Loser

Chương 33

Tuế Hàn ngẩn người, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Triều: "Anh không nghĩ đến."

Cố Triều: "QAQ."

Tuế Hàn bị vẻ mặt của cậu làm cho không chịu nổi, quay mặt đi, cảm giác bản thân như tên cặn bã.

Thật ra anh cũng không nghĩ đến chuyện này, tài khoản có tích xanh được lập thời còn ở TE vì lâu rồi không đăng nhập anh đã quên mất mật khẩu, Tuế Hàn đang dùng tài khoản thường để lướt weibo, cũng không biết nên giải thích như nào.

Vẻ mặt Cố Triều mất mát, động tác trên tay cũng dừng lại.

Tuế Hàn túm lấy vai cậu, hôn lên môi: "Không vui?"

"Không có."

Nói như thế nhưng Cố Triều vẫn cắn nhẹ lên môi anh một cái.

Không đâu, nhưng hơi ngứa, làm cho Tuế Hàn buồn cười. Anh giơ tay nắm lấy ngón tay của Cố Triều, kéo lên để cởi khuya áo của mình.

Tuế Hàn đang mặc áo somi lụa của Cố Triều, khuya áo rất lỏng lẻo, gỡ nhẹ một cái là ra.

Thực ra anh cũng chỉ mặc mỗi áo sowmi.

Lông mi Cố Triều hơi run, ánh mắt di chuyển từ chất liệu áo xuống đôi chân thẳng dài lọ ở bên ngoài.

Tuế Hàn nghiêng đầu nhìn cậu, suy nghĩ một chút, mở ngăn kéo tủ lấy đồ hôm trước mua trong siêu thị.

Tuế Hàn mở ra một hộp, lấy một ít ra tay.

Trước đây Cố Triều dùng mùi dâu tây, hộp này mùi bạc hà, hơi lành lạnh.

Anh không giỏi chủ đông, cũng không biết nên lấy lòng người yêu như nào, nên có vẻ rất vụng về. Chất lỏng có mùi bạc hà chảy ra ga trải giường, Tuế Hàn không phản ứng kịp, nhíu mày: "Triều Triều, anh không biết làm."

Cố Triều tiến lại gần, cầm lấy ngón tay Tuế Hàn: "Để em dạy anh."

Cậu hơi lùi lại phía sau, cầm ngón tay của Tuế Hàn để dạy anh, đôi mắt xinh đẹp yên lặng nhìn biểu cảm của người yêu.

Trong mắt người ngoài, Age luôn thờ ơ và kiêu ngạo, không bao giờ thể hiện sự yếu đuối.

Lúc này lại làm cho bản thân mình chật vật.

Chỉ để lấy lòng cậu.

Age như này người khác sẽ không bao giờ thấy, chỉ thuộc về mình cậu.

Mặc dù nhẫn nhịn rất khó chịu, Cố Triều vẫn kiên nhẫn hướng dẫn từng bước.

Mãi cho đến khi Tuế Hàn ôm lấy cậu, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.

"Anh ơi," Cố Triều cúi đầu hôn anh, giọng điệu vẫn mềm mại, "Cầu xin em đi."

Thật ra chưa chắc cậu đã nhịn được, nhưng lúc này Tuế Hàn vẫn chiều cậu. Cậu muốn nghe gì đều nói cho cậu nghe.

Lúc hôn môi, bàn tay Tuế Hàn nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Cố Triều, mãi cho đến khi không chịu được cuộn tròn ngón tay, mới dịch xuống vai, bám lấy người cậu.

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, đứt quãng gọi tên Cố Triều, còn lại nói không nên lời.

Cũng may Cố Triều hiểu được, kéo ngón tay anh đè xuống ga trải giường rồi nắm lấy.

Sau khi kết thúc, Cố Triều bế người đang chảy đầy mồ hôi đi vào nhà tắm.

Tuế Hàn mệt mỏi nằm trong bồn tắm, lúc Cố Triều giúp đỡ rửa người, thế mà vẫn dùng chân câu lấy cậu.

Cố Triều nhắm mắt lại: "Anh ơi, có phải anh lại muốn thêm lần nữa hay không?"

Tuế Hàn yếu ớt nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

Cho dù ngâm người trong nước ấm, cơ thể Tuế Hàn vẫn rùng mình, hiển nhiên đã không thể chịu nổi nữa, nhưng vẫn ôm lấy Cố Triều, nhỏ giọng gọi tên cậu, từng chút một hôn lấy cậu.

Cuối cùng khi hai người nằm vào trong chăn, trời đã gần sáng.

Cố Triều kéo người đang mệt mỏi vào trong lòng mình, mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Tuế Hàn: "Đừng ghen tị."

"Cái gì?"

"Anh với Đào Mặc không có gì đâu."

Cố Triều nhẹ nhàng nói: "Em biết."

Đột nhiên cậu nhớ Tuế Hàn đã từng nói, "Nếu giống như ngày hôm qua, anh cũng sợ em đau khổ", mới phát hiện biểu hiện của Tuế Hàn tối qua là để an ủi mình.

Đoạn tình cảm này, không ngừng làm cậu ghen tuông, thậm chí còn cảm thấy không an toàn hơn cả Tuế Hàn. Nhưng Tuế Hàn lại không hiểu cách nói lấy lòng, cũng không để cảm xúc trên mặt.

Cố Triều cúi đầu, ghé trán lên trán người đang nằm trong lòng: "Anh ơi, anh cũng quá là ngốc."

Tuế Hàn mở mắt ra.

Hiểu sai ý cậu, anh nhíu mày nói: "Anh chưa bao giờ làm chuyện này."

Thật ra Cố Triều muốn nói, cách an ủi người khác của Tuế Hàn quá ngốc, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy lần sau em dạy anh tiếp."

Tuế Hàn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng quá mệt mỏi, chỉ giơ tay xoa đầu Cố Triều. Cố Triều hôn lên trán anh: "Nhanh ngủ đi, trời sắp sáng rồi."

"Ừm." Tuế Hàn nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát lại mở ra.

Thấy có vẻ Cố Triều đã ngủ rồi, anh cẩn thận xoay người lại.

Nhưng Cố Triều ngủ rất nông, bị động tác của anh đánh thức, mơ màng hỏi: "Sao thế?"

Tuế Hàn nhỏ giọng nói: "Nóng."

Cố Triều "À" một tiếng, rút tay đang ôm anh về.

Tuế Hàn tránh được tay cậu, nghiêng người, để một tay ra ngoài chăn.

Cố Triều rất thích ôm anh ngủ, nhưng sợ Tuế Hàn nóng đành phải để tay bên cạnh đối phương.

Sau đó Tuế Hàn dưới chăn cầm lấy tay cậu, để lên eo mình, lại dịch vào bên trong một chút, tiếp xúc với da của cậu.

Giữ nguyên tư thế để đi ngủ, cảm thấy mát hơn một chút.

Cố Triều mơ màng ngủ, vẫn có thể cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của anh, ví thế mơ màng nói bên tai Tuế Hàn: "Như này không nóng sao?"

Tuế Hàn đưa lưng về phía cậu, nhẹ giọng đép: "Vân ổn."

Thật ra hơi nóng, nhưng anh biết Cố Triều thích ôm mình ngủ, lúc hai người còn chưa xác định quan hệ, khi nằm chung một giường Cố Triều đều nắm lấy ngón tay anh.

Anh là một người không có thói quen nhẹ nhàng với người khác cũng muốn chiều theo cậu.

Ngủ không đến hai tiếng, đồng hồ báo thức của Cố Triều vang lên.

Cậu mệt đến độ không có tinh thần để tắt báo thức, giống như con đà điểu chui vào chăn ôm lấy Tuế hàn, kéo chăn trùm lên đầu.

Tuế Hàn đang nóng, bị cậu lộn xộn lại càng nóng hơn, đành phải ngồi dậy tắt báo thức.

"Cố Triều." Anh đẩy nhẹ người đang nằm bên canh, "Dậy đi."

Cố Triều vươn tay từ trong chăn, sờ soàng gối bên cạnh, muốn tìm điện thoại nhưng không được, lại chạm phải bờ vai bóng loáng mịn màng của Tuế Hàn. Có lẽ thấy cảm giác rất thích, nên để yên đó không rút về.

Tuế Hàn bị tên lưu manh đang ngủ ăn đậu hủ, vừa tức vừa buồn cười, lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhét vào trong tay cậu.

Cố Triều xoa đôi mắt, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, lại nhắm mắt, có lẽ đang sắp xếp lại lịch trình trong đầu, liền ném điện vào trong giường, lại vươn tay ôm chầm lấy Tuế Hàn.

"Em không đến công ty à?"

Cố Triều lắc đầu: "Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, có thể không đi."

"Thật à?"

Cố Triều vẫn nhắm mắt, lại dán môi lên tai anh: "Thật mà, anh phải tin em."

Khi nói chuyện, đôi môi mềm mại chạm vào chỗ mẫn cảm sau tai Tuế Hàn, khiến cơ thể anh cứng ngắc, muốn thoát khỏi vòng tay của cậu.

Nhưng mà Cố Triều ôm rất chặt, mặt cũng vùi vào sau tai anh.

Tuế Hàn nắm chặt lấy gối đầu, mặc dù biết không có tác dụng nhưng vẫn hỏi: "Em không buồn ngủ à?"

Cố Triều cọ cọ anh: "Làm cái này không mệt."

"...Nhưng anh mệt."

Người phía sau im lặng một lúc, giọng điệu sạch sẽ vô tội: "Vậy anh cứ ngủ đi, xem như đang nằm mơ."

Tuế Hàn vùi đầu vào trong gối.

Anh có thể đẩy tay Cố Triều ra, cũng có thể thẳng thừng từ chối.

Nhưng cuối cùng vẫn nói: "Em nhẹ thôi đấy."

"Được ạ." Cố Triều ôm lấy anh từ phía sau, so sáng với tối hôm qua, quả thực nhẹ hơn rất nhiều, giống như sự tiếp xúc dịu dàng thân mật. Nhưng mà Tuế Hàn cảm thấy, họ ngày nào cũng hứng như này, sẽ không tốt cho cơ thể.

Anh nắm chắt lấy gối đầu, bởi vì không nhịn được phát ra một ít âm thanh xấu hổ, muốn chôn hoàn toàn mặt vào trong gối, người phía sau phát hiện ra ý đồ của anh, chọc ngón tay vào trong miệng anh.

Cố Triều cười khẽ, cọ vào sau gáy anh, mềm mại nói: "Em muốn nghe."