Thừa Hoan

Chương 10: Tiết khố lại rách

"- Ách ~ đau quá ~ đau quá ~ Nhị Lang ~ Nhị Lang ~ ngươi đã trở lại rồi sao?”

Khó chịu nằm trên mặt đất, mỹ nhân từ trong thùng tắm đi ra, lúc này cả người nóng hôi hổi, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại ướt đẫm, ngay cả một cái khăn tắm để che chắn thân thể cũng không có.

Khương Mỹ Nương loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng nũng nịu kêu cứu.

Mới vừa rồi khóc đến khi ngủ, nửa đêm nàng liền phát sốt, mỹ phụ lại không biết mình bị bệnh, tự cho là do thời tiết quá nóng, liền xách nước đến phòng tắm rửa người, không ngờ lại bất tỉnh mê man, đợi đến lúc tỉnh lại, trong phòng tắm tối đen như mực, chính mình thế nhưng ngâm nước quá lâu, nửa ngọn nến còn lại lúc này đều đã cháy hết, nàng không khỏi kinh hoảng thất thố, vội vàng bò ra khỏi thùng tắm, không ngờ lại ngã xuống đất!

"Ta, ta..." Nghe thấy tiếng kêu cứu bên trong, Diệp Thế Chiêu có chút do dự, nhưng bên trong lại truyền đến tiếng rêи ɾỉ kiều mị trêu người.

"Ách ~ Nhị Lang, ta đau quá ~ Tẩu tẩu không dậy được ô ô ~ tựa như chân bị gãy ~"

Ầm một tiếng, Diệp Thế Chiêu cũng cảm thấy "chân giữa" của mình thế nhưng như sắp nổ tung, trong lúc nhất thời, nam nhân cũng không kịp suy nghĩ kỹ, liền vọt vào, đi nhìn nàng.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, vị mỹ phụ có dáng người uyển chuyển động lòng người kia đang mềm nhũn ngã xuống bên cạnh thùng tắm, bộ dáng xinh đẹp đáng thương, một đôi vυ' lơn kia càng theo nàng đứt quãng kiều ngâm mà không ngừng run rẩy, run đến tâm hắn đều rối loạn!

“Nhị Lang ~ là ngươi sao? Mau ôm ta ~ Nhị Lang, Nhị Lang ~"

Kỳ thật ngoại trừ lại nóng sốt đến đầu óc mờ hồ ra, Mỹ Nương còn tồn tại một chút tâm tư câu dẫn, hơn nữa nàng vốn đã có một giọng nói nũng nịu, làm nũng như vậy, cơ hồ đem Diệp Thế Chiêu rối bời, nam nhân cũng không kịp suy nghĩ kỹ, liền ôm người lên.

Trên miềng cũng không ngừng thốt ra —— "Ta, ta... là Đại Lang!”

"Đại lang ~ là ngươi sao, ngươi đã trở lại rồi ô ô~"

Lúc này mỹ phụ chính mình đã nóng sốt đến hồ đồ, tự cho là hán tử nhà mình nâng mộng mà đến, không khỏi ôm hắn cúi đầu khóc nức nở,

"Đại lang ~ ngươi thật ngoan độc ~ Sớm nỡ vứt bỏ ta mà đi, hôm nay… hôm nay nô gia đêm không phòng trống, sống qua những ngày dài như năm ~ thật là quá sức tịch mịch ô ô ~"

Vốn tối nay đã chịu rất nhiều ủy khuất, lúc này mỹ nhân tưởng là mình mơ thấy hán tử nhà mình, không ngừng khóc kể lể.

“Ta, ta..."

Diệp Thế Chiêu bị mỹ phụ nhân này không ngừng ôm lấy cọ cọ lại hoàn toàn hoảng hốt, không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng tiểu da^ʍ phụ này cũng không biết có phải là quá suy đồi rồi hay không, cả người cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát vào người mình thì cũng thôi, một đôi vυ' lớn kia còn run rẩy lung tung, không ngừng cọ vào l*иg ngực mình.

Diệp Thế Chiêu chưa bao giờ gần nữ sắc chỉ cảm thấy huyết mạch phun trào, cây gậy thịt lớn kia lại càng không chịu thua kém mà đứng lên.

Ngay sau đó là một loại cảm giác bạo liệt cùng một trận cảm giác lạnh lẽo, tiết khố lại rách!

Đáng chết!