Tống Viện đầu tiên là nhìn về hướng đoàn người, sau đó lại nhìn về phía lối ra của thang máy, âm thầm tính kế tốt thời gian, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Khương Ngọc Doanh, có phải cô cho rằng chính mình rất lợi hại phải không?”
Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Đúng vậy, rất lợi hại nha.”
Tống Viện hạ thấp giọng nói: “Vậy cô nói xem, lần này ai trong hai ta sẽ thắng?”
Khương Ngọc Doanh: “?”
Tống Viện kéo theo tay của cô lui về phía sau: “Doanh doanh tại sao cô lại đẩy tôi?”
Mọi người đều nhìn về phía bên này, có người còn kêu lên hoảng sợ.
Tiếp theo từ thang máy đi ra một người, lông mày như kiếm, đôi mắt như sao, ngũ quan rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, đặc biệt đẹp.
Khương Ngọc Doanh nháy mắt hiểu rõ chuyện này là như thế nào: “Đến đây đến đây, để bổn tiểu thư giúp cô một phen nhé.”
“Cái gì?” Trong sự kinh ngạc của Tống Viện, Khương Ngọc Doanh thu lại sức lực của bản thân, thân thể cũng đi theo ngã về phía trước.
Kế hoạch mà Tống Viện suy nghĩ chính là, cô sẽ lợi dụng Khương Ngọc Doanh để giả vờ té ngã, đem sai lầm này đổ hết lên đầu của cô ta, sau đó dựa vào lực lôi kéo cánh tay cô ta ổn định thân thể đang ngã về phía sau của chính mình, như vậy mặc dù ngã cũng sẽ không bị ngã đau.
Nhưng không nghĩ tới, Khương Ngọc Doanh thế nhưng một chút cũng không ra sức kéo lại cô, nhìn tư thế còn có chút muốn đè lên người cô nữa.
Tống Viện cũng không muốn làm cái đệm lưng cho người khác, ở thời điểm sắp rơi xuống đất, cô chủ động buông tay Khương Ngọc Doanh ra.
Do không khống chế tốt lực đạo nên chính cô lại bị lăn xuống thêm hai bậc thang.
Như cánh hoa rơi thật thảm mà lăn xuống cầu thang.
Khương Ngọc Doanh dùng tay giữ chặt tay vịn cầu thang, tự chính mình đứng lên, toàn thân không bị một chút vết thương nào.
Tống Viện:…… Bị cô ta tính kế rồi.
Cô vừa khóc vừa lên tiếng kêu: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh đứng yên, từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, bình tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu đã té bị thương, vậy chương trình truyền hình cũng không cần phải quay nữa đâu.”
Người phụ trách của tổ tiết mục đúng ở bên cạnh cúi đầu khom lưng: “Được được, đều nghe theo ý ngài.”
Đây chính là người tài trợ giàu có rất khó khăn mới tìm tới được, nên cần thiết phải nghe theo rồi.
Tống Viện làm sao có thể cam tâm, chỉ vào Khương Ngọc Doanh nói: “Là cô ấy, là cô ấy đẩy tôi.”
Lâm Thần Khuynh khẽ nâng lên mí mắt.
Cao Huy đứng ra: “Có ai nhìn thấy được không?”
Mọi người cùng nhau lắc đầu: “Không thấy được.”
Cao Huy: “Xem ra cô Tống bị ngã không hề nhẹ nha, đầu óc đều đã hồ đồ rồi, có ai tới giúp đỡ đưa cô Tống đây đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Tống Viện lên sân khấu thật là hoành tráng rồi lại cúi thấp đầu mà lui đi ra ngoài, xuất hiện tổng cộng còn chưa đến năm phút đồng hồ.
Khương Ngọc Doanh đang mừng thầm trong lòng, chợt có hơi thở trong trẻo thoảng qua trước người cô, sau đó trong tay của cô lại nhiều ra thêm một đồ vật.
Thẻ mở cửa phòng.
Bỗng nhiên, cô lại ý thức được một vấn đề.
Quan hệ giữa cô với tên đàn ông chết tiệt này làm gì thân thiết đến trình độ cùng nhau mướn phòng chứ, chẳng lẽ ——
Thẻ mở cửa là đưa cho người khác????
Chỉ là đưa lộn đến trên tay của cô????
Khương Ngọc Doanh còn có thể tưởng tượng ra những chuyện sẽ xảy ra sau khi anh đưa thẻ phòng cho những người phụ nữ khác, thậm chí còn thuyết minh ra luôn chi tiết cụ thể nữa.
Hình ảnh quá mức mãnh liệt, cô nhìn thẳng vào lưng người đàn ông trước mặt, thật muốn tát cho anh ta một cái.
Tuy rằng quan hệ của bọn họ chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa theo thỏa thuận của hai bên thôi, nhưng cô cũng có nguyên tắc của bản thân, nếu trong thời gian kết hôn mà anh dám nɠɵạı ŧìиɧ, thì đừng trách cô trở mặt nhé!
Mã Điêu kéo kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Được rồi, biết là em cảm thấy luyến tiếc, nhưng người đều đã đi mất rồi. Ngoan, đừng nhìn nữa, chờ trở lại thành Nam rồi thì em muốn xem bao nhiêu cũng được mà.”