Nhìn nàng khóc đến đáng thương như vậy, Lương Yến Bang cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể ngồi cứng đờ.
Tuy rằng hắn cũng nghĩ tới tính tình Diệp Trầm Ngư thập phần đơn thuần ngây thơ, lại nhìn thiên phú của nàng cũng không tốt đến mức có thể đi đến nữ đức học viện, không nghĩ tới nàng thật sự là người có xuất thân quý nữ, lại còn là thiên kim hiển quý trong thành, đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Mặc dù mình yêu nàng, chỉ sợ... không xứng với nàng!
"Cho nên, ngươi là muốn thẳng thắn với ta, sau đó cắt đứt quan hệ sao?"
"Không! Không phải ~ Lương Lang, ta rất yêu ngươi, takhông thể không có ngươi... Ô ô ~ nhưng đại ca nhất định sẽ không đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta… chúng ta bỏ trốn đi, có được không? Chúng ta cùng đi đến Biên Quan tìm phụ thân ta, nương của ta vốn cũng là thứ dân, phụ thân sẽ thông cảm cho chúng ta..."
"Ngươi quả thực hồ nháo! Tiểu Ngư, sao ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy?!”
Trong lúc Lương Yến Bang cùng Diệp Trầm Ngư bên này đang rối loạn không thôi thì ở Lương Gia, Diệp Thế Châu cũng đang rối rắm thành một đoán.
Tuy rằng bị bịt miệng, trong phòng cũng tối tăm một mảnh, không thể nhìn thấy tiểu bức của nàng, nhưng lần trước hắn cũng nhìn qua trong tiểu bức của nàng, hai miếng thịt mềm nhỏ mềm mại, một sợi lông cũng không có...
Giống như một trinh nữ nhỏ bé chưa từng bị nhúng chàm, khủng khϊếp! Mình sao lại làm việc hồ đồ như thế! Mình đến đây là để tìm muội muội, như thế nào lại bị da^ʍ phụ này câu dẫn cơ chứ!
Nghĩ đến đây, Diệp Thế Chiêu vội vàng đẩy nàng ra, muốn quay người bỏ đi, không ngờ mỹ phụ lại khóc lên ôm chặt lấy hắn.
“Đại lang ~ ngươi cũng không cần nô gia nữa sao? Ngươi sờ sờ tiểu bức của nô gia mà xem, nơi này luôn luôn ra nước, luôn luôn ra nước, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng giúp nô gia chặn lại ô ô ~"
Nghe mỹ phụ nhân nói chuyện da^ʍ lãng không chịu nổi như thế, Diệp Thế Chiêu quả thực bị dọa sợ, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, đã bao giờ chứng kiến qua da^ʍ phụ lãng nữ bực này, nhất thời khẩn trương đến thân thể đều căng thẳng, nhưng Mỹ Nương lại không nghe, chỉ mềm nhũn nắm lấy bàn tay nam nhân đặt ở trên tiểu bức của mình.
“Sờ sờ ~ Đại lang, ngươi sờ sờ ~ tiểu bức của nô gia luôn chảy nước như thế, không có cách nào ngăn chặn lại được ô ô ~"
Cái này, đây thật sự là quá dâʍ ɭσạи!
Không nghĩ tới tiểu da^ʍ phụ này quả nhiên giống như lời đồn, da^ʍ lãng đến cực điểm!
Nam nhân quả thực rất muốn nổi giận, nhưng khi bàn tay ấm áp của mình dán lên tiểu bực kiều nộn của mỹ phụ, nam nhân lại khựng lại!
Chỗ nhỏ bé kia không chỉ thoạt nhìn mọng nước non nớt, sờ lên cũng lạnh lẽo, trong kẽ thịt còn không ngừng có dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, vừa mới ấn lên, liền đem lòng bàn tay của mình làm cho ướt đẫm.
Chỉ trong nháy mắt này liền khiến tâm của Diệp Thế Chiêu đều rối loạn!
Mình đang làm cái quái gì vậy? Làm sao có thể sờ soạng tiểu bức của da^ʍ phụ này chứ?!
Nghĩ đến nam nhân này rất muốn rút tay về, nhưng tay hắn lại không nghe theo sai khiến, cư nhiên theo bản năng xoa xoa tiểu bức non nớt của da^ʍ phụ này.
"A ách ~ Đại lang ~ Đại lang ~"
Đến tận bây giờ, mỹ phụ nhân tuy đói khát không chịu nổi thế nhưng cũng chưa từng chủ động quyến rũ bất kỳ nam nhân nào, lúc này rốt cục ở trong "mộng" được giải tỏa một lần, mỹ nhân còn đang chìm trong mơ hồ chỉ cảm thấy cả người sảng khoái đến nhẹ nhàng phiêu phiêu, không khỏi ôm chặt cổ nam nhân, đôi môi đỏ mọng dán vào khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, ríu rít hôn lên.
"Phải, là như vậy ~ thật thích ~ Đại lang mau, nhanh lên a~ mau xoa nắn ~ Nô gia thật vui vẻ ~ Đại lang ~"