Bên kia Bạch gia, không khí lạnh đến mức đóng băng, hít hở đều trở nên khó khăn, mọi người đều thắc mắc, không biết Cầu Pháp có đổi ý hay không, rốt cuộc thì nhà tình báo giống như đang chơi anh ta một chút.
Bởi vậy khi điện thoại di động của Bạch Tâm Nhiên đổ chuông, nó chói tai đến mức khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Bạch Tâm Nhiên tay run run lấy điện thoại ra, nhìn dãy số rồi vội vàng kết nối.
“Đưa điện thoại cho Cầu tiên sinh.”
Bạch Tâm Nhiên như nắm chặt ống hút cứu mạng, vội vàng đưa qua điện thoại: “Ừ ... là nhà tình báo.”
Cầu Pháp nhận lấy nó với vẻ mặt bình tĩnh, trợ lí đang thương tiếc chiếc điện thoại di động đã hỏng của bản thân, thấy vậy liền nhanh chóng nói: “Nhẹ một chút. Điện thoại di động kia có giá hơn 1000 tệ đấy! Chúng ta lỗ...”
Chưa kịp nói hết, đã bị đập tới choáng váng.
“Cầu tiên sinh, anh đừng thô lỗ như vậy chứ, tôi chỉ nói đùa với anh thôi.” Giọng nói đầu dây bên kia điện thoại mang theo ý cười, sau đó đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Anh đi tìm một người phụ nữ tên là "Nguyên Thanh’. Đây là thông tin có trị giá 1000 vạn, bây giờ giao dịch của chúng ta đã hoàn tất, sở trưởng Cầu, tạm biệt.”
Cuộc trò chuyện bị tắt, Cầu Pháp nhìn về phía lập trình viên. Lập trình viên trên trán đổ mồ hôi nói: "Đối phương là cao thủ, tôi không thể bẻ khóa trong thời gian ngắn như vậy."
Không có gì ngoài ý muốn, một cửa hàng tình báo mà tin tình báo nào cũng dám bán, còn dám đòi chi phí tình báo giá 10 tỷ, nếu không có thủ đoạn bảo vệ tính mạng thì đã sớm chết rồi, không đợi đến hiện tại nữa.
Cầu Pháp mang theo các cảnh sát của Phán quyết ty và hai anh em Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt rời đi, bọn họ vừa đi, Bạch gia tựa như được trút bỏ được gánh nặng, cả người bỗng nhẹ đi, Bạch Tâm Nhiên thoáng cái ngồi tê liệt trên mặt đất.
Cầu Pháp ngồi trên xe, đem cái dãy số trong điện thoại gửi cho một người quen, hơn nữa còn gửi đi một đoạn âm thanh: "Đào sâu ba thước tìm xem người này trốn ở đâu."
Anh ta nhất định phải tìm ra nhà tình báo này, làm sao người kia biết "dải băng xanh" cùng nguyên nhân hậu quả, hay nói rằng người kia cũng không biết mà chỉ nói mò, biết rõ sẽ không có ai bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua, hay nói là ... người kia có liên quan đến sự việc.
Sau đó anh ta nhìn thư ký của mình trên ghế phụ, mặt không biểu tình nói: "Để cho Đường Minh đi điều tra vụ mẹ của Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt bị đυ.ng xe, tìm bằng chứng để tội phạm kia của nhà họ Bạch bị trừng phạt trước pháp luật, những người giúp nhà họ Bạch tránh tội phải có danh sách trên bàn tôi trong vòng một tuần."
Thư ký không chút nào ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn sống mũi, gật đầu xác nhận. Chỉ có thể nói số mệnh của Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt không tốt, khi mẹ bị người nhà họ Bạch đâm chết, Cầu Pháp vẫn còn cho ngồi tù, nếu không thì sao họ phải tốn nhiều công sức như vậy để trả thù, tìm Sở trưởng của bọn họ là được rồi.
Anh ta là một người sẽ không dễ dàng tha thứ với hung thủ là người lai, anh em Mộ Văn Tinh phạm tội là một chuyện, nhà họ Bạch hại chết người không phải chịu trách nhiệm là một chuyện khác.
"Nguyên Thanh." Cầu Pháp thì thào tự nói: "Tình báo của người này giá 10 tỷ, người này biết cái gì?"
-----------
Cảnh Bội sửa chữa lại phần mềm nhỏ, về sau nếu ai đó gọi đến cửa hàng tình báo, robot ảo sẽ nhận điện thoại và sau đó sẽ gửi một email vào hộp thư của người gọi, để sau này khách hàng sẽ liên lạc với cô qua email, nếu gọi điện thoại thì quá bất tiện. Bây giờ, nếu người gọi ngay trước mặt cô và điện thoại cô đổ chuông ngay lúc đó, chẳng phải cô trực tiếp ngã ngựa sao?
Là một nhà tình báo, cô nhận được lợi ích bằng cách bán bí mật của người khác, số phận của cô là gây thù hằn với người khác, ID clone vẫn phải khoác lên vai để che giấu thân phận.