng Nhi cũng có thể ở đây. Nếu nàng phát ra âm thanh, chẳng phải sẽ bị nghe thấy sao?
Hắn hôn nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của nàng, biết nàng đang ngượng ngùng, lại ác ý mỉm cười, hô hấp nóng rực phun lên da thịt của nàng, cắn cắn lên đó, khiến toàn thân nàng run rẩy.
“Đừng chịu đựng. Hỏa nhi ta muốn nghe tiếng rên của nàng. ” Hắn chầm chạp nói, hô hấp phảng phất thổi lên nụ hoa đang run rẩy của nàng.
Con ngươi của nàng hiện lên tức giận, quả thực là muốn chửi hắn, mắng hắn sao có thể hèn hạ như vậy mà tra tấn nàng, yêu cầu nàng vô lý như vậy. Nhưng ngón tay của hắn đã tham nhập vào nụ hoa bên trong nàng, làm càng nơi hoa hoạch mẫn cảm nhất của nàng.
Dã Hỏa kinh sợ, trong nháy mắt như bị tia chớp bắn trúng, chỉ có thể cắn chặt môi, run rẩy để vật kia mừng rõ như điên mà cọ sát. Nàng nhắm chặt hai mắt, toàn thân cũng không có sức lực, chỉ có thể bất lực cúi đầu rêи ɾỉ, cảm giác được ngón tay đê tiện của hắn càng đi sâu vào, còn dính chút mật nước ấm ở nơi hoa kính.
“Vật nhỏ bướng bỉnh.” Hắn cười khẽ, tay càng thêm sức vuốt ve, khiến cơ thể của nàng phản ứng kịch liệt.
“Ta muốn nghe tiếng rên của nàng, Hỏa nhi của ta.” Hắn ở bên tai nàng lẩm bẩm, đầu lưỡi thuận tiện liếʍ tai nàng.
Nàng càng cắn chặt môi, kiềm nén để đổ mồ hôi trán, cũng không tình nguyện mà bật ra tiếng ngâm nga quyến rũ.
Nàng không thể yếu đuối mà nghe lời hắn được…
Nhưng mà, trời ơi, cuối cùng hắn muốn tra tấn nàng đến lúc nào?
Thiết Ưng kéo xiêm y hai bên, đôi môi nóng rực dọc theo vành tai chậm rãi đi xuống dưới. Cái lưỡi ẩm ướt liếʍ từng tấc thịt, từ từ tiếp cận nụ hoa đang nở rộ. Nhưng cái lưỡi linh hoạt cứ tiếp sát rồi lại vòng vo, khiến nàng luôn thất bại chờ mong.
Dã Hỏa chán nản cử động thân thể, hi vọng hắn có thể hút lấy lửa trước ngực mình, nhưng trước sau nàng vẫn như không như ý nguyện. Hắn cố ý. Thấy nàng thở gấp như vậy, còn muốn tra tấn nàng…..
Nàng thống khổn muốn môi lưỡi của hắn vuốt ve ngọn lửa đó, suýt nữa mà cầu xin hắn hôn lên nụ hoa đang đau đớn kia. Cuối cùng nàng cũng thất bại, đôi môi đỏ mọng run rẩy cầu xin, “Chết tiệt. Thiết Ưng….Ta……”
“Tiểu Hỏa nhi, ta ở đây, vĩnh viễn ở đây.” Hắn bừa bãi hôn nàng, giọng nói vô cùng ôn nhu, nhưng cũng tuyệt đối không buông tay, còn đòi hỏi nàng kịch liệt hơn.
Bề ngoài thì tĩnh táo bình ổn, nhưng trong người hắn đã bị lửa đốt dữ dội, cuồng vọng bá đạo, làm nàng đã đυ.ng chạm đến một mặt khác mà hắn không bao giờ muốn người khác biết được, khiến hắn người chưa bào giờ đối với nữ nhân mà bị du͙© vọиɠ thiêu đốt. Nàng nhất định phải là người của hắn.
“Không cần.” Nàng cắn chặt môi, biết rõ lần này nàng đã thất bại hoàn toàn, ngoan ngoãn thuận theo ý hắn, nhưng nàng cũng như cũ bướng bỉnh chịu đựng, không muốn hắn đắc ý quá sớm.
Cuối cùng cũng thấy được bản tính tà ác và tàn nhẫn của hắn, nhìn bề ngoài hắn là người bình tĩnh, nhưng căn bản hắn chính là người xấu xa khiến người ta giận sôi máu, trước đây cứ nghĩ lạnh lùng thì ra chỉ là giả vờ che giấu. Chỉ khi có hai người, hắn mới giở thủ đoạn độc ác như vậy.
“Ngươi….Không cần…..” Nàng thở hổn hển, giãy dụa trước những vỗ về chơi đùa của hắn, cảm nhận được đầu ngón tay của hắn đang lặng lẽ thăm hỏi hoa kính. Nàng nín thở, nhạy cảm với từng động tác của hắn.
“Ta nói rồi, nếu nàng không chịu nghe lời sẽ trả giá rất lớn. Hỏa nhi, ta chỉ có yêu cầu vậy thôi.” Hắn chậm rãi nói, hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, ngon tay mạnh mẽ chui vào hoa kính chặt chẽ của nàng.
Dã Hỏa đặt hai tay lên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng mà ngón tay kia lại tiến vào sâu hơn, khiến nàng hoảng sợ mà thở gấp, chỉ có thể nằm úp lên người hắn, hai tay không có sức chống đẩy, giống như đang được yêu thương trong ngực hắn.
Đôi tay mềm mại nhỏ bé kia, vân vê cơ ngực kiên cố của hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa nóng toàn thân hắn. Nụ cười trên mặt của hắn từ dịu dàng chuyển sang tà khí, nghe thấy tim Dã Hỏa đập rất nhanh.
“Hỏa nhi, ta rất nhớ tiếng rên quyến rũ của nàng.” Hắn cố gắng dụ dỗ. Ngón tay vẫn chậm rãi ở hoa kính ướŧ áŧ, vuốt ve nơi mẫn cảm giữa chân nàng, di chuyển đến nơi cánh hoa ướ át.
“Ta không cần.” Nàng mạnh miệng cự tuyệt, toàn thân cũng không ngừng run rẩy, bất lực bám víu lấy cơ thể cường tráng của hắn.
“Phải không?”. Hắn cười khẽ, trở tay không kịp búng nhẹ lên hoa hạch đang nở rộ đỏ thẩm.
“Ách….Thiết Ưng…..”. Nàng bị cảm giác mãnh liệt kia hù dọa, không sức lực mà thở gấp, cả người đã bị dục vong đốt cháy, chỉ có thể dựa vào hắn,bị da thịt mềm mại của nàng áp vào, thật là bị dày vò người khác.
“Gọi tên của ta, cả đời nàng cũng chỉ có thể gọi tên của ta.” Hắn hung hăng hôn nàng, trong lời nói vô cùng bá đạo.
Hắn vẫn tiếp tục chỗ đùa ở cửa mình, lúc nhẹ lúc nặng, tiến vào rút ra, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng không tự chủ mà uốn éo, khẩn cấp muốn ngón tay kia tiến sâu vào hoa kính.
Nàng nắm chặt vai hắn, dây cung đã lắp, đặt thân thể xinh đẹp của nàng trước mặt hắn. “Ta…..A…..”
Hắn không phép nàng tiếp tục nói nữa, phẫn nộ hôn lên nụ hoa, mυ'ŧ lấy nụ hoa đang đau đớn kia. Nàng vui sướиɠ mà thở gấp, càng thêm ưỡn ngực, nghênh đón cái lưỡi đang vỗ về chơi đùa nụ hoa.
Dã Hỏa hít thở khó khăn, cả người nàng đều kính dâng trước mặt hắn. Nàng thật sự đã bị người nam nhân trước mặt này làm cho không còn lý trí, chỉ có thể thần phục dưới thân hắn. Hắn là người rất đáng sợ, muốn dạy nàng trở thành da^ʍ phụ vô sỉ, da^ʍ phụ chỉ thuộc về hắn….
“Không thể ở đây được.” Nàng suy yếu nói, lắc đầu lo lắng, cảm thấy du͙© vọиɠ nóng rực của hắn đang ma sát lên da thịt nàng.
Lúc trước hắn dẫn nàng đến nơi sâu nhất của mật địa, nhưng cũng không có nghĩa không có người ở đây, bọn họ cũng không có khả năng ở chỗ này mà hoan ái? Nàng nhìn bốn phía, ánh nến u ám, bức tường thì loang lỗ, bọn họ căn bản không ở đây mà triền miên được.
“Ta không thể chờ thêm nữa.” Khóe miệng Thiết Ưng mang theo ý cười, liếʍ liếʍ nụ hoa của nàng, hưởng thụ bất an và hoang mang của nàng. “Hỏa nhi, nếu không cho ta ở chô này, ta sẽ điên lên mất.” Hắn nâng nang lên, tiếp tục mυ'ŧ lấy nụ hoa đẫy đà mềm mại kia.
“Nhưng mà……” Ánh mắt nàng như có sương mù, lưng trần trụi dựa vào vách tường, da thịt hơi bị đau. Nàng khẽ hô hấp, bên hông lập tức căng thẳng, nàng sắp ngã về phía trước, vội vàng ôm lấy cổ hắn, ổn định lại cơ thể.
“Có thể, Hỏa nhi, lấy chân vòng qua thắt lưng ta,” Hắn dụ dỗ tựa vào tai nàng nói nhỏ, hô hấp nóng rực quét lên da thịt nàng. Eo thon của nàng chậm rãi nâng lên, để nàng vòng qua thân thể hắn, điều chỉnh tư thế độ cao thấp thích hợp.
Dã Hỏa xấu hổ đến đỏ bừng, không thể tin được hắn có thể nói ra đề nghị như vậy. Nàng vô tội chớp mắt, cũng làm theo động tác của hắn ổn thỏa nằm trong lòng hắn, hai chân thon dài bị hắn tách ra, không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể kẹp chặt hông hắn.
“Ngươi không thể làm như vậy được.” Nàng kinh hãi nói, nhưng cơ thể lại theo bản năng mà chờ mong, vật nóng rực của hắn ma sát với hoa kính mềm mại, khiến cả hai người khẽ run rẩy.
“Làm vậy là làm sao?”. Hắn cố ý trêu chọc nàng, biết nàng cũng không dám nói ra.
Dã Hỏa nhắm chặt hai mắt, run run không trả lời được. Nàng có thể cảm giác được, bàn tay hắn đang nâng mông nàng lên, đem nàng đặt ở vị trí thích hợp. Mười ngón tay của nàng bấu chặt vai hắn, theo từng động tác của hắn mà phát run.
Hắn ôm nàng, nhưng cũng không cảm thấy nặng. Người luyện võ nên rất có sức, cân nặng của nàng đối với hắn mà nói nhẹ như lông hồng, hắn nâng cơ thể của nàng lên, rất kiên nhẫn chờ đợi, vật kiên định kia cũng chờ đợi, chỉ cọ sạt cánh hoa đã đẫy mật nước, cho đến khi nàng lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt hai người giao nhau, miệng hắn mới nở nụ cười tà mị.
Thật nguy hiểm mà.
Nhưng mà giờ phút này nàng bị hắn ôm chặt trên người, muốn trốn cũng trốn không được, ngay lúc nàng còn đang bối rối, du͙© vọиɠ nóng rực của hắn đã đâm mạnh vào cơ thể nàng, lấy đầy hoa kính non mềm.
Du͙© vọиɠ của hắn càng lúc càng nhanh, hai người đồng thời phát ra tiếng rên, giống như hai con vật xinh đẹp đang thích thú chơi đùa.
“Hỏa nhi, cảm nhận ta, siết chặt ta.” Nàng hôn lên mội nàng, bộ dạng của nàng khi kí©ɧ ŧìиɧ vô cùng xinh đẹp.
Nàng cũng không cảm thấy thẹn thùng nữa, chỉ có thể phản ứng đủ loại theo hắn, thắt lưng mảnh khảnh chủ động theo luật động của hắn, khẽ rêи ɾỉ mất hồn, nàng cũng không lo lắng giờ phút này sẽ có người ngoài nghe thấy hay không. Toản bộ thế giới đã không tồn tại, nàng không còn cách nào tự hỏi được.
Thiết Ưng lấy tay xoa hoa hạch mẫn cảm, nghe thấy tiếng hô hấp của nàng, nhịn không được mà mỉm cười. Hỏa nhi xinh đẹp của hắn, có thể đáp lại sự va chạm của hắn, một người nam nhân còn có thể yêu cầu nhiều hơn nữa sau.
“Ưm…..” Nàng đã bị hắn làm cho điên cuồng, thân thể mềm mại không ngừng rung động.
Tầm mắt Thiết Ưng chưa từng dời khỏi thân thể nàng, trong con ngươi lóe lên du͙© vọиɠ chiếm đoạt nàng. Du͙© vọиɠ đau đớn lần nữa đâm sâu hơn vào hoa kính non mềm, lần nữa rồi thêm lần nữa, mang theo cuồng dã sung sướиɠ.
Nàng không thể khống chế được thân mật, rêи ɾỉ nhiều hơn, yếu ớt nhìn hắn, rất khác với bộ dáng bướng bỉnh ngày thường.Eo nàng hùa theo động tác của hắn giống như đang điều khiển dã thú giống đực, hai tròng mắt nàng lóe sáng, bàn tay mềm mại di chuyển trên người hắn.
“Thiết Ưng….”. Nàng cúi đầu gọi tên hắn, cảm giác sắp đến được giới hạn. Nàng nhắm mắt lại, để mặc cho hắn cứ động trên thân mình, cho đến khi sức nén trong cơ thể nàng bộc phát, nàng phát ra tiếng thở dốc, mạnh mẽ tựa vào lòng hắn.
Cùng lúc đó hắn cũng gầm nhẹ một tiếng, giữ chặt thắt lưng của nàng, đem du͙© vọиɠ nóng rực cố định ở nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, hoa kính non mềm của nàng co rút nhanh, hắn phóng thích tất cả mầm móng trong cơ thể nàng.
Dã Hảo thở hổn hển, nhằm mắt dựa vào người hắn, không thể tin được, bọn họ ở mật đâọ làm chuyện như vậy….
Thiết Ưng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhặt quần áo dưới đất khoác lên cho nang, sau đó đi đến cửa mật đạo nói. “Nghỉ ngơi xíu đi, ta sẽ mang nàng về phòng.” Hắn vô cùng thân mật nói, hơi thở vẫn còn chưa ổn định.
Mặt của nàng càng thêm đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, cũng không cò cách nào đối mặt với hắn. Tại sao lúc trước nàng lại thấy hắn điềm tĩnh như vậy? Dáng vẻ của hắn như vậy, sợ là sẽ hù dọa đến nhóm nhân sĩ chính phái, thậm chí còn hù dọa đến nàng….
Nhưng mà không thể phủ nhận được, cả đời này nàng đã không thể rời khỏi hắn rồi.
Hết chương 7