“Haiz, tôi chỉ cần không được nhìn thấy anh một lát thôi là cảm thấy vô cùng lo lắng đó.”
“Không đúng, là một phút không thấy được anh là tôi đã thấy âu lo rồi.”
“Cho nên, tôi sẽ ở đây chờ anh cùng đi về nhà.”
Nhìn cái sự thâm tình này của cô, rồi biểu tình thể hiện vô cùng đúng chỗ, cô cũng phải bội phục chính mình ấy chứ, chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh.
Lâm Thần Khuynh cố ý kéo dài giọng nói, rất giống như là đang xúc động: “Không ngờ ở trong lòng em, tôi mà lại quan trọng đến như vậy sao?”
“Quan trọng, đương nhiên là rất quan trọng rồi.” Khương Ngọc Doanh lại bịa chuyện ba hoa chích chòe: “Anh chính là… quan trọng nhất.” …Đồ chó.
Di động Lâm Thần Khuynh bỗng đổ chuông, trực tiếp đánh gãy lời anh đang định nói.
Cuộc điện thoại này ước chừng kéo dài đến mười phút, Khương Ngọc Doanh cũng bóp tay mười phút, tay nhỏ đều mệt muốn rã rời, cô ỉu xìu mà nhìn anh.
Kết thúc điện thoại, Lâm Thần Khuynh tầm mắt lại nhìn về hướng cô: “Có việc gì gấp sao?”
Khương Ngọc Doanh lấy lòng cười cười: “Không gấp không gấp, tôi có rất nhiều thời gian mà.”
Tên đàn ông chết tiệt này có bị mù không vậy, không thấy được cô đang rất sốt ruột hay sao.
Lâm Thần Khuynh ngữ khí bình tĩnh nói: “Vậy sao, vậy tiếp tục chờ đi.”
“……” Khương Ngọc Doanh thành kính ân cần mà thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà anh.
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh trong lúc vô tình chú ý đến trên cửa kính xe, nơi đó ẩn ẩn chiếu ra gương mặt tinh xảo của một cô gái, bất quá biểu tình lúc này của cô lại không được tốt, đuôi lông mày nhíu lại, trừng mắt, hàm răng cắn chặt, nhìn qua cực kỳ giống một con hải cẩu đang tức giận.
Khóe miệng anh như có như không mà giương lên một chút..
Khương Ngọc Doanh vừa vặn ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Anh định làm cái gì đó?”
Lâm Thần Khuynh thu liễm nét tươi cười trên mặt, bình tĩnh nói: “Trên đầu của em có……”
Anh nhất thời không nghĩ ra có cái gì.
Khương Ngọc Doanh thấy biểu tình của anh thực nghiêm túc, lập tức cũng khẩn trương lên, cô từ nhỏ đã sợ mấy con côn trùng kì kì quái quái, vội hỏi: “Có cái gì?”
Lâm Thần Khuynh nói: “Hình như là……”
“Có phải có sâu hay không?” Khương Ngọc Doanh sợ hãi, đầu tiến đến trước mặt anh, đẩy qua đẩy lại: “Mau, mau, mau giúp tôi lấy ra.”
Khương Ngọc Doanh đã giúp Lâm Thần Khuynh tìm được một cái lý do rất tốt, Lâm Thần Khuynh bắt đầu vạch những sợi tóc đen như mực của cô.
Khương Ngọc Doanh cúi đầu đợi đã lâu đều chưa thấy xong, hỏi: “Đã xong chưa vậy?”
“Từ từ.”
Cô lại đợi trong chốc lát: “Còn chưa xong sao?”
Nếu còn chưa xong thì cổ của cô sẽ bị gãy mất.
Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Khương Ngọc Doanh thở ra một hơi dài, đầy mặt đều thể hiện “xém nữa là bị hù chết”, lôi kéo cánh tay của anh nói: “Anh không thể trở về rồi lại tiếp tục làm việc được sao?”
Nơi này khẳng định còn có đồng bọn của đám côn trùng kia.
Thật là quá không an toàn.
“Nếu em thấy sốt ruột thì có thể đi trước.”
“……” Nếu là có chìa khóa thì cô còn ở đây chờ anh làm gì!
Khương Ngọc Doanh khóe miệng ngậm cười nói: “Tôi vẫn muốn ở lại đây với anh.”
Tên đàn ông chết tiệt này chờ đi, một ngày nào đó tôi sẽ làm cho anh phải đẹp mặt.
Ngày làm anh phải đẹp mặt thì chưa thấy đâu, còn ngày làm cô phải thét lên thất thanh thì lại tới trước rồi, vì trước đó đã chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từ côn trùng, giờ Khương Ngọc Doanh nhìn chỗ nào cũng cảm giác sẽ có sâu xuất hiện.
Lúc xuống xe chân cũng không dám đạp xuống đất, sợ dẫm trúng một con côn trùng nhỏ nào đó, mà càng cẩn thận thì lại càng ra sai lầm, đi không được vài bước, trước mắt tựa hồ có cái gì bay vèo qua.
Khương Ngọc Doanh sợ tới mức thét chói tai mà nhảy vào trong lòng ngực của người con trai đứng phía sau, cánh tay vòng qua ôm cổ của anh, hai chân cũng vòng lên eo anh, giọng nói run run rẩy rẩy nói: “Có, có sâu kìa.”