Mưa Hoàng Tước

Chương 8

Sau kỳ lễ là một trận mưa, thời tiết hạ nhiệt độ.

Trình Thu Địch đề nghị thứ Bảy mọi người cùng nhau đi mua quần áo.

“Mình mình mình, mình đi!”, Hạ Úc Thanh là người đầu tiên lên tiếng.

“Mình cũng đi.”, Phương Ly nói.

“Cùng nhau đi, cùng nhau đi.”, Trình Thu Địch hỏi Triệu Ngọc Khiết đang ngồi học từ vựng tiếng Anh, “Ngọc Ngọc, cậu đi được không?”

“Đi được.”

“Thế thì chiều thứ Bảy…”

Hạ Úc Thanh giơ tay, ra hiệu có việc muốn nói.

Trình Thu Địch hất cằm, cho cô một ánh mắt “chuẩn tấu”.

“Chiều thứ Bảy chắc là không được rồi, mình phải đi dạy gia sư.”, Hạ Úc Thanh nói.

“Cậu tìm được việc làm thêm rồi à?”

“Ừm!”

Sau khi mua điện thoại về, Hạ Úc Thanh cũng gửi tin nhắn cho tài xế Vương đã đến nhà ga đón cô hồi đầu, nói lời cảm ơn, đồng thời báo số điện thoại.

Dạo trước tài xế Vương có gọi điện cho cô, kể rằng gia sư của con gái một người bạn của anh ta xin nghỉ, hiện giờ cần một người thay thế, hỏi cô có hứng thú không.

Hai vị phụ huynh nhà đó ưu tiên sinh viên học ngành tự nhiên, vì môn mà con gái họ cần bổ trợ là toán học, nhưng sau khi nghe nói Hạ Úc Thanh được điểm tuyệt đối môn toán trong kỳ thi đại học thì đã đồng ý cho cô cơ hội dạy thử.

Bàn về phương diện năng lực chuyên nghiệp, toán của khoa văn đương nhiên không bằng toán của khoa tự nhiên, nhưng nhân tố cạnh tranh chủ yếu của Hạ Úc Thanh là tính cách.

Hai vị phụ huynh kia tìm ba người dạy thử, sau cùng hỏi ý kiến của con gái, cô bé giơ hai tay hai chân xin chọn Hạ Úc Thanh.

Thành tích của cô bé không tốt nên thiếu sự tự tin, chỉ có một cô giáo dạy trẻ kiên nhẫn như Hạ Úc Thanh, cho dù cô bé có sai bao nhiêu, thì cô mới không trộm thở dài, mới không bất giác để lộ ra ánh mắt kiểu “Sao lại dốt thế này cơ chứ!”.

Hạ Úc Thanh thuận lợi nhận việc, thứ Bảy và Chủ Nhật hàng tuần đều dạy ba tiếng, lương theo giờ 70 tệ, trả luôn mỗi ngày. Nếu kết quả của bài thi môn toán vào đợt thi học kỳ tăng, còn có thể thêm tiền thưởng.

“Thế chiều Chủ Nhật thì sao?”

“Chủ Nhật chắc cũng không được.”

“Chủ Nhật mình cũng không đi được, có hẹn với bạn cấp Ba rồi.”, Phương Ly nói.

Hạ Úc Thanh không muốn vì mình mà mọi người mất vui, cô liền nói: “Thế thôi thứ Bảy các cậu đi đi, lần sau mình rảnh sẽ đi với các cậu.”

Trình Thu Địch lại hỏi: “Hay là thứ Sáu đi? Chiều thứ Sáu bọn mình chỉ có hai tiết thôi mà? Tan học đi luôn.”

“Thứ Sáu toàn người muốn ra khỏi trường, đông lắm.”, Triệu Ngọc Khiết có vẻ không vui.

“Thế Ngọc Ngọc nghiêng về thứ Bảy hả?”

Triệu Ngọc Khiết trầm ngâm một lát, “Thôi thứ Sáu đi.”

Chương trình học chuyên ngành báo chí của năm nhất rất ít, nội dung cũng không sâu, chủ yếu là các học phần nhập môn, “Đại cương báo chí”, “Đại cương về truyền thông”, “Đại cương phát thanh truyền hình”…

Mấy tuần đầu mọi người còn chăm chú nghe giảng, sau lại phát hiện lớp đại học không giống lớp cấp Ba, có người lơ đễnh, có người trốn học, có người ngồi ở hàng ghế sau gục đầu xuống ngủ, còn có người trộm nghịch điện thoại.

Hạ Úc Thanh thì trước sau vẫn như một.

Chẳng những cô rất nghiêm túc nghe, mà còn rất hay tương tác với giảng viên.

Chỉ sau mấy buổi học, vài giảng viên trong trường đã quen mặt cô, mỗi lần họ tung ra một đề tài để tương tác, người chịu phối hợp đều rất ít, những lúc cần có người hóa giải bầu không khí gượng gạo này, họ đều có thói quen mỉm cười nhìn về phía Hạ Úc Thanh.

Tiết chuyên ngành là thế, tiết tiếng Anh cũng vậy.

Nhưng tiếng Anh là môn mà Hạ Úc Thanh kém nhất, lúc thi đại học chỉ được 118 điểm, cả bài nghe lẫn bài viết đều vô cùng thê thảm. Nhờ những môn khác gánh hộ, cô mới bước chân được vào cổng của trường đại học danh giá.

Đương nhiên, khẩu âm của Hạ Úc Thanh cũng chẳng ra làm sao, không phải là kiểu Chinglish đơn thuần, mà là một kiểu khẩu âm vô cùng ảo diệu.

Cô giáo tiếng Anh yêu cầu sinh viên đọc to một đoạn văn, chẳng ai chủ động, nhìn một vòng quanh phía bên dưới, người để lộ ra ánh mắt sáng ngời chí học hỏi, chỉ có Hạ Úc Thanh.

Trong lúc đọc, Hạ Úc Thanh phát âm sai mấy từ đơn, khiến vài người phì cười ra tiếng.

Trình Thu Địch cũng cười, cầm bút lên, ghi lại mấy từ đó vào vở.

Còn Triệu Ngọc Khiết ngồi ở bên cạnh thì có vẻ rất xấu hổ, nhíu mày nhăn mặt quay sang chỗ khác, như thể chỉ muốn thoát khỏi vị trí cạnh Hạ Úc Thanh.

Hạ Úc Thanh đọc xong, vị giáo viên bị chọc cười giúp cô sửa mấy lỗi sai, sau đó tiếp tục giảng bài.

Hạ Úc Thanh dựng quyển sách lên, lén lút hỏi hai người bên cạnh: “Mình có tiến bộ chút nào không? Mình thấy lần này cô sửa lỗi của mình ít hơn lần trước một chút, nhỉ?”

Triệu Ngọc Khiết không để ý đến cô.

Trình Thu Địch nhỏ giọng cười bảo: “Có tiến bộ, có tiến bộ. Mấy từ này, cậu đọc theo mình nhé, associate…”

Tan học, bốn người rời trường, lên tàu điện ngầm đến khu phố trung tâm.

Trên đường đi, mấy người bàn nhau xem nên ăn gì.

Phương Ly nói muốn ăn bít tết, Triệu Ngọc Khiết thì nói muốn ăn đồ Nhật.

“Ừm…”, Trình Thu Địch trầm ngâm, “Hay là mình ăn đồ xiên que đi?”

Phương Ly chỉ cần một giây để hiểu ý của Trình Thu Địch, “Đồ xiên que cũng được đấy, mình bỏ một phiếu cho đồ xiên que.”

Đương nhiên Triệu Ngọc Khiết cũng hiểu, đồ xiên que khá rẻ, cô ta dửng dưng nói: “Thôi thì nghe các cậu vậy, mình thế nào cũng được.”

Bốn người ăn đồ xiên que ở khu ẩm thực của quảng trường, rồi lên khu thời trang nữ ở lầu trên mua quần áo.

Lần trước Hạ Úc Thanh đã đi dạo ở trung tâm thương mại gần đó, cũng biết mặt bằng giá cả ở khu này, nên không đi thử đồ.

Vào một cửa hàng, Trình Thu Địch nhắm ngay được một bộ váy cạp cao phối cùng áo cổ chữ V tay bồng. Cô nàng mặc thử, nhưng vì ngực khá to nên hiệu quả rất bình thường, không thấy được vẻ kiêu sa cao cấp mà cô nàng muốn.

Cô nàng nhìn Hạ Úc Thanh đang ngồi trên sofa, bỗng nói: “Thanh Thanh, cậu có muốn thử bộ trên người mình không? Hình như mình chưa thấy cậu mặc váy bao giờ.”

“Hả…”

“Cậu thử đi, chỉ nhìn xem thế nào thôi.”

Nhân viên cửa hàng nắm bắt đúng thời cơ để đẩy mạnh tiêu thụ, “Hôm nay cửa hàng có chương trình đấy ạ, hai bộ giảm 20%, ba bộ giảm 30%.”

Trong phòng, Trình Thu Địch có gu thẩm mĩ tốt nhất, Hạ Úc Thanh bị thuyết phục đến mức phải động lòng, bèn cười bảo, “Vậy thì mình thử xem sao.”

Nhân viên cửa hàng lấy một bộ size L cho cô, cô bèn đưa ba lô của mình cho Phương Ly cầm hộ, rồi đi vào phòng thử đồ.

Đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh mặc váy.

Mặc vào rồi lại thấy mất đi cảm giác an toàn, lành lạnh như bị gió lùa.

Cô mở cửa phòng thử đồ ra, hỏi bằng giọng không mấy chắc chắn, “…Đẹp không?”

“Đẹp!”, Trình Thu Địch đi tới, đưa tay kéo dây buộc tóc của cô xuống, mái tóc dài ngang lưng buông xõa, không còn dáng vẻ học sinh như lúc buộc đuôi ngựa nữa.

Hạ Úc Thanh nhìn vào gương, cười khúc khích, “Mình đen quá.”

“Cậu trắng hơn nhiều hồi mới vào trường rồi đấy.”

Phương Ly cũng ôm cái ba lô đi tới, đẩy gọng kính, còn nghiêm túc nói, “Đẹp đấy.”

“Thật không?”

Trình Thu Địch nói: “Lừa cậu làm gì.”

Hạ Úc Thanh xoay một vòng trước gương, quay trái quay phải ngắm nghía mình.

Trình Thu Địch nhìn ra là cô rất thích, bèn hỏi người nhân viên, “Mua bộ này thì tính là một bộ hay hai bộ?”

“Tính hai bộ ạ.”

“Vậy thì để tôi chọn một bộ khác, giảm 20%.”

Hạ Úc Thanh hỏi người nhân viên: “Sau khi giảm 20% còn bao nhiêu ạ?”

“Chờ tôi tính một chút ạ.”, người nhân viên lấy máy tính, ấn vài cái, “Sau khi giảm 20% còn 785.4 tệ một bộ ạ.”

“Hơi đắt.”, Hạ Úc Thanh, “Để tôi thay lại đồ của mình.”

Lúc cô nói “hơi đắt”, Triệu Ngọc Khiết ngẩng phắt đầu liếc cô một cái, để lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

***

Thời gian dần trôi tới cuối thu mà không có chút gợn sóng.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Úc Thanh đi học, đi làm gia sư, tham gia hoạt động của hội sinh viên, hoạt động đoàn… Rất nhiều thứ mới mẻ kéo đến, lúc đầu cô còn không thích ứng kịp, dần dần, cô đã tham gia trải nghiệm hầu hết các hoạt động thường quy trong trường.

Phòng ký túc xá có bốn người, mới đầu luôn như hình với bóng, dần dà mỗi người đều có lịch trình riêng, chỉ khi lên lớp là đi cùng nhau.

Trình Thu Địch có bạn trai, là một cậu khá ưa nhìn học khoa Hóa; Phương Ly phải tham gia tiết mục của câu lạc bộ kịch biểu diễn vào cuối năm, ngoài lúc đi học thì đều đi tập.

Trong bốn người, Hạ Úc Thanh có quan hệ tốt với Trình Thu Địch nhất, Phương Ly thứ hai.

Về phần Triệu Ngọc Khiết, Hạ Úc Thanh mơ hồ cảm thấy hình như cô ta không thích mình, thỉnh thoảng có việc gì cần hai người làm riêng, Triệu Ngọc Khiết luôn tìm lý do để lảng tránh, nhất định phải kéo thêm một người thứ ba.

Cô không biết trực giác của mình có chuẩn hay không, mà tự nhiên đi hỏi thì lại không hay cho lắm.

Chín giờ tối, trong phòng chỉ còn lại Hạ Úc Thanh và Triệu Ngọc Khiết.

Hạ Úc Thanh đang biên tập bài đăng cho ban truyền thông của trường, còn Triệu Ngọc Khiết thì dán mắt vào màn hình laptop, chẳng biết đang làm gì.

Có người gõ cửa phòng ký túc.

Hạ Úc Thanh quay đầu ra nhìn, một cô nữ sinh đứng ngoài cửa, cầm di động nhìn một vòng vào trong, “Hê lô, chị nghe Trâu Duyệt bảo, trong phòng các em có người cao trên 1m68 phải không?”

Trâu Duyệt là lớp trưởng lớp họ, phụ trách truyền đạt mấy việc từ trên chỉ đạo xuống.

“Có ạ, cho hỏi chị là…”, người tiếp lời là Triệu Ngọc Khiết có chiều cao vừa đúng 1m68.

“Chị là sinh viên năm hai khoa thiết kế thời trang, cuối tuần sau có buổi thi, chị còn thiếu người mẫu, mấy em có nhận lời hỗ trợ không?”, cô nữ sinh chắp hai tay lại.

Hạ Úc Thanh lên tiếng: “Hai bọn em đều trên 1m68, chị cần cả hai, hay là…”

“Có thể nhờ hai em đứng lên cho chị xem một chút được không?”

Hạ Úc Thanh đứng lên trong do dự.

Cô nữ sinh nghiêm túc quan sát hai người, nhưng rõ ràng thời gian dừng lại trên người Hạ úc Thanh dài hơn, cuối cùng, cô ấy nói, “Cả hai đi.”

Triệu Ngọc Khiết để ý tới chi tiết này, cũng nghe ra sự do dự trong từ “đi” này, liền ôn hòa nói: “Chắc em không có thời gian đâu ạ, chị để bạn ấy đi là được rồi.”, nói xong liền ngồi xuống, cầm cái headphone lên đeo vào.

Hạ Úc Thanh thoáng ngại ngùng, đi ra cửa, nói với cô nữ sinh rằng mình chưa từng làm người mẫu, có lẽ sẽ không làm tốt được.

“Không sao, không sao, chỉ cần em có thể bỏ ra khoảng hai ba tiếng để tập là được. Tiền thuê người mẫu chuyên nghiệp đắt lắm, mà những sinh viên có chiều cao trong viện nghệ thuật đều bị cướp hết rồi, cứu chị đi mà, học phần bốn tín chỉ đấy.”

Hạ Úc Thanh không nỡ lòng từ chối.

Quy hoạch thời gian của Hạ Úc Thanh rất chặt chẽ, luôn duy trì lịch làm việc và nghỉ ngơi một cách quy củ, bảy giờ dậy, mười một giờ đi ngủ, không bao giờ trì hoãn việc gì. Điều này khiến cô dù có rất nhiều việc phải làm nhưng luôn đủ thời gian, bớt ra mấy tiếng đi tập cũng vẫn dư dả.

Biểu diễn thời trang cho bài thi không có yêu cầu cao về người mẫu, chỉ cần biết quy tắc đi catwalk, có thể hoàn thành lượt đi của mình là được.

Buổi biểu diễn diễn ra vào tối thứ Bảy, Hạ Úc Thanh xin đổi tiết dạy gia sư lên buổi sáng, ba giờ chiều liền đến địa điểm tổ chức để chuẩn bị trang điểm.

Trình Thu Địch dẫn bạn trai cô nàng vào hậu đài chơi, chốc chốc lại giúp Hạ Úc Thanh quay những đoạn clip ngắn về quá trình trang điểm của cô.

Lần đầu tiên Hạ Úc Thanh trang điểm, lúc người thợ trang điểm kẻ mí, cô vừa chảy nước mắt vừa run run hai hàng mi.

Trình Thu Địch cười bảo: “Biểu cảm của cậu hề hước thật đấy… Cứ hít thở đi, không cần phải nín thở đâu.”

Thợ trang điểm cũng không cố tô trắng làn da Hạ Úc Thanh, chỉ dùng phấn nền thích hợp đánh đều màu da, thoa thêm lớp phấn bắt sáng cho những chỗ xương gồ lên, phấn mắt được tô từ màu lam đậm chuyển sang đen, đôi lens màu xám, son màu nâu thẫm, trên mũi và má cố ý điểm thêm mấy nốt tàn nhang, cả mái tóc dài được là thẳng bằng máy ép.

Gương mặt trong gương thật sự toát lên một vẻ lạnh lùng hoang dại cực kỳ sắc bén.

Trình Thu Địch liên tục chụp ảnh, “Sang quá, đây chính là cái vẻ mà mình thì mãi không bắt được nhưng Thanh Thanh lại có này. Quý sau kiểu gì Dior cũng mời cậu đến trình diễn cho mà xem.”

“Thật không?”, Hạ Úc Thanh thừa nhận gu thẩm mĩ của người thành phố thật “ngược đời”, cô không sao hiểu nổi.

Lúc diễn tập, Hạ Úc Thanh cực kỳ tự tin, nhưng lúc này, trong khi đợi để lên sân khấu, trộm liếc mắt nhìn xuống phía dưới sân khấu, trước mắt cô tối sầm… Sao lại nhiều người như vậy!

Mà nhất là lúc này Trình Thu Địch đã rời khỏi hậu đài, xuống tập hợp với Phương Ly.

Trình Thu Địch và bạn trai cô nàng đã tìm thấy Phương Ly, liền tìm chỗ ngồi xuống.

“Ngọc Ngọc đâu?”

“Cậu ấy không đến.”, Phương Ly nói.

“Có việc à?”

“Không, cậu ấy bảo không muốn đến.”

Trình Thu Địch lấy chiếc máy ảnh cỡ nhỏ từ tay bạn trai, mở ống kính, kiểm tra độ sáng, rồi điều chỉnh thông số.

Túi xách bỗng rung lên.

Trình Thu Địch mở ra xem, là cuộc gọi từ điện thoại mà Hạ Úc Thanh nhờ cô nàng cầm hộ, hiển thị tên “Chú Lục”.

Cô nàng không dám tự tiện bắt máy, đang nghĩ xem có nên mang điện thoại vào hậu đài hay không, nhưng cuộc điện thoại chỉ kéo dài có bảy tám giây là đã tắt.

Hạ Úc Thanh không hề có cảm giác chân thực trong suốt quá trình đi catwalk, mơ hồ bắt đầu, mơ hồ kết thúc.

Xuống khỏi sân khấu, cô chị khóa trên lần lượt cảm ơn từng người họ, cô thay lại bộ quần áo của mình, lúc rời hậu đài, hai chân mềm nhũn, dạ dày cũng quặn đau một cách khó hiểu.

Gặp lại đám bạn cùng phòng ở cửa.

Trình Thu Địch đuổi bạn trai về, sau đó cùng Hạ Úc Thanh và Phương Ly quay về ký túc xá.

Triệu Ngọc Khiết ở lại phòng ký túc xem phim, lúc mở cửa, cô ta ấn nút tạm dừng, ánh mắt lướt qua Hạ Úc Thanh, rồi chỉ chào hỏi Trình Thu Địch và Phương Ly, “Mấy cậu về rồi đấy à?”

“Ăn khuya không Ngọc Ngọc?”, Trình Thu Địch cười hỏi.

“Các cậu định ăn gì?”

“Xiên nướng ngay ngoài cổng thôi.”

“Thế thôi mình không đi đâu.”, Triệu Ngọc Khiết nở nụ cười ảm đạm, “Ăn mấy món xiên bẩn không tốt cho sức khỏe.”

“Các cậu đi không?”

Phương Ly do dự, “Hay để hôm khác đi? Hôm nay lạnh quá, cũng không còn sớm nữa.”

Hạ Úc Thanh hơi đau dạ dày, cũng không muốn đi lắm.

Trình Thu Địch nói, “Thế thì để lần sau vậy.”

Triệu Ngọc Khiết đã tắm xong, vào phòng giặt đồ để giặt quần áo.

Phương Ly cũng có ở đó.

Hai người đứng cạnh nhau, đều tự vò quần áo, Triệu Ngọc Khiết chợt hỏi, “Ly Ly, tối nay các cậu đến xem Hạ Úc Thanh diễn à?”

“Ừ.”

“Thế nào?”

“Tối nay Thanh Thanh xinh cực. Có quay clip đấy, cậu xem thử đi.”

Triệu Ngọc Khiết bĩu môi, không nói gì nữa.

Hạ Úc Thanh mượn dầu tẩy trang của Trình Thu Địch, tẩy trang, tắm rửa, giặt quần áo, bưng chậu ra ban công chung để phơi đồ. Mùa thu quần áo lâu khô, ngoài ban công đã treo đầy quần áo rồi.

Vừa bước qua cửa ban công, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại ở một góc sáng ngoài đó.

Là Triệu Ngọc Khiết, nghe giọng điệu, có lẽ ở đầu bên kia là bạn của cô ta.

Hạ Úc Thanh đang định lên tiếng chào thì bỗng khựng lại…

“…Không thể chịu nổi, tiếng Anh nói dở tệ, lần nào đọc bài cũng làm cả lớp tao cười khúc khích, tao còn xấu hổ thay nó, thế mà nó lại chẳng có cảm giác gì.”

Hình như là… đang nói cô?

Triệu Ngọc Khiết tiếp tục nói: “Lần trước đi mua quần áo, nó không mua nổi nên nói thẳng với nhân viên cửa hàng là đắt cơ. Mày có nói thế không?… Thật nhở, bình thường bọn mình chỉ bảo là để đi xem thêm thôi chứ, nhân viên người ta cũng không đến nỗi không hiểu. Với lại, nếu ngay từ đầu nó đã biết là không mua nổi thì đừng có thử nữa… Còn nữa nhé, phòng tao đi ăn chung ba lần, lần nào cũng là vì cái sự nghèo của nó mà chỉ chọn món tầm bốn năm mươi đồng một người, hôm nay cũng thế, lại chuẩn bị đi ăn xiên nướng ở cổng trường, cái loại đấy cùng lắm chỉ ba mươi đồng một người thôi… Hồi trước tao với nó cùng đi phỏng vấn vào ban truyền thông của trường, nó đỗ, tao trượt, sau đấy nó cứ về phòng kể chuyện của ban truyên thông, không phải cố tình khoe thì là gì… Còn nữa… Mày nghe cũng thấy phiền đúng không? Con người nó hãm thật sự ấy, lần này có một chị ở khoa thiết kế thời trang tìm người đi catwalk, cũng là nó cướp cơ hội của tao… Nó cứ hay ra vẻ ngay thẳng, thích mua chuộc lòng người thế đấy. Trong phòng tao có một đứa xinh cực kỳ, tên có chữ Thu, nó nói như kiểu kinh ngạc lắm không bằng ấy, cái gì mà thì ra có bài hát tên là “Một người giống mùa hạ, một người tựa mùa thu”… Lạy hồn, làm gì có đứa học sinh nào nghèo đến nỗi ngay cả nhạc của Phạm Vỹ Kỳ cũng chưa từng nghe, có phải người thế kỷ 21 không vậy?…”

Hạ Úc Thanh không nghe tiếp nữa, bưng chậu quần áo, nhẹ nhàng xoay người đi về phòng.

Cô lấy gậy gạt móc treo trên dây phơi ra, lấy một vị trí, máy móc phơi quần áo lên, trong lòng cực kỳ mờ mịt.

Cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa mình và Triệu Ngọc Khiết không tính là tốt, nhưng nhất định là không đến nỗi tệ.

Thỉnh thoảng cô vẫn giúp Triệu Ngọc Khiết lấy cơm, đôi khi lịch trực nhật của Triệu Ngọc Khiết vào đúng lúc cô ta đến kỳ kinh nguyệt, cô sẽ chủ động đổi với cô ta, nói là đổi, nhưng thực ra cũng không cần cô ta đổi lại thật; lúc cô và Triệu Ngọc Khiết được phân cùng nhóm làm bài tập, vì không biết làm ppt nên cô sẽ chủ động đi tìm tài liệu, chỉnh sửa và soạn bài, cuối cùng, ngoài ppt ra thì mọi việc đều do cô làm.

Nhưng cho đến tận bây giờ, cô vẫn không ngờ, thật ra Triệu Ngọc Khiết lại ghét mình như vậy.

Những lời Triệu Ngọc Khiết nói với người ta, gần như đã không chỉ là thành kiến nữa, mà là vặn vẹo ác ý rồi.

Hạ Úc Thanh thu dọn chậu, quay trở về bàn học.

Cô nhìn thử, Trình Thu Địch đang nghe nhạc, nhắn tin Wechat với bạn trai, còn Phương Ly hình như cũng đang bàn về chuyện diễn xuất với người của câu lạc bộ kịch.

Cô cầm điện thoại lên, khẩn thiết muốn tìm một ai đó để tâm sự.

Vừa mở khóa màn hình, phát hiện ở biểu tượng cuộc gọi có một thông báo đỏ, ấn vào xem mới biết, gần một tiếng trước, Lục Tây Lăng đã gọi cho cô.

Cô vội vàng ấn nút gọi lại.

Điện thoại đổ ba hồi chuông liền được kết nối.

Lục Tây Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Đang ở trường hả?”

“Vâng.”

“Dạo này thế nào?”

“Vẫn ổn ạ…”

“Tôi đang ở trường Nam Thành bàn chút công chuyện, sắp xong rồi. Lục Sênh mua cho cô một cái khăn, cô ra cổng một chuyến đi… Tắt đèn chưa?”

“Vẫn chưa ạ, mười một giờ mới tắt.”

“Thế thì ra đi.”

Cuộc điện thoại này quả thật đã cứu cô.

Lúc này, cô không muốn ở lại phòng thêm một phút nào nữa… Đợi Triệu Ngọc Khiết quay về, cô nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với cô ta đây?

Hạ Úc Thanh thay quần áo, đeo ba lô, ngẫm nghĩ rồi mang cả laptop và sạc theo.

“Thanh Thanh, cậu định ra ngoài à?”

“Ừm, có chút việc.”, Hạ Úc Thanh cười với Trình Thu Địch, “Chắc tối nay không về đâu.”

Cô đang định xin phép Lục Tây Lăng cho tá túc ở Thanh Mi Uyển một đêm.

“Uôi! Sự kiện chấn động phòng 404, thanh niên bốn có Thanh Thanh đi cả đêm không về!”

“…Không phải đâu, đến chỗ người nhà tá túc thôi.”

“À mình nhớ ra rồi, vừa nãy có người gọi điện thoại cho cậu, mình quên không bảo. Là chú Lục kia của cậu đấy à?”

Hạ Úc Thanh không giải thích nhiều, “Ừm. Mình đi đây, mai gặp lại.”

“Mai gặp lại!”

Từ phòng ký túc xá ra đến cổng trường mất chừng mười phút.

Ra đến nơi, ở đối diện đã có một chiếc xe đang bật cả hai đèn xi nhan.

Cửa sổ hạ xuống, người ở ghế lái vẫy tay với cô, cô đợi đèn dành cho người đi bộ chuyển xanh, rồi vội vàng chạy qua đó.

Kéo cửa xe ra, Hạ Úc Thanh mỉm cười chào hỏi, “Chào buổi tối chú Lục.”

Lục Tây Lăng liếc nhìn cô, cảm thấy rất kỳ lạ. Vẻ tươi cười và giọng điệu của hôm nay rõ ràng là không đủ lượng điện.

“Làm sao thế?”, Lục Tây Lăng hỏi.

Hạ Úc Thanh trầm mặc một cách khác thường.

Lục Tây Lăng nói: “Cô lên xe đi. Chỗ này không đỗ lâu được.”

Hạ Úc Thanh lẳng lặng lên xe.

Sau khi khởi động xe, Lục Tây Lăng nhìn cô, lại hỏi một câu, “Có chuyện gì rồi?”

“…Rất nhiều.”, Hạ Úc Thanh dựa vào ghế, không ngồi thẳng lưng như mọi ngày nữa, “Rất nhiều chuyện phiền lòng.”

“Nói nghe thử xem nào.”