Hút xong điếu thuốc, Lục Tây Lăng nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
“Ăn tối chưa?”
Đang vùi đầu nghiên cứu chiếc máy ảnh, Hạ Úc Thanh hoàn hồn, “Vẫn chưa ạ.”
“Đi thôi, đi ăn.”
Hạ Úc Thanh tắt máy ảnh, cẩn thận đóng nắp ống kính, cất lại vào trong túi.
Lục Tây Lăng vào lấy áo khoác, vắt lên khuỷu tay, anh phủi phủi mấy cái, vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên áo.
Học kỳ này Hạ Úc Thanh được tiếp xúc với rất nhiều khái niệm mới mẻ, chẳng hạn như “võng ức vân”[1], “hội chứng sợ xã hội”, “chứng ám ảnh cưỡng chế”… Kiểu văn hóa thịnh hành như thế này có lẽ càng giống như sự phản chiếu mờ nhạt của một dạng căn tính chính trị, một nhóm người dưới cùng một nhãn dán sẽ có thể nhanh chóng đạt được nhận thức chung.
[1] Từ ngữ mạng, ý chỉ tâm trạng đang rất chán nản.
Cô được mọi người dán cho cái nhãn “dễ hòa nhập”, tuy chính cô lại không cho là vậy.
Có điều, ngay lúc này, cô cảm giác hình như Lục Tây Lăng bị một chút “rối loạn ám ảnh cưỡng chế”, anh không thể nhìn nổi mọi thứ lộn xộn… Đến hai cục pin dự phòng trong túi cũng phải dùng bọc nhựa bao lại, đặt song song chỉnh tề cạnh nhau.
Hạ Úc Thanh thu dọn ba lô, lấy áo khoác, nhấc túi máy ảnh theo. Cô định bụng sau khi ăn tối xong sẽ quay về trường luôn.
Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn, bỗng chìa tay ra.
Hạ Úc Thanh không hiểu.
Lục Tây Lăng chỉ vào tay cô, cô lập tức hiểu ra, vội nói “Không nặng!”, mà Lục Tây Lăng vẫn bước đến, giơ tay đỡ lấy.
Cô buông lỏng tay trong vô thức.
Túi máy ảnh được Lục Tây Lăng đón lấy.
Hôm nay gió nhẹ hơn rất nhiều, nhiệt độ không khí cao hơn hẳn ngày hôm qua.
Trời đã đổ một màu đen kịt.
Sắc đen của bầu trời thành phố không giống với vùng núi.
Hoàng hôn ở vùng núi là một quá trình rất tuần tự, có thể nhìn rõ được cảnh mặt trời dần rút đi thứ ánh sáng nóng cháy từng chút từng chút một như thế nào, sau biến thành một vòng tròn đỏ thẫm nhưng không hề chói mắt, cuối cùng khuất sau rặng núi. Trong nháy mắt, cả một vùng sơn cước trở nên tĩnh mịch, mọi âm thanh dường như đều lặng đi.
Còn hoàng hôn ở thành phố thì quá hỗn tạp, đủ loại hình dạng của các tòa kiến trúc cắt ngang qua không trung, ánh nắng chiều rực rỡ rọi qua những khe hở giữa trùng trùng cao ốc, vô cùng ồn ào, vô cùng chật hẹp, giống như ai đó tiện tay vẽ vài nét nguệch ngoạc chen chúc vào những chỗ trống trong cuốn sách giáo khoa. Mà khi mặt trời lặn khuất, ánh đèn rạng rỡ bốn phía bừng lên, chốn thị thành mới chính thức trở nên náo nhiệt.
Cô đã dần quen với khung cảnh ấy, cũng quen với việc đi trên đường rồi tiện tay chụp thật nhiều cảnh mặt trời lặn.
Lục Tây Lăng mở cửa ghế sau, đặt túi máy ảnh và áo khoác vào.
Hạ Úc Thanh sợ ôm áo khoác và ba lô sẽ không tiện, nên cũng chỉ cầm điện thoại ngồi vào ghế phó lái.
Sau khi lên đường, Lục Tây Lăng hỏi cô, “Gần đây có gì ăn không?”
Phần lớn thời gian Hạ Úc Thanh đều ăn ở canteen, khoản trợ cấp của nhà trường cho sinh viên nghèo không được đưa trực tiếp bằng tiền mặt, mà là chuyển vào thẻ sinh viên, tấm thẻ đó ngoài dùng để trả tiền ăn canteen, thì cũng có thể dùng ở siêu thị mà nhà trường chỉ định.
Ăn, mặc, ở, đi lại, đều đã có nhà trường giải quyết, số lần Hạ Úc Thanh tiêu tiền không nhiều, chỉ có mấy lần đi ăn cùng đám bạn trong phòng. Những thứ đã từng ăn đều rất tầm thường, hơn nữa xung quanh lại ồn ào, cô ngại chẳng dám tư vấn cho Lục Tây Lăng.
“Cháu không hay đi loanh quanh chỗ này cho lắm, chú quyết định đi.”, Hạ Úc Thanh nói.
Lục Tây Lăng lại càng không biết gì về khu này, sau một hồi cân nhắc, anh liền đánh xe chạy thẳng về phía trung tâm thành phố.
“Khi nào thi cuối kỳ?”, Lục Tây Lăng tì cánh tay lên vô lăng, thỉnh thoảng mới điều chỉnh phương hướng.
“Tầm tháng Một ạ.”
“Còn CET-4[2] thì sao?”
[2] Kỳ thi tiếng Anh quốc gia ở Trung Quốc
“Bọn cháu mới vào, học kỳ một không được đăng ký thi, nếu học kỳ này thi tiếng Anh được 80 điểm trở lên thì học kỳ sau có thể đăng ký, nếu không thì phải sang năm mới đăng ký được.”, Hạ Úc Thanh ủ rũ, “Cháu sẽ cố thi qua 80 điểm.”
Không chỉ đơn giản là để đăng ký thi CET, mà còn vì thành tích và học bổng.
Lục Tây Lăng muốn truyền kinh nghiệm học, nhưng ngẫm nghĩ, lại phát hiện ra mình chẳng có kinh nghiệm gì để truyền thụ… Từ nhỏ anh đã học song ngữ, lúc có thể đọc viết lưu loát tiếng Trung thì tiếng Anh cũng vậy, thói quen thành bản năng, không có chỗ cho kinh nghiệm phát huy.
Sự trầm mặc của Lục Tây Lăng khiến Hạ Úc Thanh thoáng thấp thỏm.
Mục tiêu “80 điểm” này quá thấp ư?
“Trên 85 điểm ạ!”, cô lập tức sửa lời, “Cháu có sang học ké ở khoa tiếng Anh, cũng định đăng ký học song song cả khoa tiếng Anh luôn, nhưng năm hai mới được.”
Nếu cao hơn nữa sẽ thành ra cô mạnh miệng, bình thường cô sẽ không đặt cho mình những mục tiêu phi thực tế, đỡ phải chịu áp lực.
Lục Tây Lăng liếc nhìn cô, đoán được lộ trình trong lòng cô mà cảm thấy buồn cười, “Tôi không phải là giáo viên của cô, cũng không phải phụ huynh của cô, cô thi được bao nhiêu điểm không cần phải báo cáo với tôi.”
“Nhưng mà, chú là người tài trợ cho cháu.”
“Không phải nữa rồi.”, Lục Tây Lăng thản nhiên nói, “Cô đỗ Đại học Nam Thành, vậy là đã báo đáp được chuyện tài trợ này rồi, cuộc sống sau này là của cô. Đại học chỉ có bốn năm thôi, không cần thiết phải dùng hết vào việc học.”
Hạ Úc Thanh thoáng sửng sốt, bởi câu “cuộc sống sau này là của cô”.
“Cháu không chỉ vùi đầu vào học đâu.”, cô giải thích, “Cháu có tham gia hội sinh viên… À! Hôm qua cháu còn đi biểu diễn thời trang nữa!”
“Thật hả? Không tồi.”
Hạ Úc Thanh nở một nụ cười đầy kiêu hãnh sau khi được khen.
Xung quanh nhà hàng không có chỗ đỗ xe. Lục Tây Lăng phải đỗ xe trong hầm của trung tâm thương mại bên cạnh, rồi chuẩn bị đi bộ cùng Hạ Úc Thanh qua đó.
Xuống xe, Hạ Úc Thanh lấy áo khoác ở ghế sau mặc thêm vào, rồi theo Lục Tây Lăng đi tới thang máy để lên khỏi tầng hầm.
Lục Tây Lăng đi trước, Hạ Úc Thanh theo ngay sát phía sau.
Cô xoay người, đứng bên cạnh anh, mặt hướng về cửa thang máy.
Lục Tây Lăng hạ thấp tầm mắt, nhìn lướt qua.
Bên ngoài chiếc áo len mỏng màu trắng, Hạ Úc Thanh mặc một chiếc áo khoác bò cài nút, dáng người cao gầy, trông y như cái giá treo đồ. Nhìn gần thì chiếc áo khoác này rất bình thường, nhưng mặc trên người cô lại không hề có cảm giác là đồ giá rẻ.
Mặc dù chẳng có gì để nghiệm chứng một cách chính xác, nhưng làn da cô rõ ràng là không còn đen như hồi đầu hè, vẫn là kiểu tóc buộc đuôi ngựa, nhưng lại bớt đi hẳn một nửa “dáng vẻ chân chất quê mùa”, chỉ còn lại vẻ dịu dàng thanh tân.
Hoàn cảnh dường như là một yếu tố rất lớn trong việc đắp nặn nên khí chất của một người.
Anh không khỏi lại lấy Lục Sênh ra để so sánh.
Lục Sênh hồi cấp Ba trông như học sinh cấp Hai, hồi Đại học trông như học sinh cấp Ba, giờ đã tốt nghiệp Đại học, lêu lổng hai năm, lại giống như một đứa học sinh cấp Ba không hiểu chuyện.
Vậy mà chưa đến nửa năm, Hạ Úc Thanh đã có sự biến đổi chất lượng đến thế này.
…Một đứa trẻ được cưng chiều không dễ thành tài được. Hồi đó không nên mềm lòng, đáng lẽ phải đưa Lục Sênh ra nước ngoài để học tập rèn luyện.
Đoạn đường dẫn vào quán ăn rơi đầy những lá ngô đồng to hơn cả bàn tay, giẫm lên thành những tiếng sàn sạt.
Con đường này vừa yên tĩnh lại vừa sạch sẽ, Hạ Úc Thanh nhìn những cột mốc xung quanh, thầm nhớ kỹ tên.
Lục Tây Lăng đi chậm lại, rồi chuyển hướng đi lên vỉa hè.
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn, khung cửa sổ sát đất hắt ra ánh đèn vàng dịu, trước cửa treo một biển hiệu chẳng rõ ràng, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ bị bỏ qua, bên trên ghi bốn chữ “Quán nhỏ Giang Nam”.
Lúc đẩy cửa, một tiếng chuông vang lên, hơi nóng mang theo hương đồ ăn phả ra.
Người nhân viên ở quầy lên tiếng chào Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng gật đầu, không nói thêm gì, dẫn Hạ Úc Thanh lên tầng hai.
Một đoạn thang gỗ, phía trên bậc thang cuối cùng là một vòm trần rất thấp, không cẩn thận sẽ bị cộc đầu, Lục Tây Lăng giơ tay cản, nhắc Hạ Úc Thanh chú ý.
Hai bên hành lang được trang trí bằng những tấm gỗ ván màu nâm đậm, trên tường treo đèn l*иg, tên phòng đều có ba chữ, “Yến Sơn Đình”, “Dạ Du Cung”, “Nhất Ngạc Xuân”, “Bán Tế Thu”, “Hoàng Tước Vũ”, “Lý Ngư Phong”…
Lục Tây Lăng dừng lại trước “Hoàng Tước Vũ”, đẩy cửa vào.
Bên trong bày biện không nhiều đồ, chỉ kê một chiếc bàn vuông đủ cho bốn người ngồi, một cái kệ tủ dựa tường làm bằng gỗ cây hồ đào, trên mặt kệ tủ đặt một lọ gốm đen, cắm một bó cỏ lau.
Lần đầu tiên Hạ Úc Thanh đến nơi tao nhã như thế này, sau một hồi nhìn ngó xung quanh, cô hỏi Lục Tây Lăng: “Cháu chụp ảnh được không?”
“Ừ.”
Cô hối hận vì không mang máy ảnh vào theo, điện thoại chụp không ra được hiệu ứng mong muốn, quả thật quá đáng tiếc.
Cô đứng trước kệ tủ, chụp đám cỏ lau, rồi quay về chỗ ngồi.
Dọc khắp bãi sông ở quê đều có cỏ lau, mọc lên um tùm, nào ngờ đổi sang một nơi khác, trông nó còn sang trọng hơn cả những loại hoa bình thường.
Người phục vụ mang thực đơn tới, Lục Tây Lăng thong dong lật ra xem, chọn hai món theo khẩu vị cũ, lại chợt nhớ ra hôm nay không đến ăn một mình. Anh đẩy thực đơn cho Hạ Úc Thanh ở phía đối diện, “Chọn món cô thích ăn đi.”
Hạ Úc Thanh mở thực đơn ra, hoa cả mắt, quá nhiều món cô chưa từng nghe qua, bèn hỏi người phục vụ đứng bên cạnh, “Ở đây có đậu Hà Lan nấu với kê đầu mễ, kê đầu mễ là gì ạ? Đầu gà với gạo ạ?”[3]
[3] 鸡头米 = Hạt khiếm thực, 鸡头 = đầu gà, 米 = gạo
Người phục vụ cười bảo: “Hạt khiếm thực là một loại hạt từ cây súng… cô không phải người Giang Nam nhỉ? Người tỉnh khác không thường ăn món này.”
“Còn canh cá bạc rau nhút…”
“Canh cá bạc rau nhút cũng là đặc sản của Giang Nam.”
“Vậy thì tôi chọn hai món này.”, Hạ Úc Thanh nhìn về phía Lục Tây Lăng, “Được chứ ạ?”
Lục Tây Lăng gật đầu.
Người phục vụ nhận lấy quyển thực đơn, “Hai anh chị chờ một chút ạ, hai mươi phút nữa đồ ăn sẽ lên.”, rồi xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.”
Hạ Úc Thanh nâng cốc lên nhấp một ngụm trà.
Cô không biết đây là trà gì, đăng đắng nhưng lại thơm ngát.
Trà ở quê hay uống là loại chỉ mấy đồng đã mua được hẳn vài cân, lá trà to bản, hai ba lá là đã pha được cả một ấm tích, sau khi để nguội mới có mùi thơm, hiệu quả giải khát rất tốt.
Điện thoại đặt trên bàn có âm báo, Hạ Úc Thanh cầm lên xem, là tin nhắn Wechat của người chị khoa thiết kế thời trang kia, cảm ơn sự hỗ trợ của cô, cũng gửi kèm một đoạn clip ngắn chừng hai mươi giây.
Hạ Úc Thanh tiện tay mở ra xem.
Một đoạn nhạc trống xập xình truyền ra. Cô không ngờ âm thanh lại lớn như vậy, giật nảy mình, luống cuống bấm nút trừ âm lượng, sau đó tắt màn hình luôn.
Ở phía đối diện, Lục Tây Lăng nhíu mày, “Clip gì thế?”
“Cháu đi catwalk…”
“Đưa tôi xem nào.”, Lục Tây Lăng chìa tay ra.
Mặt Hạ Úc Thanh đỏ bừng.
“Không xem được à?”, Lục Tây Lăng hỏi.
Hạ Úc Thanh bối rối mãi một lúc, cuối cùng vẫn mở khóa màn hình, đưa điện thoại ra.
Cô không có cách nào từ chối yêu cầu của Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng nhìn vào chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.
Chiếc điện thoại vỏ màu tím nhạt, mặt sau có hình hoa cúc trắng.
Anh mở clip ra, bấm nút tăng âm lượng, một đoạn nhạc điện tử, nhịp trống vừa hay khớp với từng bước đi.
Là đoạn cắt của một mình Hạ Úc Thanh, đi từ sau ra trước, đứng lại, rồi xoay người trở về.
Áo bodysuit phối cùng quần dài, dáng quần ống rộng, trông giống váy hơn. Toàn thân một màu đen, chất vải mềm rủ, dáng điệu khi đi catwalk nhìn rất nghiệp dư, nhưng lại tỏa ra khí thế lạnh thấu xương.
Lúc đứng lại, ống kính quay đặc tả, một “gương mặt lầm lì” không chút cảm xúc.
Màu mắt rất nhạt, bởi thế càng có vẻ lạnh lùng hơn, giống như một lưỡi đao được tôi luyện trong sương giá.
Nếu không phải đã biết Hạ Úc Thanh, Lục Tây Lăng sẽ tin vào “thiết lập hình tượng” mà bộ đồ và lối trang điểm này mang lại.
Anh giơ tay chống lên huyệt thái dương, không nhịn được phải cong khóe miệng cười.
Anh lại đưa mắt nhìn sang phía đối diện, Hạ Úc Thanh gục đầu, cái trán gần như cúi sát mặt bàn, như thể chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.
Khẽ “cạch” một tiếng.
Hạ Úc Thanh ngước lên, thấy điện thoại đã được Lục Tây Lăng trả lại, đặt trên bàn.
Cô nhanh chóng cất đi, cũng chẳng hỏi cảm nghĩ của Lục Tây Lăng… Cô không cần bất cứ lời đánh giá nào cả, tự cô cũng biết trông mình rất khôi hài.
Lục Tây Lăng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, vừa định nói gì đó thì có điện thoại, là Châu Tiềm gọi tới.
Bắt máy, vừa nghe được hai câu, Lục Tây Lăng liền nhíu mày.
Lúc này có người gõ cửa, anh nói câu mời vào.
Nhân viên phục vụ đi tới, đặt đĩa khăn ấm lên bàn, khẽ gật đầu rồi lại xoay người đi ra ngoài.
Lục Tây Lăng đứng dậy, đi đến bên khung cửa, mở cửa sổ ra.
Âm thanh của dòng xe cộ bên ngoài truyền vào, không gian bỗng trở nên ồn ào hơn hẳn.
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn.
Lục Tây Lăng dựa lưng vào bệ cửa sổ, sắc mặt rất khó coi, như thể sẽ nổi điên bất cứ lúc nào.
Anh lần mò tìm bao thuốc, rút lấy một điếu, chống khuỷu tay lên thềm cửa sổ, giữa hai ngón tay, làn khói xám mỏng bị gió thổi tạt đi.
Nghe xong một lúc lâu, anh nheo mắt, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận, thanh điệu không cao, nhưng lại khiến người nghe phải run sợ, “Ông ta già rồi mà không tự biết quý lấy thân mình, nếu đã không muốn nhận chút thịnh tình của tôi, tôi sẽ cho ông ta được toại nguyện… Lát nữa cậu đến công ty một chuyến đi.”
Nói ngắn gọn xong, Lục Tây Lăng trở lại chỗ ngồi.
Lần đầu tiên Hạ Úc Thanh nhìn thấy một mặt lạnh lùng đáng sợ như vậy của Lục Tây Lăng, bất giác có chút bồn chồn, “…Chú phải về làm việc ạ?”
Lục Tây Lăng cầm cái khăn trên đĩa lên, mở ra lau tay.
“Không vội.”, anh đặt chiếc khăn đã dùng xuống bàn, “Ăn xong đưa cô về trường đã rồi tính.”
Giọng điệu này dù lạnh nhạt, chẳng có cảm xúc gì, nhưng mới là Lục Tây Lăng mà cô quen biết.
Hạ Úc Thanh thầm thở phào.
Lục Tây Lăng mở khóa màn hình điện thoại, liếc một cái rồi hỏi, “Vẫn chưa chấp nhận?”
Hạ Úc Thanh sửng sốt, cuống quýt mở Wechat. Lúc này mới phát hiện ra ở mục thông báo chẳng biết đã có một dấu đỏ từ bao giờ, là một lời mời kết bạn.
“LU”
Ảnh đại diện đen sì, chẳng có hình gì cả.