*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở trung tâm Thiết thành có một tòa nhà lớn chiếm diện tích không nhỏ, nổi bật là tường cao bao quanh bốn phía cùng những cây cột chạm khắc cầu kì. Xem chừng bề thế có thể so với hoàng cung.
Ngoài cửa nhà có hai hạ nhân sắc mặt lạnh lùng canh giữ khiến người qua đường không dám nhìn lâu. Vài canh giờ trước, một thiếu niên hôn mê được vội vàng đưa về đây, Hoàng Phủ Giác đích thân lo liệu, thậm chí không cho phép người khác đi mời đại phu.
Thông qua cánh cửa sổ đang mở trong tòa trạch viện, ta có thể nhìn thấy một nam nhân quần áo hoa lệ nhàn nhã ngồi uống rượu. Một trận gió thổi qua làm lay động rèm trúc. Hoàng Phủ Giác buông chén nhỏ trong tay, mở cây quạt luôn mang theo bên mình, thần sắc ung dung tự nhiên.
Một bóng đen không biết từ chỗ nào đi vào, thân thủ linh hoạt nhẹ nhàng, đảo mắt đã đi tới trước mặt Hoàng Phủ Giác.
“Ta đến rồi.” Nam nhân thấp giọng cất tiếng, toàn thân đều mặc y phục màu đen, ngay cả khuôn mặt cũng bịt kín khiến người khác mơ hồ không rõ dung mạo, chỉ có ánh mắt kia sáng ngời đem theo vài phần lạnh lẽo.
“Tốt lắm, uống chén rượu trước đi.” Hoàng Phủ Giác gật đầu, thong dong đứng dậy.
Nam nhân cười lạnh:“Ngàn dặm xa xôi bảo ta đến không chỉ vì việc này chứ?” Thân hình hắn cao lớn để lộ khí thế uy hϊếp trời sinh.
Hoàng Phủ Giác mỉm cười.“Đương nhiên có chuyện mới mời ngươi. Thiết Ưng đang xử lý đệ tử ma giáo, hẳn không chú ý ngươi vào Thiết thành. Hắn đoán trước ta sẽ mời ngươi tới chữa trị nên mới an tâm đem người giao cho ta.” Hắn xoay xoay chiếc quạt trong tay cười đến đăm chiêu, bên trong mật thất có một chiếc giường khắc những long thú cổ quái, bên trên ấy đặt một thiếu niên gầy gò bất tỉnh.
Dã Hỏa lẳng lặng nằm trên chiếc giường mềm mại, hai mắt nhắm nghiền. Hắc y nhân đem tay nàng từ chăn bông ra, nắm lấy cổ tay bắt mạch một lúc lâu.
“ Vết đâm không gây tổn thương tâm mạch, chỉ là loại độc trên đao rất kỳ lạ, nếu không nhờ Thiết Ưng điểm huyệt ngăn chất độc phát tán khắp cơ thể, vị cô nương này khẳng định không thế sống đến giờ.”
“Cô nương? Quả nhiên ta không đoán lầm.” Hoàng Phủ Giác lay nhẹ chiếc quạt, cực kì hứng thú cúi đầu đánh giá Dã Hỏa.
Nữ tử này đột nhiên xuất hiện, nhưng dù sao cũng vì hắn giải quyết một vấn đề. Mọi người đều nghĩ hắn không biết võ công, Nhạc Phòng tay trói gà không chặt, đương nhiên phải đem công lao ứng phó với thích khách để trên người nàng.
Chẳng qua nàng đối với Thiết gia hình như căm thù đến tận xương tủy, việc đó khẳng định có ẩn tình. Điều này gợi lên hứng thú của Hoàng Phủ Giác.
Hắc y nhân bình tĩnh mở miếng vải bịt vết thương đẫm máu trên vai kiểm tra miệng thương tích. Thật không ngờ nơi đó xuất hiện ấn ký ngọn lửa đỏ thẫm, hai nam nhân đồng loạt cứng đờ thân mình.
Hắc y nhân thở ra một ngụm khí lạnh, cẩn thận nâng Dã Hỏa dậy, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm thần thái kích động.
Nhiều năm qua, rất nhiều người bỏ không biết bao công sức để tìm cho được nữ tử có ấn ký này. Thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở thời điểm hiện tại. Hắc y nhân nắm chặt hai tay, một lần nữa giúp nàng mặc quần áo, thận trọng và cẩn thận để nàng nằm xuống.
“Ngươi đã biết thân phận của nàng từ trước nên mới mời ta đến?” Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác, tâm tình kích động lúc này trở về vẻ bình tĩnh như thường ngày.
Hoàng Phủ Giác nheo ánh mắt quan sát trong chốc lát, sau dời tầm mắt đến phía trước cửa sổ.“Không, chuyện này đơn giản là trùng hợp.” Hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn hắc y nhân.“Ngươi có chắc chắn cứu được nàng?” Cặp con ngươi đen láy kia ánh lên mấy phần suy tư.
“Trên đời này không có độc ta không thể giải.” Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng.
“ Vậy thì nhờ ngươi” Hắn mở quạt ra, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắc y nhân.“ Trăm ngàn lần nhớ rõ không được đem thân phận người này tiết lộ ra ngoài.”
“ Việc này không cần ngươi dặn.” Hắc y nhân cười nhạt, trong nháy mắt biến mất không để lại dấu vết.
“Thật là cao ngạo! Ngay cả muội muội mất tích nhiều năm cũng không hiện ra biểu tình gì.” Hoàng Phủ Giác nhướng mày, đi đến cạnh giường cúi đầu nhìn Dã Hỏa.
Nhớ tới thần thái Thiết Ưng ôm Dã Hỏa vào thành lúc trước hoàn toàn mất đi vẻ trầm ổn thường ngày. Quen biết nhiều năm, ngay cả hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy Thiết Ưng có phản ứng như vậy. Xem ra, tình cảm Thiết Ưng đối với Dã Hỏa không đơn giản, vượt qua cả tình bạn nhiều năm của hai người.
“Chẳng lẽ ngươi chính là nàng? Ông trời thật khéo trêu ngươi, không biết Thiết Ưng sẽ làm gì khi biết chuyện. ” Hoàng Phủ Giác lẩm bẩm, quyết định xem trò vui đến cùng. Có lẽ nếu ” vô tình ” tác động, mọi chuyện sẽ càng thú vị hơn!
Thật muốn ngay lập tức nhìn biểu hiện của Thiết Ưng khi đối diện với ” thiếu niên ” trước mắt. Hắn mỉm cười, đem quạt để vào đai lưng, thoải mái ra khỏi mật thất.
Liên tiếp mấy ngày, Dã Hỏa luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, toàn thân lúc nóng lúc lạnh. Nơi bị thanh đao bén nhọn kia đâm vào không cảm thấy chút đau đớn nào, dường như có người hằng ngày giúp nàng uống thuốc. Tuy không đắng nhưng mùi vị kì lạ, vừa nuốt vào lập tức giảm bớt khó chịu.
Không biết vì sao trong giấc mộng, khuôn mặt Hoàng Phủ Giác vô lại cười đùa luôn hiện lên khiến nàng tức giận. Nhưng thoáng một cái Hoàng Phủ giác đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt của Thiết thành chủ Thiết Ưng, nam nhân cao ngạo kia vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng? Giống nhau hắn đang quan tâm nàng, giống như nàng có vị trí rất quan trọng. Hắn cùng Thiết Ưng trong ấn tượng của nàng hoàn toàn khác nhau. Nhiều năm về trước, nàng từng tới Thiết gia nhưng lại bị bọn họ đuổi ra ngoài khiến nàng nhìn rõ tình người ấm lạnh. Từ đó về sau, nàng nhận định Thiết gia ghét nghèo yêu giàu, hạ quyết tâm cho dù chết đói cũng tuyệt đối không bước vào Thiết gia nửa bước.
Thần trí dần dần trở nên rõ ràng, nghe thấy tiếng thở dốc suy yếu của chính mình. Nàng chậm rãi mở to mắt, kinh ngạc nhìn chiếc giường xa hoa.
“Tỉnh rồi?” thanh âm trầm thấp truyền đến, chỉ cách nàng không quá ba thước.
Dã Hỏa hoảng sợ, nhận ra đây là thanh âm của nam tử xa lạ.
Nàng miễn cưỡng trở mình, lại bởi vì động đến vết thương trên mai mà buông bỏ. Nàng thở hổn hển vài tiếng, thân hình cao lớn nhanh chóng tới gần, bàn tay to dày ấm áp để vào dưới lưng, nâng thân thể nàng dậy, đem một chén nước đến bên môi người trên giường.
Miệng lưỡi nàng khô khốc nên không tự tuyệt hắn, vội vã cúi đầu uống nước, thậm chí không để ý nước chảy qua khóe miệng tẩm ướt y phục. Nàng hai tay nhanh chóng kéo quần áo hắn, không nhận ra tư thế hai người bây giờ thật mờ ám.
Thiết Ưng để “hắn” uống thêm mấy ngụm nước rồi đem chén rời đi. Tầm mắt hắn dừng lại trên quần áo ẩm ướt của người kia, hai tròng mắt thoáng hoảng hốt, cau mày tránh đi, không biết vì sao cảnh tượng đơn thuần này lại làm tâm hắn dao động.
“ Nước! Cho ta nước!” Nàng thấp giọng kêu lên muốn cướp đoạt chiếc chén kia.
“Đừng uống nhiều như vậy, thân thể ngươi chưa bình phục.” Hắn thong thả nói đồng thời đem chén ra xa.
Dã Hỏa bất mãn nhìn hành động của hắn. Ánh mắt trong suốt có vài phần phức tạp, vài phần hoang mang cùng vài phần chán ghét. Nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể người ra vài phần hảo cảm với Thiết Ưng.
“Ngay cả nước cũng không cho ta uống? Nước của Thiết gia trân quý nên ta không đủ tư cách uống sao?” Nàng cố ý hiểu sai ý tứ của hắn định làm hắn tức giận.
Thiết Ưng nhíu mày, ánh mắt có chút buồn bã. Hôn mê vài ngày nay, thiếu niên này tính tình vẫn như vậy, lời nói khó nghe không buông tha một ai. Dã Hỏa hôn mê không biết rằng kì trân dị thảo, dược liệu quý hiếm cỡ nào nàng cũng dùng qua, hắn chẳng lẽ tiếc nàng cốc nước?
Thời gian trở lại đây, Thiết Ưng luôn bận rộn sắp xếp cho các môn phái, Hoàng Phủ Giác ngược lại nhàn nhã sai bảo hạ nhân trong phủ, phụ trách chăm lo ” hắn “, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần. Thiết Ưng mặc dù là chủ nhà nhưng tới hôm nay mới được bước vào.
Chỉ đến khi sắc mặt Dã Hỏa dần dần khôi phục, không còn trắng bệch như lúc trước, hắn mới buông bỏ lo lắng trong lòng. Xem ra Hoàng Phủ Giác tìm cao nhân đến đây mới có thể giải độc trong vài ngày ngắn ngủn.
“ Sao không nói gì? Muốn tính toán xem phải thu của ta bao nhiêu tiền sao?” Dã Hỏa nheo mắt nhìn bài trí bốn phía.“Ta trước tiên phải nói rõ, đại gia ta không có tiền, muốn ta thanh toán tuyệt đối không thể.” Nàng bày ra vẻ mặt vô lại.
Thiết Ưng liếc “hắn” một cái, tầm mắt theo vạt áo ẩm ướt trượt xuống, nhanh chóng giúp hai tay “hắn” để vào chăn.
Dã Hỏa giống như bị bỏng lập tức rụt tay lại. Nàng trong lòng thầm mắng chính mình, làm sao bên miệng mắng hắn nhưng hai tay nắm chặt vạt áo người ta? Nàng không phải nên chán ghét Thiết Ưng sao?
“Nơi này là nội viện Thiết gia, từ khi ngươi trọng thương luôn ở lại đây tĩnh dưỡng.” Thiết Ưng chậm rãi nói, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Dã Hỏa. Cảm xúc của hắn dường như luôn vì “hắn” mà dao động mặc cho người này ăn nói tùy hứng.
Dã Hỏa trừng lớn mắt, nhớ rõ từ sau khi gặp Hoàng Phủ Giác, xui xẻo liền liên tiếp tìm đến. Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, bất an quay đầu nhìn xung quanh, xác định không thấy bóng dáng ôn thần kia mới nhẹ nhõm thở một hơi.
“Ta đã ngủ mấy ngày?” Nàng hơi nghiêng đầu, đột nhiên phát hiện tầm mắt Thiết Ưng không chút che dấu nhìn thẳng vào mình liền vội vàng tránh đi, không dám tiếp tục nhìn ngó. Hắn đang nhìn gì? Thân phận của nàng lộ rồi sao?
“Năm ngày.” Hắn bình tĩnh nói.
Dã Hỏa hít một hơi, thật không ngờ mình mê man lâu như vậy. Nàng theo bản năng sờ lên đầu vai chạm vào miệng vết thương, cơn đau kéo đến làm thân hình trở nên cứng đờ.
“ Chỉ một thanh đoản đao cũng làm ta hôn mê năm ngày?” Nàng không dám tin nhỏ giọng lầm bầm.
( Hình ảnh của đoản đao)
“ Do độc trên đao.” Thiết Ưng nhìn “hắn” đau đớn, khắc chế tâm tình không ổn định. Hắn làm sao vậy? Đối với thiếu niên này luôn quan tâm quá mức, khó trách Hoàng Phủ Giác thường xuyên nhìn hắn cười ám muội, chẳng lẽ thái độ hắn rất rõ ràng?
“Nếu không gặp mấy người, đại gia ta cũng không xui tận mạng như vậy.” Dã Hỏa miễn cưỡng xoay thân mình. Nàng hít một hơi thật sâu, xốc chăn bông lên định xuống giường.
“ Đừng động đậy!” Hắn đột nhiên lên tiếng, thanh âm kia nghiêm khắc vô cùng.
Dã Hỏa hoảng sợ, động tác ngay lập tức dừng lại. Nàng tưởng rằng Thiết Ưng là người trầm ổn, bất luận nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ châm chọc thế nào hắn cũng không cãi lại. Nhưng mà giờ phút này, nàng chỉ hơi quay người hắn đã lạnh giọng.
“ Hét cái gì, ngươi muốn làm ta sợ chết sao? Vì sao phải nằm yên? Để ta lại mê man năm ngày? Thật có lỗi, số ta không tốt như ngươi, ta còn còn phải kiếm tiền nuôi bản thân!” Nàng không nghe lời bước xuống giường, chân vừa chạm đất lập tức mềm nhũn vô lực.
Nàng phải nhanh chóng trở về, Nguyên bá năm ngày không tìm thấy nàng nhất định rất lo lắng. Mặt khác, nàng không muốn Thiết Ưng biết được thân phận của mình. Bất luận hắn sẽ tỏ ra thương hại hay khinh bỉ, tự tôn bao năm của nàng đều bị hắn làm tổn thương.
“Ngươi không thể rời đi.” Hắn kiên định nói, khống chế chính mình không được bước lên, nhìn Dã Hỏa cố gắng dựa vào thành giường.
“Chẳng lẽ Thiết thành chủ còn kiêm luôn chức cai ngục? Còn phải hạn chế tự do của ta?” Nàng tức giận hỏi.“Nói cho ngươi biết, ta không nghĩ sẽ ở lại nơi này. Dù sao ta chán ghét ngươi, ngươi cũng phiền chán ta, ngươi thương xót để ta rời đi, như vậy cả hai ta đều vui vẻ”
“Vì sao lại có thành kiến với Thiết gia?” Hắn đột nhiên hỏi, nghe ra khẩu khí phẫn nộ của nàng.“Hoặc ta nên hỏi, ngươi phản cảm hay chỉ vì nhằm vào ta?”
Dã Hỏa vội vàng ho khan, không muốn nói tỉ mỉ nguyên nhân. Đều là chuyện đã qua nhắc tới có ích lợi gì? Hơn nữa, dù có nói phải nói thế nào? Nay nàng không một xu dính túi, hắn thật sự sẽ vui vẻ tiếp nhận nàng sao?
“Làm gì có nguyên nhân, Dù sao không vừa mắt là không vừa mắt.”
Nàng hừ một tiếng.
Hắn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cằm Dã Hỏa, bắt “hắn” nhìn thẳng vào mình. Vi sao trong nháy mắt hắn thấy nàng có chút hoảng hốt? Xem ra nàng không trấn định như vẻ bề ngoài, phát hiện này làm tâm tình hắn tốt hơn một ít.
“ Bất kể ngươi đối với Thiết gia có bao nhiêu chán ghét, trước khi vết thương của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn không thể rời đi.” Hắn thong thả nói, không để ý sắc mặt khó coi của người đối diện.
“ Đạo lý chết tiệt gì vậy! Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Đại gia nói muốn đi, muốn –” Nàng đang hùng hổ mắng người, không nghĩ tới bụng cũng không chịu thua kém kêu lên. Tiếng kêu vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, đúng là chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.
“Ta phái người đem thức ăn đến.” Hắn thản nhiên nói rồi buông Dã Hỏa ra. Rõ ràng là một nam nhân, vì sao trên người lại có mùi hương của nữ tử? Mùi hương kia rất nhạt, không tới gần tuyệt đối không thể nhận ra.
Chỉ là mùi hương mờ nhạt này lại khiến tâm hắn xao động. Thiết Ưng nhíu chặt mày suy nghĩ.
Dã Hỏa tròng mắt chuyển động, quyết định ăn no trước rồi tính sau. Mê man đến năm ngày, không ăn lấy sức thì làm sao đi về?
Lúc này, cửa gỗ tinh tế nhẹ nhàng bị đẩy ra, một cô nương nước da trắng nõn cùng khuôn mặt xinh đẹp đi đến, nhìn thấy Dã Hỏa tỉnh lại liền lộ vài phần ngạc nhiên.
“ Bảo người làm một chút thức ăn mang đến.” Thiết Ưng ngắn gọn phân phó.
“ Vâng. Thiết thành chủ, nơi này để Băng Nhi lo liệu là được.” Nàng cúi đầu thi lễ, bộ dáng nhu nhược xinh đẹp, tuy rằng mặc quần áo nha hoàn nhưng không dấu được khí chất thanh tú.
Thiết Ưng gật đầu, chậm rãi đứng dậy, cuối cùng liếc nhìn Dã Hỏa một cái rồi bình tĩnh rời đi.
Hắn hoài nghi chính mình bị bệnh, hoặc như Hoàng Phủ Giác đùa cợt lâu lắm chưa gần nữ sắc. Nếu không hắn làm sao có thể đối với thiếu niên này có những ý nghĩ kì lạ?
****************************
Một bàn đồ ăn ngon được dọn lên làm tròng mắt Dã Hỏa như muốn rớt ra. Nàng tuy rằng vừa mới vừa mới tỉnh dậy nhưng lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa tử tế. Bàn tay lập tức vội vàng đưa thức ăn vào miệng.
“Cô nương, ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn!”Băng Nhi trợn mắt há mồm đứng một bên, trong tay cầm sẵn khăn ướt chờ Dã Hỏa ăn xong.
Thật là một cô nương kì lạ, giả dạng nam nhân đã đành, ăn uống cũng không chú ý hình tượng. Nếu không phải khi người này hôn mê, Băng Nhi giúp nàng thay y phục, tận mắt nhìn thấy mảnh vải quấn chặt nơi mềm mại kia, Băng Nhi còn không dám tin Dã Hỏa là một cô nương.
“ Nghẹn? Làm sao có thể? Ta không thể để bụng bị đói.” Dã Hỏa không khách khí nói, nhắm ngay vào con cá nóng hổi trước mặt. Thức ăn ở đây đều được cẩn thận lựa chọn qua, ăn vào miệng giống như lập tức tan ra, để lại hương vị còn đọng nơi đầu lưỡi. Nàng ăn không bỏ sót, còn tham lam liếʍ đầu ngón tay.
“Bởi vì biết cô nương bệnh mới khỏi cho nên làm đồ ăn dễ tiêu hóa một chút, nhưng người cũng không nên ăn vội vàng như vậy.” Băng Nhi tốt bụng nhắc nhở, một bên rót sẵn chén trà nóng.
“Bị đói năm ngày, chỉ ăn mấy thứ này sao có thể đầy bụng? Phiền ngươi đi nói với nhà bếp một tiếng, ta muốn ăn thịt, càng nhiều càng tốt. Ăn thịt mới có sức khỏe! Thiết gia nếu muốn mời ta ăn cũng không nên keo kiệt như vậy.” Dã Hỏa nâng chiếc bát tinh xảo lên húp một ngụm canh lớn. Nàng không phải tiểu thư khuê các, lễ nghi học khi nhỏ đã sớm quên mất, bộ dạng ăn uống không chút giữ ý.
Băng Nhi líu lưỡi không biết nói gì. Mang đồ ăn lên tiếp? Phòng bếp đã làm mười mấy món, khẩu vị của nữ nhân trước mắt thật kinh người.
Dã Hỏa vừa ăn, tầm mắt vừa nhìn về phía Băng Nhi đang đứng một bên.“ Là ngươi chăm sóc khi ta hôn mê?” Không chút hình tượng mở ra đôi môi còn dính mỡ uống một ngụm trà.
Nha hoàn này thật đẹp, Thiết Ưng đều chọn những nữ nhân ôn nhu như vậy làm nha hoàn sao? Nghĩ đến đây trong lòng nổi lên một chút chua xót. Đối với đứa bé mất người thân như nàng thì tỏ ra khinh thường, ở trong nhà sai bảo những nha hoàn xinh đẹp, Thiết Ưng này thật biết hưởng thụ.
“Đúng vậy, ngay cả quần áo đều do Băng Nhi thay cho cô nương.” Băng Nhi cúi đầu trả lời, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng hoàn toàn trái ngược với Dã Hỏa.
“Còn ai biết ta là nữ?” Dã Hỏa lo lắng hỏi, ánh mắt không chịu rời khỏi bàn đồ ăn. Nàng vẫn muốn rời khỏi Thiết gia, trước hết cứ sảng khoái ăn một bữa cơm đã. Nói không chừng nhiều đồ ăn thế này còn có thể mang về cho Nguyên bá nếm thử.
“Chỉ có Hoàng Phủ công tử cùng nô tỳ biết.” Băng Nhi đi ra phía trước, lấy khăn ướt chùi tay dính đầy dầu mỡ của Dã Hỏa.
“Ngay cả Thiết Ưng cũng không biết?” Dã Hỏa có chút kinh ngạc. Nàng ở Thiết gia mê man năm ngày, đường đường là chủ nhà lại không hay biết gì. Đây là hắn sơ ý không phát hiện hay vốn chẳng thèm để nàng vào trong mắt?
Nếu không đem nàng để vào mắt cần gì hốt hoảng muốn nàng ở lại?
“Hoàng Phủ công tử chọn lựa Băng Nhi tới nơi này, cẩn thận phân phó không được tiết lộ chuyện của cô nương.” Băng Nhi cung kính nói, thấy y phục Dã Hỏa dính bẩn không nhịn được nhíu mày, xoay người lấy ra một bộ khác.“Cô nương có muốn đổi quần áo không? Hay đợi lát nữa thay thuốc rồi đổi luôn thể?”
Dã Hỏa không trả lời, thần sắc có điểm xấu hổ.“ Ngay cả giúp ta thắt ngực cũng do ngươi làm?” Nàng sờ sờ trước ngực, có vài phần không được tự nhiên.
“Lúc trước không thắt, hôm nay Hoàng Phủ công tử nói Thiết thành chủ sẽ đến nên Băng Nhi mới một lần nữa buộc lại.” Băng Nhi mặt hơi đỏ. Cho dù cùng là cô nương nhưng thảo luận loại chuyện này cũng khó tránh khỏi vài phần ngại ngùng.
“Hoàng Phủ? là ai?” Dã Hỏa có điểm hoang mang suy nghĩ trong chốc lát rồi mới bừng tỉnh ngộ.“ Người ngươi nói là tên ôn thần xui xẻo kia?”
“ Ôn thần xui xẻo?” Băng Nhi khϊếp sợ ho khan.“Không thể nói Hoàng Phủ công tử như vậy, hắn là…… Hắn là……” Nàng không biết có nên nói ra hay không, tất cả mọi người đều biết Hoàng Phủ Giác là ai, nhưng vẫn nên để công tử quyết định thì hơn.
“Hắn là gì? Không phải chỉ là một tên nhà giàu gặp nguy hiểm liền đem người khác ra che chắn, nếu không bị hắn kéo vào, ta sẽ không vô duyên vô cớ trúng đao.” Dã Hỏa hừ một tiếng, buông chén trà rồi tiếp tục hướng về những cái đĩa trên bàn, hai tay nhanh chóng đem thức ăn thỏa mãn nuốt vào miệng.
Thiết Ưng vừa bước vào liền thấy ngay cảnh này.
Đũa trên bàn sáng bóng, dường như chưa từng được dùng qua. Trong tay, trong miệng người nào đó đều có đồ ăn, sắc mặt so với lúc trước hồng hào hơn trước, ánh mắt cũng sáng lên không ít.
Đột nhiên thấy hắn đi đến, thức ăn trong miệng không kịp nhai vội vàng nuốt xuống, suýt chút nữa bị nghẹn. Nàng vỗ ngực, phẫn nộ chỉ vào hắn, muốn chỉ trích hắn đột nhiên xuất hiện dọa nàng. Nhưng đồ ăn chắn trong yết hầu, cố gắng một lúc mới có thể thở dốc.
Băng Nhi vội vàng đưa trà nóng lên, Dã Hỏa uống một hớp lớn, mãi mới mở miệng được.
“ Ngươi vào không thể thông báo một tiếng sao? Chẳng lẽ muốn lấy mạng ta? Lần trước cây đao tẩm độc không khiến ta mất mạng, lúc này lại định dọa ta nghẹn chết? Thật ác độc” Dã Hỏa vừa mắng vừa đem chén trà đập mạnh lên bàn, một ít bát đĩa chạm vào nhau phát ra tiếng kêu.
“Cho dù ăn no, mở miệng ra cũng nói những lời không tốt như vậy? Ta nên để ngươi đói vài ngày, đói đến khi không còn sức lực mắng người?” Thiết Ưng chậm rãi lắc đầu, đối với cách dùng cơm của Dã Hỏa thật không biết làm sao.
Thiếu niên này đến tột có điểm nào hấp dẫn hắn? Rõ ràng chỉ là một kẻ nói chuyện hai câu thì một câu nháo loạn. Ngữ khí thô lỗ, động tác khoa trương, vậy mà hắn thủy chung để ở trong lòng.
“Thiết thành chủ.” Băng Nhi vội vàng cúi đầu thi lễ, buông ánh mắt xuống cố ý tránh Thiết Ưng.
“ Đi chuẩn bị sai người đem thuốc đến.” Thiết Ưng phân phó, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Dã Hỏa. Hắn nhíu mày nhìn một đống bát đĩa lộn xộn.
Băng Nhi lĩnh mệnh, có chút bất an liếc mắt nhìn Dã Hỏa một cái sau đó cung kính lui ra. Nàng cẩn thận dẫn theo làn váy bước đi, thân hình duyên dáng không sao tả xiết.
“Nói! Có phải ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?” Bị hắn nhìn như vậy, độ thèm ăn cũng nàng cũng giảm đi phân nửa.
Nàng ngẩng đầu, lần nữa nâng chén trà đến bên môi uống một ngụm, ánh mắt chặt chẽ nhìn thẳng hắn.
Nàng nghe qua rất nhiều chuyện của hắn, nhưng sống ở quanh Thiết thành lâu như vậy cũng chưa từng tận mắt thấy hắn. Kỳ thật, lần đầu tiên nghe đến tên thiết Ưng nàng mới chỉ năm tuổi, vẫn còn vô lo vô nghĩ được người thân nâng niu che chở.
Nam nhân trước mắt khí thế vô cùng trầm ổn, con ngươi đen che giấu rất nhiều cảm xúc, ngũ quan cân xứng như tạc từ tượng tạo cho hắn sự uy nghiêm trời sinh. Bộ dáng cao lớn khoác lên mình quần áo màu lục, đai lưng màu đen đơn giản mà mộc mạc, nhìn không ra đây là người có quyền thế.
Nghe nói hắn võ nghệ kinh người nhưng không dùng vũ khí, ngay cả mấy loại đao kiếm hay được giang hồ sử dụng nhất cũng không mang theo. Ánh mắt Dã Hỏa to gan quét trên người hắn, tò mò không hiểu võ công của hắn cao đến mức nào mà có thể tự phụ như vậy.
Khi khác không nói, ở trong rừng trúc lúc trước, hắn vận nội công đơn giản khống chế thích khách cũng đủ làm người ta kinh ngạc. Thiết gia chỉ truyền võ công cho con cháu trong tộc, người này hẳn không đơn giản.
“Nghe lén không phải việc ta sẽ làm.” Hắn nói tự nhiên, dường như đã quen hơn với việc Dã Hỏa thường xuyên kiếm cớ mắng người.
“ À, ta hiểu rồi. Đem người hôn mê bất tỉnh mang về, sau đó giam lỏng, đây mới là chuyện Thiết thành chủ nên làm sao?” Nàng ngạo nghễ nhìn hắn, muốn khiến hắn tức giận. Trong lòng có chút tò mò, không biết nam nhân này khi tức giận sẽ trở nên thế nào?
“ Tạm thời chưa thể rời đi.” Hắn không để ý Dã Hỏa châm chọc.
“Cho dù vết thương tốt lên cũng không được?” Nàng nghe ra trong giọng hắn có chút kỳ quái, không tự chủ được đứng dậy. Đùa kiểu gì đây?! Chẳng lẽ hắn thật sự dám giam lỏng nàng? Hắn không biết thân phận của nàng, lúc này nàng chỉ như một người dân bình thường, hắn vì sao muốn giữ nàng lại?
“Đến lúc đó nói sau.” Hắn thản nhiên trả lời, không có ý giải thích thêm.
Các đại thế gia bên ngoài không biết từ đâu nghe được chuyện Dã Hỏa cứu Hoàng Phủ Giác, đối với người bí ẩn này vô cùng tò mò.
Mà Hoàng Phủ Giác gặp người liền thổi phồng, nói Dã Hỏa võ công cao cường, cuộc đời hắn chưa từng thấy qua, ý định đem Dã Hỏa giữ lại bên người bảo vệ hắn cả đời.
Ở lại bên người Hoàng Phủ Giác? Vị trí đó biểu thị võ công số một số hai trong thiên hạ, ở trước mặt nhóm cao thủ nói như vậy khác nào đem tôn nghiêm bọn họ dẫm đạp.
Thiết Ưng không hiểu Hoàng Phủ Giác làm như vậy có ý gì, chỉ là hắn rất rõ nếu cứ để Dã Hỏa rời khỏi Thiết gia, phần đông cao thủ nhất định sẽ tìm tới “hắn”. Bây giờ hắn còn chưa biết chính xác võ nghệ người này cao đến đâu.
Nhưng bất luận võ công thâm sâu đến mức nào cũng không thể một mình đối phó với nhiều người.
Sự tình ảnh hưởng đến an nguy của Dã Hỏa, phản ứng của hắn hình như không giống bình thường.
“Cái gì gọi là ‘Đến lúc đó nói sau’? Họ Thiết kia, ngươi hiện tại cho nói rõ cho ta!” Dã Hỏa thật sự nổi giận, không thể chịu đựng được thái độ trời sập không sợ của hắn. Nàng không muốn ở lại Thiết gia, cảnh vật nơi này, thậm chí cả sự tồn tại của hắn cũng nhắc nhở nàng đã mất đi tất cả!
Nếu không có một đêm kia, nàng lúc này có thể đã là thê tử của hắn…… Nghĩ đến đây, mặt nàng không tự chủ nóng lên. Nàng dùng sức cắn môi, đem đau đớn làm chính mình tỉnh táo. Nàng nhất định phải nhanh chóng rời đi, nếu tiếp tục ở cạnh hắn, tâm tư nàng nhất định càng khó khống chế. Giống như bây giờ, tầm mắt nàng như sắp không thể rời khỏi người trước mặt này.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, vài hạ nhân khiêng một bồn tắm to đến, đổ thuốc vào thùng làm cả căn phòng tràn ngập hơi nước.
Minh họa bồn tắm gỗ
Hạ nhân chuẩn bị ổn thỏa tất cả rồi nhanh chóng lui ra.
“Ngươi mau nói!” Dã Hỏa lần nữa ép hỏi, trong lòng đối với hành động của mấy người kia có điểm buồn bực.
Tiếp theo tầm mắt của nàng dừng lại trên thùng nước, nghĩ tới vừa rồi Băng Nhi nói mấy hôm nay các loại thảo dược quý hiếm đều được mang ra cho nàng ngâm mình, thực không hiểu Thiết gia nhiều tiền nên phung phí hay đối với nàng đặc biệt chiếu cố.
Thiết Ưng không trả lời, đem hai tay chắp sau lưng, thần thái nhàn nhạt bình tĩnh.
Dã Hỏa sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, nhanh chóng lùi về phía sau, hoảng sợ trừng lớn mắt, không dám tin tự véo mình.
“Đợi chút, ngươi…… Ngươi…… Ngươi cởϊ qυầи áo làm gì?” Lòng của nàng bỗng dâng lên một dự cảm xấu, hắn không phải muốn……
Hành động tiếp theo của hắn quả thật chứng minh suy nghĩ của nàng.
Thiết Ưng cởi bỏ đai lưng, thoải mái cởϊ áσ ngoài. Trong nháy mắt lộ ra thân hình ngăm đen rắn chắc, giữa căn phòng đầy hơi nước như ẩn như hiện.
“ Ngươi cũng cởi y phục, ta giúp ngươi chữa thương.” Hắn vẻ mặt bình tĩnh nhìn Dã Hỏa