Mưa Hoàng Tước

Chương 2

Tài xế Vương ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn cười bảo: “Nếu gặp tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”

Hạ Úc Thanh lại trịnh trọng nói lời cảm ơn, thật sự khiến tài xế Vương có chút chột dạ… Quả thật anh ta có thể gặp được Lục Tây Lăng, nhưng về cơ bản là không dám tùy tiện bắt chuyện với anh, chuyển lời được hay không, anh ta chỉ dám nói sẽ xem tình hình.

Cả ngày trời Hạ Úc Thanh chưa ăn gì, vừa thả lỏng một chút là cảm giác đói đã lập tức cuộn trào trong dạ dày.

Những cửa hàng sạch sẽ sáng trưng khiến cô chùn bước, đến khi đi qua một siêu thị nhỏ, cô vội bảo tài xế Vương dừng lại một lát, cô muốn vào mua ít đồ.

Tài xế Vương dừng xe, bảo cô chờ, rồi rút một phong bì từ trong hộc để đồ ra đưa cho cô, “Châu Tiềm bảo tôi đưa cho cô, nói đây là học phí và sinh hoạt phí của cô trong năm nay.”

Hạ Úc Thanh cảm thấy chiếc phong bì rất nặng, mở ra đếm thử, căn cứ vào độ dày của xấp còn lại, xem chừng phải đến một vạn.

Tay khẽ run lên, cô chậm rãi thở ra, đếm lấy mười tờ, rồi đưa trả chiếc phong bì lại cho tài xế Vương, “Phiền anh giúp em trả số còn lại này cho thầy Châu, nhắn là em sẽ xin khoản vay của nhà nước, không cần nhiều thế này đâu ạ.”

Cô mở ba lô ra, lấy vở và bút, “Một nghìn tệ này, em sẽ viết giấy vay nợ.”

Tài xế Vương liếc cô, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, anh ta không đành lòng phủi đi lòng tự trọng của cô gái nhỏ, nên sẽ không khuyên cô nhận hết… Một nghìn tệ này với ông chủ của họ tính là gì chứ, còn chưa đủ để đánh một ván bài.

Hạ Úc Thanh xé trang giấy ra, gấp lại rồi đưa cho tài xế Vương, cười bảo: “Phiền anh chuyển cả cái này nữa nhé.”

Tài xế Vương mở ra xem thử, chữ viết của cô gái nhỏ này rất đẹp, không giống của con gái anh ta, nguệch ngoạc lộn xộn, còn chẳng bằng đám thóc vung ra đất cho gà mổ.

Hạ Úc Thanh xuống xe, vào siêu thị mua mì tôm, bánh mì, kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt. Mì gói rẻ hơn, nhưng cô không biết chỗ tài xế Vương nói có bát đũa hay không, để an toàn thì vẫn nên chọn mì hộp, mà nếu ngay cả nước nóng cũng không có, cô vẫn còn bánh mì để ăn.

Cô thầm cảm thấy tự hào vì sự “đề phòng chu đáo” của mình.

Quay trở về, xe lại khởi động một lần nữa, cũng dường như ngày càng xa với đoạn đường phồn hoa.

Nhìn những ánh đèn dần thưa thớt, trong lòng Hạ Úc Thanh sinh ra mấy phần cảnh giác, lại cảm thấy có phải sự cảnh giác này của mình đến quá muộn rồi hay không.

Tài xế Vương thấy cô gái nhỏ ôm chặt ba lô, căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn nói: “Tôi làm tài xế hai mươi năm rồi, trí nhớ càng ngày càng kém, không nhớ đường đến Thanh Mi Uyển đi như thế nào nữa. Cô chờ nhé, tôi tìm đường cái đã.”

Anh ta lấy điện thoại, thao tác một lát, loa trong xe liền vang lên một giọng nói: “Xuất phát, toàn bộ hành trình 4.3km, cần khoảng 15 phút, rẽ trái ở ngã tư phía trước, chạy đến đường đông xx…”

Tài xế Vương còn hỏi: “Cô Hạ có nóng không? Nếu không nóng lắm thì tôi mở cửa sổ ra cho thoáng nhé?”

Hạ Úc Thanh đáp: “Được ạ.”

Cô lập tức nhận ra, tài xế Vương đang xua đi sự nghi ngờ của cô. Cô bỗng cảm thấy hơi ngượng vì sự ngờ vực của mình nãy giờ.

Không lâu sau cũng đã đến nơi.

Đó là một khu biệt thự, bên trong tối om.

Xe qua cổng, đi thẳng vào trong, Hạ Úc Thanh thấy có đài phun nước, có tượng điêu khắc, có những tòa nhà ba tầng sơn trắng nguy nga, đều là những thứ mà cô chỉ có thể nhìn thấy trên video.

Rẽ bảy tám lượt, xe đi vào ga-ra ngầm của một tòa nhà phong cách phương Tây.

Tài xế Vương dẫn Hạ Úc Thanh đi từ cửa ga-ra vào huyền quan.

Đèn vừa bật lên, nội thất trang hoàng đơn giản mà xa hoa khiến Hạ Úc Thanh không muốn chớp mắt… Ở thị trấn gần chỗ cô sống có một gia đình khá giả cũng ở trong một căn nhà kiểu Tây tương tự như thế này, chính là kiểu trang hoàng tráng lệ như “lâu đài Bắc Âu”, cô không biết phải tả rõ ra sao, chỉ cảm thấy quá sức hào nhoáng.

Căn nhà xa hoa trước mắt khiến cô không dám đặt chân, phải cởi giày ở huyền quan rồi mới dám bước vào trong.

Tài xế Vương thì lại ho khan một tiếng, “Chỗ này lâu lắm không có người ở, chắc là bụi bặm khắp nơi, không cần cởi giày đâu.”

Hạ Úc Thanh khẽ cười.

Tài xế Vương mở tủ giày ra xem, cũng may có dép lê, “Cô đi cái này đi.”

Vào nhà, tài xế Vương giao thẻ ra vào cổng khu nhà và đọc mật mã cửa nhà cho Hạ Úc Thanh, “Cô Hạ, những chuyện tiếp theo phiền cô tự làm nhé, tối nay tôi còn phải đi đón người khác, cũng đến giờ đi rồi.”

“Em nhờ anh một chuyện nữa nhé.”

“Cô nói đi.”

“Cho em mượn điện thoại dùng một lúc được không ạ? Em muốn báo bình an cho thầy Châu.”

“Chu đáo thật.”, tài xế Vương không khỏi khen ngợi một câu, anh ta lấy di động ra, mở danh bạ bấm luôn số của Châu Tiềm rồi đưa cho Hạ Úc Thanh.

Hạ Úc Thanh báo cáo ngắn gọn tình hình của mình, còn trịnh trọng nói lời cảm ơn với Châu Tiềm. Châu Tiềm bảo cô tự thu xếp trước, một thời gian nữa nếu có thời gian rảnh, anh ta sẽ đến thăm.

Hạ Úc Thanh trả điện thoại lại cho tài xế Vương, “Hôm nay đúng là làm phiền anh quá.”

“Không phiền, đây là công việc của tôi mà.”, tài xế Vương đi tới cửa, lại nói thêm, “Đồ đạc ở đây cô cứ dùng thoải mái, nếu thiếu gì thì có thể tự bổ sung nhé.”

“Được ạ. Cảm ơn anh!”

Tài xế Vương ra về, Hạ Úc Thanh mới lê đôi dép cỡ lớn đi dạo một vòng trong căn nhà trống.

Thật không ngờ căn nhà này lại lớn như vậy, trên dưới tổng cộng ba tầng, phòng nhiều đến nỗi không đếm hết. Phần lớn đồ đạc đều đầy đủ, nhưng chỗ nào cũng phủ một lớp bụi.

Hạ Úc Thanh thầm đau lòng thay cho người ta: Nhà đẹp thế này không ai ở, quá đáng tiếc. Nhà cửa không có hơi người, thật sự sẽ rất nhanh xuống cấp.

Phòng bếp cũng rất lớn, gần to bằng cả nhà cô ở quê, dụng cụ đủ cả, còn nguyên một lớp màng bảo vệ.

Ở nhà chỉ hay dùng bếp đất, Hạ Úc Thanh chưa từng dùng bếp gas, nghiên cứu một lúc, thử xoay cái nút đánh lửa, nhưng chẳng biết là do làm sai cách hay không có gas, mãi mà vẫn không lên lửa.

Cũng may cô phát hiện ra một cái lò vi sóng mới tinh trong tủ bếp, nhìn tờ hướng dẫn sử dụng, cuối cùng đã thành công bật được nó lên.

Lúc nấu nước, Hạ úc Thanh giặt sạch một cái khăn, ra lau bàn ghế ăn trước. Bụi bám dày đặc, cô phải lau ba lần mới tạm coi là sạch.

Cô mở hộp mì ra, rót nước sôi vào, lấy đầu nhọn của cái dĩa cài nắp đậy, rồi bưng ra bàn ăn.

Trong mấy phút chờ mì, cô dựng tay chống cằm, ngửa đầu nhìn chiếc đèn treo hình đĩa bay, vừa mới lạ vừa đẹp.

Chẳng biết chiếc bàn dưới khuỷu tay làm bằng chất liệu gì, chỉ cảm thấy là cực kỳ đắt giá, sờ lên mặt vô cùng mượt mà, không có một gờ ráp hay một gồ đinh.

Hơn nữa, diện tích của mặt bàn rất lớn, đủ cho mười hai người, ngồi dồn vào cũng phải được mười lăm mười sáu người.

Bàn ở quê là bàn vuông, ngày lễ tết, cô còn chẳng có chỗ, bình thường cô toàn phải kê một cái ghế riêng ở góc, cách thức ăn trên bàn rất xa.

Một lát sau, mì đã chín.

Nước mì nóng bỏng đậm vị trôi xuống bụng, chẳng hiểu sao Hạ Úc Thanh lại rơm rớm nước mắt.

Ăn mì xong, Hạ Úc Thanh đi dạo một vòng trong nhà, trong một gian phòng nhỏ ở góc tầng một, phát hiện ra chổi và cây lau nhà.

Vốn dĩ cô muốn dọn dẹp một lượt cả ba tầng, nhưng mới chỉ dọn xong tầng một thì đã mệt đến nỗi không duỗi nổi thắt lưng.

Đành bỏ cuộc, việc còn lại để ngày mai làm nốt.

Trong phòng tắm có vòi hoa sen, Hạ Úc Thanh thử mãi mà không xả ra được nước ấm. Cũng may tố chất cơ thể cô tốt, hồi ở nhà cũng thường thường tắm nước lạnh.

Không có xà bông, chỉ có thể tắm qua loa, thay bộ quần áo sạch sẽ. Cũng chẳng tìm được bột giặt, đành phải để quần áo bẩn lại, cô định bụng sáng mai sẽ đi siêu thị một chuyến.

Tầng trên tầng dưới có tổng cộng bốn phòng ngủ, đều chỉ có đệm chứ không có ga trải giường và chăn gối, hơn nữa bụi bặm bám đầy, chẳng biết có ngủ được không.

Sô pha trong phòng khách đã được Hạ Úc Thanh lau sạch, cô nằm lên, thoải mái như muốn chìm xuống.

Cảm giác lành lạnh, hệt như lúc vừa mới tắm xong trong một ngày mùa hạ rồi bất chợt có một làn gió lùa từ ngoài sân vào vậy.

Nằm được một lúc, cơn buồn ngủ cứ thế kéo đến.

Một giây cuối cùng trước khi nhắm mắt lại, Hạ Úc Thanh vội ngồi bật dậy, nhấc cái ba lô ở bên cạnh lên, rút một cuốn sổ ra, kê lên tay vịn sô pha, mượn ánh đèn dìu dịu, viết xuống những dòng nhật ký của hôm nay.

***

Lục Tây Lăng còn độc thân cho đến tận bây giờ, không thể không nói một phần rất lớn là vì cô em gái Lục Sênh của anh.

Anh chưa từng gặp một đứa con gái nào đáng ghét hơn Lục Sênh, cành vàng lá ngọc, được nuông chiều từ bé, tốt nghiệp đại học xong chẳng chịu tìm việc cũng không muốn đi du học, lúc thì muốn thành lập thương hiệu thời trang riêng, lúc lại đòi mở trung tâm trò chơi mạo hiểm, sau lại thích kinh doanh cocktail… Tiền rót vào cho cô nàng cứ ào ào không ngừng, nhưng sau bao nhiêu lần mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì.

Tiền anh vứt xuống nước nghe còn vang hơn.

Mà những nét tính nết của Lục Sênh, chỉ cần có một phần mười biểu hiện trên người những cô gái khác, là đã đủ khiến Lục Tây Lăng tức thở rồi.

Thế nhưng trong giới này của họ, còn rất nhiều những cô tiểu thư kiểu như Lục Sênh, chỉ là mức độ nặng nhẹ khác nhau mà thôi.

Ngoài những đối tượng ấy ra, cũng có một vài cô gái đi theo con đường học thuật hoặc lập nghiệp, dù hợp ý Lục Tây Lăng nhưng vẫn không có ngoại lệ, chỉ có thể làm đối tác trong kinh doanh.

Bà nội Lục cực kỳ sốt ruột, bà bảo hai mươi sáu tuổi rồi, hồi cấp Ba chỉ mơ mơ hồ hồ có một cô bạn gái, có phải là bất bình thường hay không. Sau bà lại quay ra quở trách ông nội Lục, rằng đều tại ông ép thằng bé kế thừa sự nghiệp nhà họ Lục, giờ thì hay rồi, cuồng công việc đến mức quá đà…, tôi thấy ánh mắt Tây Lăng nhìn báo cáo tài vụ còn nhiệt tình hơn là nhìn con gái đấy.

Bà nội bắt đầu sắp xếp cho Lục Tây Lăng đi xem mặt, đủ kiểu diện mạo xinh đẹp, tài năng xuất chúng. Lục Tây Lăng không khỏi cảm thấy phiền phức, từ chỗ chỉ “tạm thời không có hứng thú” với chuyện yêu đương và kết hôn, trực tiếp biến thành “Bà mà còn như thế là cháu không bao giờ về nhà ăn cơm nữa.”

Mà với một người như vậy, trong hai ngày nay, Lục Sênh lại nghe được một tin tức cực kỳ sốc: Lục Tây Lăng giấu một cô gái trẻ ở Thanh Mi Uyển.

Bà nội Lục vừa nghe thấy thế liền bảo, còn có thể có một niềm vui bất ngờ như vậy sao!

Thật muốn gọi Lục Tây Lăng về hỏi, nhưng lại sợ chọc cho anh thấy phản cảm, nên chỉ có thể cho người đi điều tra xem là con gái nhà nào, cũng không dám gây ra động tĩnh lớn, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ.

Thế nhưng, Lục Sênh lại có cái tính không giấu được chuyện gì, lúc tối ăn cơm, cô nàng cứ liên tục nhìn về phía Lục Tây Lăng ở ghế đối diện, nở nụ cười đến kỳ quái.

“Mày cười cái gì đấy?”

“Em cười à?”

Lục Tây Lăng lạnh lùng liếc cô nàng một cái, “Tốt nhất là mày có rắm gì thì thả nhanh đi.”

“Cái tính anh thối thây như thế này, đúng là làm khó cho cô nào nhịn nổi anh…”

Lục Tây Lăng nhạy bén bắt được trọng điểm, “Ai?”

Lục Sênh vội ngậm miệng, trao đổi một ánh mắt hoang mang với bà nội.

Cảnh tượng này lọt cả vào mắt Lục Tây Lăng, anh rút khăn giấy, thong thả lau tay, “Bà, cháu nói rồi, cháu không thích có người tự tiện can thiệp vào việc riêng của cháu.”

Thấy anh có ý định rời bàn, bà nội Lục vội vàng nói: “Không phải là bà cố ý đi thám thính đâu, nhưng bên ngoài đã đồn đại ầm cả lên rồi đấy.”

“Đồn cái gì cơ ạ?”

Lục Sênh nhanh nhảu đáp: “Anh giấu người đẹp ở bên ngoài.”

Lục Tây Lăng nhíu mày, “Anh?”

“Đúng. Thanh Mi Uyển ấy, anh có một căn biệt thự ở đấy còn gì?”

Lục Tây Lăng cốc Lục Sênh một cái, “Hạn cho mày trong vòng ba câu giải thích rõ ràng chuyện này.”

“Em giải thích?”, tiểu thư Lục mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Em chẳng biết gì cả!”

“Thế thì nói những gì mày biết.”

“… Có người bảo, căn nhà bỏ trống của anh ở Thanh Mi Uyển, gần đây thường xuyên có một cô gái ra vào, lại còn là một cô gái trẻ nữa cơ.”

Lục Tây Lăng nhíu mày suy tư, đại khái đã hiểu là có chuyện gì.

Anh đứng dậy, “Hai người ăn tiếp đi, cháu đi gọi một cú điện thoại.”

Lục Tây Lăng xuyên qua cửa đi ra sân sau, gọi cho Châu Tiềm.

“Cái cô học sinh cần giúp đỡ ấy, cậu thả ở đâu rồi?”

Châu Tiềm đáp: “Thanh Mi Uyển ạ… Sao thế Lục tổng?”

“Cậu nói thử xem?”

“… Chẳng phải anh bảo em tự xem rồi sắp xếp hay sao ạ?”

Lục Tây Lăng cất giọng ôn hòa, “Nghe ý cậu là tự cảm thấy mình thu xếp rất ổn thỏa rồi.”

Châu Tiềm cười bảo: “Thanh Mi Uyển gần trường đại học, em nghĩ căn nhà đấy vẫn cứ để trống không dùng đến, gần đây anh cũng không có dự định sử dụng, nên trước tiên cứ sắp xếp cho cô ấy ở tạm.”

“Cô ta vẫn đang ở đấy?”

“Vâng. Em bảo cô ấy ở đến khi khai giảng.”

Một tháng nay, Châu Tiềm đến đó thăm hai lần, nhưng không khéo, Hạ Úc Thanh đều không ở nhà. Nếu không phải vẫn thấy đồ đạc của cô còn ở đó, thì anh ta đã tưởng cô dọn ra ngoài rồi.

Lần thứ hai đến, anh ta để lại cho Hạ Úc Thanh một tờ giấy nhắn, bảo cô khi nào đọc được thì gọi điện thoại cho anh ta.

Đến tối anh ta nhận được điện thoại của Hạ Úc Thanh, vẫn là một chuỗi số máy bàn, rõ ràng là điện thoại công cộng.

Hạ Úc Thanh nói ban ngày cô phải đi làm thêm nên không ở nhà, cô kể tình hình dạo gần đây, còn nói mười ngày nữa sẽ khai giảng, đến lúc đó cô sẽ chuyển ra ngoài.

Nghe xong những lời Châu Tiềm nói, trong đầu Lục Tây Lăng bỗng có một ý nghĩ.

Anh muốn tới xem thử xem, là người như thế nào đã hủy hoại danh dự của anh.