Vị trí hiện giờ của Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt quả thực là khá nhỏ bé, có thể được giao cho người quản Phán quyết ty, cũng có thể được đặt dưới quyền tài phán của những người bình thường, nếu đưa Mộ Văn Tinh đến cục cảnh sát, vậy tất cả chuyện họ làm cũng chỉ là nỗ lực, hai nhà họ Hoàng và Bạch đều không bị truy cứu thì sẽ không có hình phạt, thế nhưng đã bước vào sở phán quyết chính là một tình huống khác, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai nhà tạo ra cuộc chiến là một trọng tội trong thế giới người lai.
Số phận của hai anh em đều phụ thuộc hoàn toàn vào ý của Cầu Pháp.
Thế nhưng, Cầu Pháp đã nhìn cô ấy bằng đôi mắt đó, trong đôi mắt vẫn là sự độc ác tàn nhẫn không có tình người, không bị lay động chút nào, dùng cây gậy chấp pháp trong tay đẩy Bạch Tâm Nhiên ra: “Tôi không thích lặp lại những gì đã nói.”
Bạch Tâm Nhiên bị tát không thương tiếc, loạng choạng vài bước, gần như không thể chịu đựng được nữa bèn vừa che miệng vừa chạy ra bên ngoài.
“Tâm Nhiên!” Anh cả của cô ấy vội vàng đuổi theo, thì thấy Bạch Tâm Nhiên đang đứng ở đâu đó khóc, cô ấy lấy điện thoại ra, đôi tay run rẩy bấm một dãy số.
“Em đang gọi điện thoại cho ai đấy?” Anh cả hỏi.
“Suỵt.” Bạch Tâm Nhiên ngăn cản anh ta. Mặc dù Mộ Văn Tinh lừa dối cô ấy, làm tổn thương đến cô ấy và đứa con gái của họ, thế nhưng xót xa là cô ấy vẫn rất yêu anh ta, thậm chí còn tội nghiệp anh ta, vì vậy cô ấy không thể trơ mắt nhìn anh ta bị sở phán quyết đưa đi được.
Anh cả không rõ thế nào, chỉ đành đứng bên cạnh chờ đợi.
Một bên khác.
Cảnh Bội vừa mới trở về nhà họ Long không bao lâu thì nghe được máy tính của mình vang lên một tiếng.
Cô hơi bất ngờ, vừa mở máy tính lên xem thì phát hiện là nhà họ Bạch gọi đến. Cô gọi đến nhà họ Bạch bằng một cuộc gọi ảo qua internet, được hỗ trợ bởi công nghệ hack tuyệt vời, không cần card điện thoại, sau khi quay số nó sẽ chuyển đến hàng trăm IP ngẫu nhiên trên khắp cả nước, có thể nói hoàn toàn không có cách nào truy ra được nguồn gốc của cuộc gọi, ở thành phố nào cũng không thể định vị được.
Sau khi dừng cuộc chiến giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch, cô vẫn chưa kịp hủy bỏ chương trình nhỏ này, không ngờ rằng nhà họ Bạch lại gọi điện thoại đến.
Bị thúc đẩy bởi sự tò mò, Cảnh Bội bắt máy.
Bên kia truyền đến giọng nói khẩn thiết của Bạch Tâm Nhiên: “Cửa hàng tình báo Giải Mê phải không? Tôi muốn mua tình báo!”
À…Cảnh Bội gãi gò má, không ngờ đến cái chiêu bài của nhà tình báo mà mình vừa dựng lên lại có thể có phần tiếp theo.
Song cô rất tò mò không biết cô ấy muốn gì, thế là bắt đầu bật trình thay đổi giọng nói: “Không ngờ chúng ta lại có một cuộc giao dịch khác nhanh đến vậy đấy, cô Bạch, cô muốn mua thông tin gì vậy?”
Bạch Tâm Nhiên nói: “Tôi cần thông tin có liên quan đến Cầu Pháp, anh ta có điểm yếu nào mà tôi có thể tận dụng, có thể để cho tôi uy hϊếp hoặc là giao dịch với tôi! Không phải cô xưng là thông tin gì cũng có cả sao? Thông tin của anh ta cô chắc chắn phải có, đúng chứ!”
Với giọng điệu này, hình như là cô ấy đang tức giận.
Cảnh Bội lục lại cái tên này trong trí óc của mình, vô cùng ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng càng hứng thú hơn: “Cầu Pháp, sở trưởng của Phán quyết ty, thông tin của anh ta rất đắt tiền đấy nhé.”
“Đừng phí lời nữa, bao nhiêu tiền tôi cũng mua, hãy đưa cho tôi cái mà có thể dễ dàng lấy mạng anh ta nhất, một phát chí mạng!”
Mười triệu xu bong bóng, ghi sổ, Cảnh Bội thậm chí còn không thèm nhìn vào ví tiền đang phình ra nhanh chóng. Sau khi bị thôi học năm lớp 11 không bao lâu, cô không bao giờ hết tiền, cuốn tiểu thuyết đầu tay được viết một cách ngẫu nhiên bỗng bùng nổ, làm cho cô trở nên giàu có chỉ sau một đêm, cô tốt nghiệp 12 rồi thi bằng lái xe, khai giảng năm nhất đại học thì lái một chiếc Ferrari đến trường nhập học, dần dần xem tiền bạc như cỏ rác. Chứ chưa nói đến việc bây giờ cô đã là cô chủ nhỏ của Long gia, càng không thiếu tiền.