Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hằng Ngày Của Địch Phu Nhân

Chương 12: Thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng, đôi mắt vốn hờ hững của Địch Vũ Tường bỗng dịu dàng hẳn lên

Tiêu phủ Nhị tiểu thư gả cao; mấy ngày sau, sai người hầu qua đưa cho Tiêu Ngọc Châu một rổ bánh kẹo cưới.

Người bên phía Địch gia thôn cũng đã đến, mang theo hạt kê và quả cam vào Địch gia.

Hạt kê và quả cam đều là thu hoạch của Địch gia năm nay. Địch bát bá dẫn theo người trong thôn đến nói rằng năm nay vừa mới phơi được cam nên đến muộn, không kịp tiễn mấy người Đại lang đi Hoài Nam.

Lần này rất nhiều người trong thôn đến. Một là đến cho Địch gia ít hạt kê và cam để ăn, hai là đến Hoài An bán cam thu hoạch được để trợ cấp trong nhà.

Lần này không phải tất cả người đến đều là huynh đệ trong Địch gia nhưng đa số đều là người cùng tộc. Tuy là nhà nào bán đồ nhà đấy nhưng Địch Tăng thân là quan phụ mẫu ở thành Hoài An, người trong tộc đến cũng không thể để bọn họ ở bên ngoài nên sắp xếp cho bọn họ mấy phòng, cũng cung cấp cơm nước cho họ.

Người trong tộc đến nên có rất nhiều chuyện cần làm, phải quét dọn mấy phòng cho người vào ở. Mặc dù trong nhà có nha hoàn quét dọn, nhưng những việc như làm cơm đều cần Tiêu Ngọc Châu phụ một tay. Cơm nước cho mười người, dù trong nhà có người giúp đỡ nhưng bắt tay vào làm vẫn mất công. Sáng sớm sau khi mua rau thì phải rửa sách thái gọn gàng, mãi đến gần giờ ngọ mới cơm nước xong xuôi. Chưa nghỉ được hai canh giờ thì phải đi chuẩn bị thức ăn cho bữa tối.

Những người đến lần này đều là nông dân, ăn gì cũng được, hai ngày đã cạn nửa hũ gạo nên phải sai Tô bà bà đi mua thêm gạo về.

Khi mấy người Địch Bát bá rời đi, bọn họ đến sạp hàng thịt mua gần mười cân thịt đưa tới Địch gia.

Địch Triệu thị cũng biếu lại quà cho mấy nhà kia. Tiêu Ngọc Châu thấy vậy liền chia bánh kẹo cưới ra, chia cho mỗi người một phần vào hành lý.

Lúc Địch Triệu thị chia bánh kẹo, bà cười nói với đám người Bát bá: “Con dâu nhỏ xấu hổ nên không ra thỉnh an với chư vị thúc bá, chỗ này có một túi bánh kẹo nhỏ, là con dâu nhỏ nhà ta nói biếu cho mấy đứa trẻ trong nhà ăn, mong các thúc bá không chê tấm lòng này.”

Địch Bát bá không khách sáo, ông gật đầu nhận túi bánh kẹo rồi nói với em dâu: “Được, chờ mùa đông táo chín ta sẽ bảo bá nương hái cho nhà em ít quả táo tươi nhé.”

“Vậy có tiện không.”

“Sao mà không tiện chứ, sau này có việc trên thành Hoài Ăn thì sẽ tiện đường mang cho các em luôn.” Địch Bát bá chuẩn bị rời đi, đợi mấy người trong tộc chào tạm biệt với Địch Triệu thị xong rồi dẫn bọn họ đến huyện nha, định nói với huynh đệ một tiếng rồi mới đẩy xe đặt ở phía trước trở về sau.

Lần này người trong Địch gia thôn bán cam rất chạy, chưa tới ba ngày đã bán xong hơn một nghìn cân cam, kiếm được một khoản tiền nên trông bọn họ rất nhẹ nhõm.

Địch Triệu thị tiễn bọn họ ra cửa, về nhà mới kể với Tiêu Ngọc Châu: “Năm nay thu hoạch được mùa, điềm tốt đấy.”

Tiêu Ngọc Châu vừa nghe thấy điềm tốt liền liên tục gật đầu: “Vâng, đúng là điềm tốt, năm nay ông trời để mắt đến Địch gia chúng ta, chắc chắn ai nấy đều sẽ gặp chuyện vui.”

Nói xong liền chắp hai tay, cung kính khom lưng vái lạy ông trời.

Địch Triệu thị biết suy nghĩ của con nên cũng cung kính chắp tay không thắp hương vái lạy, mặc dù rất buồn cười nhưng tâm trạng rất thoải mái.

Bà qua kéo tay con dâu, kéo con đi vào trong phòng rồi nói thật lòng: “Nương nói cho con nghe, lần này ta cảm thấy nhà chúng ta còn gặp chuyện vui đấy, con xem mấy ngày nay Hỉ Thước còn hót trên cây ở nhà chúng ta đó. Tô bà còn nói có chim yến xây tổ dưới hiên nhà chúng ta nữa.”

“Thật ạ?” Đôi mắt đen của Tiêu Ngọc Châu lập tức mở to: “Có chim yến về xây tổ ạ? Đây chính là cảm thấy nhà chúng ta tốt rồi, xây tổ ở đâu nương, chúng ta qua đó nhìn xem.”

Nói xong liền kéo tay Địch Triệu thị không muốn vào nhà.

“Được, được, được, vậy thì đi xem thôi.” Nhìn vẻ mặt con dâu vội vàng, Địch Triệu thị dẫn con xuống dưới hành lang xem, quả thật nhìn thấy có con chim yến ngậm đồ bay về phía này, chỉ là vừa thấy hai người thì chim nhỏ đảo mắt quay mông bay đi.

Tiêu Ngọc Châu thấy nó bay đi thì sốt ruột giẫm chân: “Sợ chúng ta làm gì? Ngươi cứ đậu chỗ của ngươi là được.”

Địch Triệu thị bật cười.

“Nương…” Tiêu Ngọc Châu lắc tay bà.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, lát nữa nó sẽ bay về.” Địch Triệu thị kéo tay con dâu quay lại.

Đi được mấy bước, Tiêu Ngọc Châu ngập ngừng quay đầu lại nhìn, cứ đi ba bước thì quay đầu lại một bước, mãi đến khi nhìn thấy chim yến thật sự bay về tổ thì nàng mới vui vẻ theo sát Địch Triệu thị vào nhà.

“Con đúng là bướng bỉnh.” Sau khi vào nhà, Địch Triệu thị vỗ lưng con rồi cười mắng.

“Con đâu có bướng bỉnh, con chỉ muốn xem nó có trở về không thôi, con đâu có doạ nó.” Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, đỡ Địch Triệu thị vào chỗ ngồi rồi ngồi xuống cạnh bà, rót nước vào chén trên bàn để bà uống.

Lúc này Tô bà bà đi vào cười nói với hai người: “Phu nhân, thiếu phu nhân, các lão gia đều đi rồi à?”

“Đi rồi, bà dẫn theo mấy người Như Ý đi phơi chăn đi, phơi xong thì thu dọn đồ trong rương.” Địch Triệu thị nói.

“Ây, biết rồi, vậy để lão đi làm.” Tô bà tử khom lưng rồi xoay người ra ngoài.

“Nương, buổi trưa chúng ta ăn gì ạ?”

“Nấu đồ đưa qua cho cha con, còn chúng ta tuỳ tiện ăn lung tung, mấy ngày nay con cũng bận rộn lắm rồi, cơm nước xong con cứ về nhà nghỉ ngơi một lát đi.”

“Con không mệt ạ.”

“Nghe lời nào?”

Tiêu Ngọc Châu cười gật đầu: “Nương cũng vậy nhé.”

Địch Triệu thị sờ tóc của con dâu, cười gật đầu.

Hai người nói chuyện phiếm nhưng không nhắc tới kỳ thi ở Hoài Nam của đám người Địch Vũ Tường. Bọn họ rất lo lắng nên đều nhịn không nói ra.

Chỉ là vài ngày sau, thời tiết cuối thu xám xịt không có ánh nắng, trời tối sầm lại bắt đầu cho cơn mưa phùn, thời tiết chuyển lạnh.

Địch Triệu thị và Tiêu Ngọc Châu lo lắng quần áo cho mấy người đi thi, chẳng biết có đủ ấm hay không.

“Vải bố xanh may quần áo khá dày, vẫn chịu được trời hơi lạnh. Tường nhi biết những điều này, nếu lạnh sẽ mặc thêm áo, cũng sẽ bảo bọn đệ đệ mặc thêm.” Địch Triệu thị vừa nói vừa an ủi con dâu, cũng an ủi bản thân.

“Vâng ạ, phu quân hiểu hết, không lo.” Tiêu Ngọc Châu đồng ý, mất tập trung ngắm mưa bên ngoài. Nàng lập tức quay đầu, thấy mẹ chồng cau mày nhìn ra bên ngoài thì không nhịn được lên tiếng: “Nương, nếu như chúng ta chuẩn bị thêm hai bộ quần áo dày hơn rồi sai người đưa qua, nương thấy…”

“Từ từ đã, năm trước cũng không lạnh nhanh đến mức đó, nếu như lạnh như này thì nấy quần áo đã đủ rồi.” Địch Triệu thị nói.

Tiêu Ngọc Châu gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

Nhưng đến ngày mai, mưa vẫn rơi, thời tiết lại trở lạnh hơn. Trông có vẻ sắp sửa bước sang mùa đông, thật sự sắp lạnh hẳn rồi.

Tiêu Ngọc Châu lại nhắc đến chuyện quần áo với Địch Triệu thị.

Tiêu Ngọc Châu lo lắng cho Địch Vũ Tường, còn Địch Triệu thị lo cả về bốn đứa nhi tử, vội vàng sai Tiêu Ngọc Châu đi thu dọn đồ cho đại nhi tử, còn bà đi dọn đồ cho ba đứa còn lại. Bà sai bà tử gọi Địch Tăng trở về rồi dặn dò thêm một lần, sai người đưa bọc quần áo đến Hoài Nam.

Địch Tăng cảm thấy mấy ngày này không phải quá lạnh, cũng có lẽ hai ngày tới sẽ ấm lên nên cảm thấy ngạc nhiên với lần đưa đồ này. Nhưng Địch Triệu thị quả thật lo lắng các con bị lạnh, còn nói thêm vài câu như lo trước khỏi hoạ nên Địch Tăng đồng ý.

Trận mưa này kéo dài tận bảy, tám ngày. Càng về sau, hai mẹ chồng con dâu càng vui mừng vì kịp đưa đồ đi, nếu không với ngày đông như này, dù sức khoẻ có tốt đến đâu cũng chẳng thể chịu nổi.

Cuối tháng, thời tiết bắt đầu trời quang mây tạnh, nhưng thời tiết ngày càng lạnh hơn. Biết vừa kết thúc kỳ thi, Tiêu Ngọc Châu liền hay đi lượn ở cửa, xem có thể nghe được tiếng bước chân hay không.

Mãi hai ngày sau mới đợi được đám người Địch Vũ Tường trở về.

Lúc đó Tiêu Ngọc Châu không gác ở cửa mà đang nhặt rau khô chuẩn bị cho vào lọ trong phòng bếp. Vừa nghe âm thanh phát ra từ cửa viện, nàng còn chưa lau muối dính ở tay mà nhìn về phía cạnh cửa, vừa nhìn thấy đúng thật là Địch Vũ Tường dẫn theo đám người Nhị lang trở về thì nàng đã cười cong cả mắt, đứng xa hành lễ với hắn rồi chạy vào rửa tay, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

“Chàng về rồi.” Khi nàng đi tới trước hiên nhà, Địch Vũ Tường đang bước lên bậc thang. Hắn mặc chiếc áo nho bào màu xanh bước đi dưới ánh nắng chiều chói chang, tóc dài phía sau lưng cũng đung đưa phát ra màu vàng nhạt theo bước đi của hắn, Tiêu Ngọc Châu cắn môi cố nén nụ cười trên khoé miệng, cúi người hành lễ với hắn.

“Về rồi.” Thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng, đôi mắt vốn hờ hững của Địch Vũ Tường bỗng dịu dàng hẳn lên. Hắn tiến lên nắm tay nàng rồi nói với bọn đệ đệ ở phía sau: “Vấn an chị dâu rồi cất quần áo vào trong phòng.”

“Vâng.” Trong Địch gia, Địch Vũ Tường luôn là người huynh trưởng đốc thúc bọn họ đọc sách, dạy dỗ bọn họ nên người. Huynh trưởng uy nghiêm, bọn Địch Vũ Hâm chưa từng làm trái lời, ba người Nhị lang Tam lang Tứ lang khom người hành lễ với Tiêu Ngọc Châu: “Xin thỉnh an chị dâu.”

Tiêu Ngọc Châu mỉm cười nhún người với bọn họ, xem như là trả lễ.

Hành lễ xong, Địch Vũ Hâm dẫn hai đứa em đi về gian phòng của bọn họ, còn Địch Vũ Tường vừa nắm tay thê tử đi về phòng bọn họ vừa hỏi nàng: “Nương đâu?”

“Vừa nãy còn đang chờ chàng về nhà đó, sau đó có người đến, nói là Vương thẩm nương có chút việc mời nương qua một chuyến.” Tiêu Ngọc Châu buông bàn tay bị hắn nắm ra, muốn cầm bọc quần áo trên vai hắn.

“Nặng, để ta đeo, nàng đừng cầm.” Địch Vũ Tường kéo bọc quần áo, lắc đầu với nàng rồi lại nắm tay nàng, tiếp tục hỏi: “Là Vương thẩm nương nhà sư gia à?”

“Vâng, là thẩm nương ấy đấy.” Tiêu Ngọc Châu gật đầu.

“Nàng mới ướp rau à?”

“Vâng.” Tiêu Ngọc Châu liên tục gật đầu: “Vốn là nương và ta cùng làm, nhưng nương đi rồi còn mỗi ta.”

“Nha hoàn của nàng đâu?”

Không hiểu sao, tuy lời nói của phu quân có vẻ ôn hòa, nhưng Tiêu Ngọc Châu cảm thấy có gì đó không ổn nên nghiêng đầu nhìn hắn, thấy khoé miệng hắn hơi lạnh, dáng vẻ bất mãn với nha hoàn. Nàng dừng chân, hạ thấp giọng: “Nhà Vương thẩm nương giống như có chuyện lớn, tới nhà chúng ta bảo là muốn mượn thêm mấy người, vì thế nương bảo Tô bà bà dẫn theo đám Như Ý đi theo, cũng không biết xảy ra chuyện gì…”

“Ra thế.” Địch Vũ Tường nắm chặt tay nàng “ừ” một tiếng: “Nàng đừng lo, lát nữa ta đi hỏi xem.”

“Ây, biết rồi.” Bọn họ đi đến trước cửa nhà, hắn thả lỏng tay đẩy cửa ra, Tiêu Ngọc Châu đưa tay đỡ lấy bọc quàn áo trên vai hắn, bọc quần áo trong tay đúng là nặng thật, nặng đến mức nàng suýt chút nữa không bắt được, vì thế bỗng kêu “a” một tiếng.”

“Mang về cho nàng và nương ít đồ.” Thấy nàng giật mình, Địch Vũ Tường mỉm cười, đón lấy bọc quần áo trong tay nàng: “Đồ hơi nặng.”