Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 25

Trận này Bách Lí Huyền Sách cũng thật ác với Bách Lí Thủ Ước.

Anh trai này 100% là người cuồng em trai, cứ kể về em trai là thành một người ngớ ngẩn, lời thoại thực sự không thể nghe lọt lỗ tai, ví dụ như:

“Lý tưởng sống là gì? Là nấu cơm, quét sân, chăm sóc em trai chứ gì nữa.”

“Anh em, phải mãi mãi ở bên nhau.”

“Thân là anh cả, tôi sẽ dùng cách của mình để yêu thương người kia.”

Nhưng Tạ Thần của chúng ta lại thích nhất câu này của Bách Lí Thủ Ước: “Hiện thực tàn khốc, chúng ta sẽ luôn nương tựa lẫn nhau để sưởi ấm.”

——đáng tiếc em trai (em gái?) Huyền Sách của anh vẫn còn chưa được ở cạnh nhau.

Em trai cũng là người cuồng anh trai, mười câu thoại đã có hết chín câu nói về anh trai, vốn dĩ là một nhân vật tà ác, nhưng những lời nói ra lại đáng yêu vô cùng.

“Nói nhiều, ta lại kẻ điên được anh trai dạy dỗ, xưa giờ không nói lí!”

“Tôi có anh trai, cậu không có, đây chính là lý do!”

“Không có anh trai, các người cô đơn quá đi.”

Người trong tưởng tượng của Tạ Thần chúng ta chắc chắn là Thiên Vũ tiểu tỷ tỷ…

Ừm……

Hệ thống: Bách Lí Huyền Sách (Thiên Vũ) gϊếŧ Bách Lí Thủ Ước (Tạ Tinh Thùy).

Đã chết rồi?

Không sao, chết dưới liềm em trai (Tống Tống), thành quỷ cũng phong lưu…

Trận thi đấu này hài hước dã man, tuy rằng mọi người đều không chơi nghiêm túc, nhưng những khán giả phía dưới đều rất vui.

Tuy cách chơi support và sát thủ có khác nhau, nhưng cô đánh rất đỉnh, nắm bắt tiết tấu cũng tốt, hành đối phương phải khóc chít chít*, vì vậy trận này mới càng thú vị hơn!

Đội Xuất Kích cũng không phải quá “gà”, mặc dù Tạ Tinh Thuỳ không thể kiềm chế sự mê hoặc từ lưỡi liềm của “em trai”, nhưng năng lực thì vẫn phải có, ví dụ như vô tình gϊếŧ anh hùng Kai của đối phương hai lần.

Ai da quên nói chuyện này, đấu sĩ đường biên—Kai chính là Tô Quang.

Nhóm bình luận rất phấn khích: “Tạ Thần lại bắt đầu cưng chiều đồng đội rồi!”

“Hôm nay Tạ Thần không chơi bẩn, tôi sẽ chặt đầu cho các bạn đựng rượu uống!”

“Các bạn còn nhớ không? Có lần Phì ca và Tạ Thần đứng ở hai phe khác nhau, Tạ Thần dùng pháp sư đi mid đánh Phì ca đến nỗi không ra khỏi tháp được.”

“Hết cách, Phì ca là ái phi của anh ấy, cưng chiều cũng phải thôi, hahaha!”

Trận này có một điểm sáng khác, chính là cặp đôi oan gia ngõ hẹp: người đi rừng Phong Dao của CST và đội trưởng của The Dragons Phương Thốn.

Đều là tuyển thủ đi rừng số một số hai, nhưng Phong Dao thiên về đi rừng cổ xanh*.

[*: Đi rừng cổ xanh không phải để farm, chủ yếu là phối hợp với đội hình song C tấn công]

Gặp lại đối thủ cũ, hai người đương nhiên cũng muốn làm một trận.

Điểm thú vị chính là lần này Phương Thốn không dùng sát thủ, mà anh ta lại dùng đấu sĩ đường biên – Lão Phu Tử, 100% trói được Dương Tiễn Phong Dao.

Tống Ý có cái nhìn về toàn trận cực tốt, tuy không quá ăn ý với Phương Thốn nhưng mấy lần cùng nhau gank đều cực kỳ ngoạn mục, một người trói một người đánh, điên cuồng đánh đến nỗi dù Dương Tiễn dùng skill cuối cũng không thoát được.

Lần đầu tiên bị trói chặt, khán giả: “Ôi mẹ ơi, trúng rồi!”

Lần thứ hai bị trói chặt, khán giả: “Mẹ kiếp! Lại trúng!”

Lần thứ ba, lần thứ tư……

Bình luận viên thích thú chọc cười: “Phương Thần của chúng ta phải tích bao nhiêu uất hận vậy? Chắc anh đã thề phải đánh chết quán quân mới từ trước trận đấu!”

Hài hước hơn chính là Phương Thốn phụ trách trói Phong Dao, còn Tống Ý phụ trách lôi kéo Tạ Tinh Thùy.

Đáng thương anh trai Bách Lí lại là người cuồng em trai, không hề cố sức chống cự với “em trai”. Tống Ý lắc lắc lưỡi liềm, Tạ Tinh Thuỳ lại hận không thể treo mình lên đó luôn.

Trận này thi đấu hết hai mươi phút, khán giả giống như đang xem phim chứ chẳng phải xem một trận đấu, ai cũng bị plot twist bất ngờ chọc cười bể bụng.

Chỉ là một trận đấu vui, thắng thua không quan trọng, đạt hiệu quả giải trí là được.

Vì đội ngũ chắp vá nên khán giả cũng không để ý đến kỹ thuật và thao tác của các tuyển thủ, mọi người vốn không thích nhau nhưng có thể đoàn kết như vậy là tốt lắm rồi, các fans cũng đã cảm thấy mãn nguyện.

Cuối cùng đội Tất Thắng thắng, danh hiệu MVP dành tặng cho Bách Lí Huyền Sách Tống Ý.

Dẫn chương trình cũng chạy đến nghiêm túc phỏng vấn Tống Ý.

Vì đã được Tạ Tinh Thùy dặn dò qua nên người dẫn chương trình cũng không dám hỏi những vấn đề nhạy cảm, các câu hỏi cũng chỉ xoay quanh trận đấu vừa rồi.

“Thiên Vũ vẫn luôn chơi vị trí support, không ngờ lúc chơi sát thủ cũng có thể phát huy tốt đến thế. Vậy có phải giải mùa thu này cô sẽ đổi vị trí chơi không?”

Tống Ý mỉm cười nói: “Chủ yếu là vì mọi người đều không quá nghiêm túc thôi, giải trí thì có thể, trên sân thi đấu thì không được.”

Cô lấp lửng nói thêm: “Đương nhiên, tình hình cụ thể thì vẫn phải chờ tổ huấn luyện sắp xếp.”

Dẫn chương trình lại tiếp tục hỏi những câu về các chiêu của Bách Lí Huyền Sách và khen cô có thao tác tuyệt vời. Tống Ý cũng không phải lần đầu nhận phỏng vấn nên bây giờ cứ như ngựa quen đường cũ, trả lời vừa đủ, tương tác với người dẫn cũng tốt.

Câu hỏi cuối cùng, dẫn chương trình hỏi cô: “Lần này Tạ Thần dùng Bách Lí Thủ Ước, mà Bách Lí Huyền Sách của cô lại nhiều lần có thể dẫn dụ được anh ấy, không biết cô có bí quyết gì không?”

Người dẫn là đang đặt một cái bẫy nhỏ vô hại vào đây, có ý ám chỉ Tạ Tinh Thuỳ ăn gian.

Tống Ý nghịch ngợm trả lời lại: “Tôi không muốn làm lỡ hẹn của anh trai nên ném lưỡi liềm tương đối chuẩn.” Trong trò chơi, anh em nhà Bách Lí thất lạc nhau, do Bách Lí Thủ Ước lỡ hẹn với em trai.

Người dẫn chương trình cũng nhịn không nổi mà cười phá lên.

Phỏng vấn kết thúc, Phì ca ở trong phòng nghỉ hết lời khen ngợi Tạ Tinh Thuỳ.

“Lão đại trâu quá, lão đại cừ, lão đại 666!”

Tạ Tinh Thùy nhìn chằm chằm màn hình xem Tống Tống ở đâu, một giây cũng không thèm để ý đến anh ta.

Phì ca phấn khích một lát rồi nghĩ lại, sau đó lại có hơi sợ, chọc ai không chọc lại đi chọc lão đại nhà anh, kế sách này…thật dọa người!

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Trở lại thời điểm trước khi thi đấu.

Tạ Tinh Thùy thay quần áo xong thì dặn dò Tống Ý: “Lát nữa cô đi thương lượng với lão Phương, cô hãy chơi sát thủ đi.”

Tống Ý ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tạ Tinh Thùy nói: “Cô chơi Bách Lí Huyền Sách khá tốt, cho anh ta bay lên trời một lần đi.”

Phì ca cũng ở đấy, anh ta khó hiểu hỏi: “Anh muốn làm gì vậy lão đại?”

Tạ Tinh Thùy thuận miệng trả lời: “Cho bọn họ ngửi chút khói lửa nhân gian, giải mùa thu sắp bắt đầu rồi, Tống Tống của chúng ta đi rừng giỏi vậy mà, doạ chết bọn họ.”

Ai nói support nhất định phải chơi support, nếu như phải chơi sát thủ cũng sẽ không dễ trở thành mục tiêu.

Dĩ nhiên mấy cái này chỉ là cái cớ, lý do Tạ Tinh Thuỳ dặn Tống Ý chơi Bách Lí Huyền Sách không hề đơn giản như lời anh nói.

Hồi tưởng lại đội hình của Tất Thắng và Xuất Kích một chút.

Tống Ý và Tô Quang ở chung một đội, ban tổ chức chắc chắn là muốn tạo chuyện.

Thật thú vị! Sau khi chia tay, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ lúc đó giờ “trở mặt thành thù”, tổ hợp Song Tôn được mệnh danh là tổ hợp ăn ý nhất năm không còn cơ hội được lên sân khấu nữa!

Dựa vào hoạt động của ban tổ chức để cật lực ghép họ với nhau, đúng là muốn có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ có bấy nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khán giả chắc chắn vô cùng mong chờ.

Nhưng bọn họ bỏ qua mất một điều quan trọng chính là tâm tư của Tống Ý.

Cô hoàn toàn không muốn chung đội với Tô Quang, càng không muốn bị dư luận trói lại với anh ta, huống chi tình huống này là tổn thương chính mình để lấy lòng người xem.

Tuy rằng tuyển thủ chuyên nghiệp luôn phải có tinh thần sẵn sàng, cô sẽ tiếp thu, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng khó chịu.

Chiêu này của Tạ Tinh Thùy là một nước đi tốt.

Tống Ý dùng Bách Lí Huyền Sách, như vậy thì cho dù cô có ở chung đội với Tô Quang cũng không cần phải gắn bó không rời, dù sao quan hệ giữa support – xạ thủ với sát thủ – đấu sĩ đường biên khác nhau một trời một vực.

Tạ Tinh Thùy bên này lại dùng Bách Lí Thủ Ước, vậy thì càng làm phân tán sự chú ý của các khán giả.

Anh em Bách Lí vốn đã có rất nhiều drama, Tống Ý lại ra tay gϊếŧ đội trưởng mới, khán giả làm sao còn nhớ đến Tô Quang nữa? Ai nấy đều mong chờ màn “huynh đệ tương tàn” của Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ.

Tô Quang chơi Kai rất tầm thường. Từ đầu đến cuối vẫn cứ solo một mình một đường, có rất ít cơ hội để kết hợp với đội, lại còn không có điểm hấp dẫn gì, cả trận cứ như người vô hình.

Cái Tạ Tinh Thùy muốn thấy chính là hiệu ứng này, ban tổ chức không phải muốn trận này phải thật náo nhiệt sao? Anh đây bao tất.

Trận này thật sự rất náo nhiệt, cảnh quay tuyệt vời của Bách Lí Huyền Sách và Bách Lí Thủ Ước có thể làm thành một video riêng. Đương nhiên màn giao tranh giữa Phương Thốn và Phong Dao cũng rất thú vị, hai người “tương ái tương sát” hài hước không kém.

Khán giả chỉ cần xem trò vui, đâu ai quan tâm nó xuất phát từ người nào phải không?

Hoạt động kết thúc, chủ đề mọi người nhắc tới nhiều nhất là anh em Bách Lí của Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ, tổ hợp Song Tôn dường như đã rơi vào lãng quên.

Hoạt động này rất gượng gạo ——Tống Ý ngầm thấy vậy, còn Tạ Tinh Thuỳ cố tình vẽ một con đường khác, hoàn toàn thay đổi hướng gió, thật sự là vô cùng cao siêu.

Cho nên Phì ca mới liên tục khen lấy khen để lão đại, điên cuồng nhấn nút like.

Từ chỗ phỏng vấn trở về, Tống Ý suy nghĩ cẩn thận rồi nói với Tạ Tinh Thuỳ: “Cảm ơn anh.”

Tạ Tinh Thùy xoa đầu cô: “Khách khí rồi.”

Hành động này của anh không hề quá đáng chút nào, anh giống như một người anh trai vậy, trong lòng Tống Ý cũng dâng lên cảm giác ấm áp.

Trước kia ở CST, cô luôn luôn phải quan tâm, nhân nhượng người khác. Lần đầu có người bảo vệ mình cẩn thận như vậy, cảm giác này thật lạ.

Thực ra đây không phải là chuyện lớn, ban đầu cô cũng không quá để ý, nhưng mà có thể tránh né hoàn hảo như vậy thì tâm trạng cũng vui hẳn lên, vô cùng thoải mái.

Bởi vì trận thứ hai có hoạt động riêng nên lúc Tống Ý ra đã khá trễ, mọi người đều đã lên xe.

A Mãn và Quỷ Đăng ngồi ở hàng sau cùng, Phì ca và huấn luyện viên ngồi ở hàng thứ ba, giám đốc Tiểu Bàng thì ngồi ở ghế phụ, chiếc xe to như vậy bỗng chốc chỉ còn lại hàng thứ hai là trống.

Lúc tới đây, Tống Ý ngồi ở đằng trước.

Giám đốc Tiểu Bàng nhìn Tống Ý với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi nhé, tôi bị say xe, ngồi ở phía sau thật sự không chịu nổi.” Mặt Tiểu Bàng trắng bệch, thoạt nhìn thì đúng thật là đang không thoải mái.

Tống Ý vội vàng nói: “Lúc đi sao anh không nói với tôi, tôi có thể nhường chỗ để anh ngồi cho thoải mái.”

Lúc đi, xe chỉ còn một chỗ ngồi, cho nên cô ngồi một mình ở phía trước.

Tiểu Bàng đáp lại: “Lúc đó tôi nghĩ một cô gái mà ngồi cùng bọn họ thì không được, nên mới để cô ngồi ở phía trước….Nhưng mà bây giờ tôi không chịu nổi nữa, làm khó cô rồi.”

Tống Ý lập tức trả lời: “Không sao đâu, tôi ngồi ở đâu cũng được hết.”

Nói xong cô bước lên xe, ngồi vào hàng thứ hai.

Tạ Tinh Thùy tranh thủ đi vệ sinh, lúc đi ra trên xe chỉ còn đúng một vị trí.

Tạ Tinh Thùy liếc mắt nhìn Tiểu Bàng: “Say xe cũng đừng có cố, lỡ cậu nôn ra xe thì phải làm sao?”

Bản thân không bị say xe nhưng cứ phải giả bộ cho giống, Tiểu Bàng vội diễn tiếp: “Thì đó, nên bây giờ tôi mới phải ngồi phía trước, đành phải để Tống Ý chịu thiệt một chút.”

Tống Ý nhanh chóng tiếp lời: “Thật sự không sao đâu, hơn nữa tôi cũng không có bị say xe!”

Cứ như vậy mà Tạ · kế hoạch hoàn thành · Tinh Thùy được đường đường chính chính ngồi bên cạnh Tống Ý.

Có chút đáng tiếc là ở giữa hàng ghế thứ hai có tay vịn, Tạ tổng đang nghiêm túc nghĩ xem có phải đã đến lúc đổi xe mới rồi không? Ví dụ như đổi thành kiểu chỗ ngồi liền nhau.

Trở về căn cứ, huấn luyện viên không sắp xếp buổi huấn luyện mới, nhưng bọn A Mãn vẫn đi luyện thêm.

Khoảng 10 giờ rưỡi, Tống Ý đứng dậy đi về phòng, tắm rửa súc miệng, vừa đắp được cái mặt nạ lên, Đào Đào đã bắt đầu gào thét trong Wechat của cô.

“Cho cậu xem đồ tốt nè!”

Tống Ý đang định hỏi cái gì vậy, Đào Đào đã liên tục gửi hình vào.

Tống Ý tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa rơi mặt nạ xuống đất.

Đào Đào cười hì hì: “Đỉnh không đỉnh không? Mới ra lò đó, vừa thổi vừa xem, hot thật đó.”

Tống Ý hắng giọng nói: “Nhìn tên của mình là đã thấy có drama rồi.”

Đào Đào nói: “Nhưng mà dễ thương vô cùng! CP anh em Bách Lí này mình có thể chèo một trăm năm đó. Thích quá đi mất!.”

Đào Đào gửi cho cô một đoạn truyện ngắn của tổ đồng nghiệp làm, rất ngắn, nhưng khá đáng sợ.

Giọng nói của Bách Lí Thủ Ước và Bách Lí Huyền Sách lúc nào cũng như thế nhưng các fans tự tưởng tượng ra các kiểu khác. Dân mạng khắp nơi đều có thể trở thành đồng nghiệp của nhau, truyện thường, truyện tranh nhiều không đếm xuể, rất có sức hút.

Cái Đào Đào gửi là một đoạn truyện tranh về trận đấu giải trí ngày hôm nay.

Chỉ thấy phía trên để YD · Thiên Vũ tên Bách Lí Huyền Sách, trên chút nữa là YD · Tạ Tinh Thuỳ tên Bách Lí Thủ Ước.

Đây là câu chuyện bên trong khung thoại.

Thiên Vũ: “Anh trai, vì sao anh phải rời xa em?”

Tạ Tinh Thùy: “Thật xin lỗi, là anh thất hứa trước.”

Cảnh tiếp theo càng táo bạo hơn, lưỡi liềm của Huyền Sách lướt qua, cắt đứt quần áo của Thủ Ước, cậu chất vấn với đôi mắt đỏ ngầu: “Xin lỗi… xin lỗi có tác dụng sao? Xin lỗi thì xong sao?”

Trên mặt anh trai Bách Lí đều là biểu cảm đau đớn, nhưng sâu tận trong đáy mắt là sự thương yêu, chiều chuộng, lời nói cũng mary sue: “……Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để làm bạn với em.”

Tên nhóc điên nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy mình đã sai và bắt đầu lo lắng cho anh, nước mắt cũng rơi lã chã: “Anh trai, đừng rời xa em nữa.”

Tuy trên đầu anh ta là ID của Tống Ý, nhưng Tống Ý sẽ không bao giờ nói vậy.

Bách Lí Thủ Ước – YD · Tạ Tinh Thuỳ ôm chặt em trai vào lòng, còn đặt một nụ hôn lên trán: “Lần sau nếu anh còn thất hứa, xin hãy gϊếŧ anh.”

Cái này……

Tống Ý xem xong dở khóc dở cười.

Đào Đào đắc ý hỏi: “Có đã không?”

Tống Ý: “Xoá ID của tớ đi thì sẽ đã hơn.”

Đào Đào không chịu: “Không được, như vậy mới đã, hahaha!”

Đúng là đã thật, đã đến nỗi Tống Ý không dám đọc lại lần hai.

Một đêm không mộng mị. Ngày hôm sau cô vẫn như thường lệ xuống giường đi chạy bộ, trong lúc đi xuống cô mới phát hiện ở dưới lầu có người.

Gương mặt Phì ca tái nhợt sau một đêm dài: “Thiên Thần…Cô dậy rồi sao?”

Trong nháy mắt Tống Ý đã hiểu ra vấn đề: “Anh phải bù nhiều giờ livestream lắm phải không?”

Sắp bước qua tháng chín rồi, một tháng qua Phì ca nợ rất nhiều livestream, lúc này chính là lúc cận kề cái chết.

Phì ca: “Đúng vậy, sắp chết đến nơi rồi, lúc cô quay về có thể mua giúp tôi một phần thức ăn sáng được không?”

Tống Ý đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Sau khi hai người tạm biệt nhau, Phì ca tiếp tục giãy giụa giữa bờ vực bị trừ lương và kiệt sức.

Chừng hai mươi phút sau, Tạ Tinh Thùy vừa ngáp vừa bước xuống lầu, anh nhìn thấy Phì ca nên hỏi: “Cậu có nhìn thấy Tống Tống đâu không?”

Phì ca uể oải nói: “Đi ra ngoài lâu rồi. Có thể về nhanh được không? Tôi sắp chết đói rồi huhu.”

Tạ Tinh Thùy dừng chân lại: “Cậu kêu cô ấy mua cho cậu bữa sáng sao?”

Phì ca nói: “Đúng vậy, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.”

“Lên lầu.” Tạ Tinh Thùy đá anh ta.

Phì ca khóc thút thít nói: “Tại sao chứ? Tôi muốn ăn sáng mà.”

Tạ Tinh Thùy: “Tôi giúp cậu ăn hết.”

“Không!” Phì ca phẫn nộ: “Đó là bữa sáng của tôi cơ mà! Anh không được ăn!”

Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái: “Của cậu? Tống Tống đã……”

Anh còn chưa nói xong, bộ não cáu kỉnh của Phì ca đã thay thế vào: “Tôi còn đang livestream!”



(*)Tuy cách chơi support và sát thủ có khác nhau, nhưng cô đánh rất đỉnh, nắm bắt tiết tấu cũng tốt, hành đối phương phải khóc chít chít*, vì vậy trận này mới càng thú vị hơn! -> Ban đầu định để là khóc hết nước mắt nhưng bản cv hài quá nên tui giữ nguyên luôn, chít chít