Bong bóng số 3.
Bóng tối bao trùm khắp nói, tình hình hết sức căng thẳng.
Đám người đứng thành hai hàng cũng đã nhận được tin tức, tối nay sẽ khai chiến, bọn họ xoa tay, chuẩn bị thời điểm sẵn sàng thể hiện kỹ năng của mình.
“Nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch, rốt cuộc nhà nào giàu hơn? Tôi hơi lo lắng tôi đứng nhầm đội.” Có người lên tiếng thì thầm với những người lai xa lạ bên cạnh.
“Cũng không kém bao nhiêu đâu, nhưng nhà họ Bạch này mạnh hơn nha. Lần này nhà họ Hoàng hơi quá đáng, rõ ràng ra tay với cả trẻ con, quả thực không có điểm mẫu chốt, không biết trước hành tung, người ủng hộ nhiều nữa…”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, tôi cũng không muốn tốn công bận rộn một hồi, mua nhà phải dựa vào những lúc thế này đây.”
“Cái gì? Các người đang nói cái gì đấy hả?” Người bên cạnh bày vẻ mặt vô cùng căm phẫn thật sự kinh hãi nhìn bọn họ: “Tiền cái gì? Không phải mọi người đều xuất phát từ chính nghĩa mà đến giúp sao?”
“Ha ha, không phải chứ. Cậu lại không biết gì sao?”
Hai dòng họ muốn đánh nhau, kêu gọi người đến ủng hộ những điều này không đơn thuần xuất phát từ tình hữu nghị hay là chính nghĩa mà đến, bất luận nhà họ Hoàng hay nhà họ Bạch, đều đánh cược sự nghiệp và vinh quang dòng họ. Cho dù ai thắng, thắng chỉ là thắng trong nội tâm, dòng họ phải chịu tổn thất ít nhất nửa giang sơn.
Những người này cũng đang đánh một canh bạc lớn, nếu phe mà họ ủng hộ thắng, thù lao mà bọn họ nhận được là chia nhau phần của gia thua. Nếu phe của họ thua, chính là uổng phí thời gian và khả năng còn phải trả một cái giá rất đắt.
Nếu như hai bên có thể đàm phán giải quyết, thì bọn họ liền có thể nhận được một khoản “tiền trì hoãn” do gia đình họ trả, lãi không nhỏ.
Kiếm tiền trong nguy hiểm, càng kiếm được nhiều tiền thì rủi ro càng lớn. Bởi vậy, hầu hết mọi người ở đây đều xoa tay, hi vọng rằng họ có thể trở thành người chiến thắng và kiếm được nhiều tiền.
“Đến giờ rồi.” Bên trong phòng chính, vài thành viên nhà họ Bạch thần sắc nghiêm nghị.
“Bố, anh trai, con cầu xin hai người.” Người đàn ông hai mắt đỏ hoe nói với bọn họ.
“Văn Tinh, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Miểu Miểu. Con và Tâm Nhiên đi ra ngoài trước đi, con bé cần con.” Ông lớn vỗ vai nói.
Ông ta và con trai đều là người lai, dĩ nhiên muốn tiến lên khiêu chiến với nhà họ Hoàng. Mộ Văn Tinh là con rể của họ, là một người bình thường, ở lại chỗ này cũng vô dụng.
Mộ Văn Tinh gật đầu và nhìn họ rời khỏi phòng, sắc mặt dần trầm xuống, khóe miệng cười lạnh một tiếng.
……
Bên nhà họ Hoàng, cùng lúc xoa tay, bầu không khí nóng rực.
“Lần này, chúng ta phải phân thắng bại với đám hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ nhà họ Bạch kia. Tiên sư bà ngoại thằng chó đó, suốt ngày dội nước bẩn lên người chúng ta, ông đây chịu đủ rồi!”
“Không sai! Thanh danh nhà chúng ta đều bị bọn họ bôi bác, nói không phải chúng ta làm cũng không ai thèm tin!”
“Chuyện tới nước này, có phải do chúng ta làm thật hay không cũng không sao, cho nên ai đúng hiện giờ sẽ tính dứt khoát.” Gia chủ hai mắt sáng như đuốc đảo qua mọi người.
Mỗi người đều kêu lên oan uổng, gia chủ đảo qua một lượt không thấy con mắt nào chột dạ, xác định nhà mình thật sự không ai làm chuyện thất đức, cho nên quả nhiên là người nhà họ Bạch dội nước bẩn, lập tức căm giận siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy thù oán.
“Nhà họ Bạch khinh người quá đáng, năm đó tổ tiên bọn họ ăn hết mấy người, sau đó còn tìm chồn bạc làm thịt, nhà họ Hoàng chúng ta chết không ít người, khi đó ân oán đã tính xong, không nên dây dưa với chúng ta đến bây giờ, không dứt! Lần này tính hết toàn bộ nợ nần với họ!”
“Tính rõ!”
Mũi tên dĩ nhiên còn trên dây, dốc toàn lực phân thắng bại với kẻ thù truyền kiếp, ý đồ chấm dứt trận đấu hận thù dài dòng và nhàm chán này. Nhưng kỳ thật cả hai bên đều biết, dù là thắng hay thua, chỉ cần hai nhà còn có con nối dõi, mối hận thù này vẫn sẽ tiếp diễn về sau.