Loser

Chương 26

Tuế Hàn bị lăn qua lăn lại đến kiệt sức, dựa lưng vào tường, ngón tay thon dài vô thức nắm lấy thảm bông mềm mại.

Anh giật mình, phát hiện giữa hai chân dính nhớp, cúi đầu nhìn.

Cố Triều tìm kiếm điều khiển ở trên mặt thảm, bật lên lần nữa, dựa vào ảnh sáng để nhìn rõ đôi mắt phiếm hồng của Tuế Hàn.

Thể chất của Tuế Hàn không tốt, điều này Cố Triều biết, mặc dù ngày trước thi đấu anh không gầy yếu như bây giờ những vẫn bệnh đầy người.

Cố Triều không muốn anh phải quyết định lúc này, đứng dậy, định lấy khăn sạch để lai, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng rất nhẹ: "Ừm."

Động tác của cậu dừng lại, quay đầu lại: "Ừm?"

Tuế Hàn mở miệng nhưng lại mím lại, gật đầu trong ánh sáng mờ mờ.

Để đáp lại hai câu hỏi của Cố Triều.

Cố Triều hiểu, đôi mắt từ từ cong lên, nhưng thấy hiếm khi Age bị khó xử nên cố tình làm khó anh, vì thế cậu giả vờ không hiểu hỏi: "Cái gì?"

Tuế Hàn liếc cậu một cái, đứng dậy, kéo quần áo lên nói: "Anh quên rồi."

Hoàn hảo diễn vai cặn bã.

Cố Triều vội vàng ôm lấy anh, phát hiện cơ thể Tuế Hàn cứng đờ, đang thở dốc và run rẩy, mới biết mình đã đùa dai, vội vàng hạ giọng nói: "Anh ơi, em sai rồi, đừng tức giận."

Tuế Hàn giơ tay xoa tóc cậu.

Dựa vào ánh sang, Cố Triều thấy ý cười trong mắt đối phương, liền cười theo, hỏi lại lần nữa: "Anh cũng thích em đúng không?"

"Ừm." Dùng lại một lát, Cố Triều lại nói tiếp: "Thích, rất thích."

Cố Triều vùi đầu vào trong cổ ảnh, cọ lung tung, tiếp xúc thân mặt như thế, Tuế Hàn bị thứ gì đó đâm vào người.

"..."

Anh ngẩn người, Cố Triều cũng nhận ra, vội vàng lui ra sau, vô tội chớp mắt nhìn anh nói: "Em đi bật nước nóng."

Liền xoay người đi vào phòng tắm.

Tuế Hàn đi ra bên ngoài, ngoại trừ đau, còn có thứ gì đó là lạ đang chảy xuống, liền cởϊ qυầи jean ra, tránh làm bẩn.

Anh mặc áo len đi vào phòng tắm, Cố Triều treo một khăn tắm sạch ở móc treo tường, bồn tắm đã được xả nước hơn phân nửa.

Tuế Hàn bước vào, từ từ cảm nhận hơi ấm rồi ngồi xuống.

Cố Triều ngồi xuống, bò lên thành bồn tắm, dùng mu bàn tay chống cằm nhìn anh.

Gương mặt Tuế Hàn đầy ý cười, ghé sát lại gần, duỗi tay xoa đầu Cố Triều.

Ống tay áo len che nửa bàn tay anh, nhẹ nhàng chạm vào lông mi Cố Triều, Cậu chớp mắt, đột nhiên cúi đầu xuống, dáng vẻ đáng thương.

"Sao vậy?" Tuế Hàn hỏi.

Cố Triều lắc đầu: "Anh tắm trước đi, em ra ngoài."

Sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng tắm.

Tuế Hàn có thể hiểu cậu đang buồn bực vì chuyện gì.

Bởi vì cơ thể anh không tốt, bởi vì uống thuốc nên có ảnh hưởng đến du͙© vọиɠ, nhu cầu không quá cao.

Nhưng mà Cố Triều, trước đây còn đỡ, bây giờ vừa mới chạm nhau, ý muốn trong đầu rất mãnh liệt.

Ngâm bồn tắm một lúc, rửa sạch dấu vết trên người, Tuế Hàn lấy khăn tắm lau khô người đi ra ngoài, thấy Cố Triều đã chuẩn bị áo ngủ cho anh.

Đợi đến khi Cố Triều tắm xong, lúc nằm trên giường, kim đồng hồ đã hỉ hơn một giờ sáng.

Tuế Hàn nằm trong chăn, nghe thấy tiếng tách nhỏ, đèn tắt, trong phòng liền tối đen.

Màn che cửa ban công rất dày, không lọt một tia sáng, rất thích hợp để đi ngủ. Anh ngửi được mùi sữa tắm, đang đến gần mình, ngày càng gần hơn.

Tuế Hàn mỉm cười: "Em đang làm gì thế?"

Cố Triều dừng lại một chút, duỗi tay kéo anh lại, hơi dùng sức kéo anh đến bên cạnh mình, ôm vào trong lòng.

Cố gắng nhẫn nại hôn lên mặt anh, Cố Triều nhẹ nhàng nói: "Ngủ."

"Được."

Tuế Hàn nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Không biết tại sao, nằm trong lòng Cố Triều, làm anh có một giấc mơ xa xôi.

Nhiều năm trước, anh ở cùng với người thân trong thôn, ông nội ở sau nhà trồng rau dưa, dàn mướp hương xanh bò kín giàn gỗ, hai bên đều nặng trĩu quả.

Khi quả to lên, ông nội tiếc không dám ăn, ngày đó không biết tại sao lại hái xuống ăn, còn mang cho cả hàng xóm sát nhà.

Nghe nói có cậu bé được người nhà đưa đến thôn để chăm sóc sức khỏe.

Khi đó Tuế Hàn đang trong thời kỳ phản nghịch, trốn đi chơi net cả ngày, bị ông nội bắt được, không thể thiếu một trận đòn.

Bà lão hàng xoms thấy cậu bị đuổi chạy ra ngoài ngõ, ngăn ông nội lại, đưa ra gợi ý, để Tuế Hàn sau khi học trên trường liền đến nhà bà giúp chăm sóc đứa bé bị bệnh, vừa lúc cậu bé đến từ thành phố, có điện thoại, còn mang theo cả máy tính, có thể mượn chơi.

Vì thế, mỗi ngày ăn cơm xong Tuế Hàn liền chạy sang cách vách, ở trong phòng đứa bé kia chơi máy tính, thỉnh thoảng rót cho nó một cốc nước, dỗ ăn cơm, lại được chơi mạng miễn phí.

Không biết cậu bó bị bệnh gì, nghe nói vừa mới đại phẫu, cả người đều cuốn băng cải, bọc như một xác ướp, cả ngày nằm trên giường.

Lúc chơi Liên minh huyền thoại, Tuế Hàn cảm nhận được ánh mắt mong chờ của đối phương từ phía sau.

Điều dương hơn nửa tháng, bệnh nhân có thể nói chuyện một ít. Câu nói đầu tiên cậu bé nói với Tuế Hàn là: "Anh ơi, em có thể xem anh chơi được không?"

Vì thế, Tuế Hàn kê thêm một cái ghế cho nó ngồi xem, vì là máy tính của người ta nên Tuế Hàn rất chiều nó, thỉnh thoảng đối phương hỏi vài câu về game, rất kiên nhẫn trả lời.

Lúc chọn trang phục cũng phải hỏi đối phương muốn xem cái nào.

Nếu hiện tại anh livestream đã kiên nhẫn hơn trước kia, nhưng người xem sẽ không nhận được đặc quyền như thế.

Thỉnh thoảng lúc cho đối phương ăn cơm, sợ nó chán, Tuế Hàn sẽ mở trận thi đấu Liên minh huyền thoại lên cho nó xem.

Cũng chính khi đó, Tuế Hàn nghe thấy nó nói, thích trò chơi này, thích trang phục quán quân, muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp để được thi đấu.

Nhưng bởi vì tác động sau phẫu thuật quá lớn, thần kinh bên tay trái đã bị tổn thương mãi mãi, điều này ảnh hưởng đến ước mơ của cậu bé.

Lúc ấy, Tuế Hàn sờ đầu quấn băng vải của nó, nói đợi mình giành được chức vô địch sẽ mang cúp về cho nó.

Hai người còn móc tay.

Nhưng không lâu sau, bệnh nhận được người nhà đưa đi, cũng chưa bao giờ quay lại.

Sau này, Tuế Hàn rời gia đình thi đấu chuyên nghiệp, ông nổi rất phản đối, khóa hết cửa nhà, run rẩy cầm theo gậy đánh anh một trận, nhưng không ngăn được anh.

Vào ban đêm cùng ngày, anh liền trốn đi, không mang theo gì cả, chỉ có ước mơ xa xôi, cùng một lời hứa nhỏ bé.

Vào đêm đội TE giành chức vô địch, hàng nghìn khán giả cổ vũ cho anh.

Ngày hôm đó, Tuế Hàn lên sân khấu, thấy khán đài người đông đúc mang bảng đèn có tên anh, vẫy vẫy trong bóng tối, rạng rỡ sáng chói.

Sau khi chuyện kia xảy ra, biết tình hình bệnh của ông nội nguy kịch.

Họ hàng ở quê nói, trước khi lâm chung hai ngày, ông nội còn cố gắng rút ống chuyền chạy đến quán net tìm anh.

Cho dù anh đứng trên đỉnh núi cao như vậy, nhưng vẫn bất lực, thậm chí còn không kịp gặp ông nội lần cuối.

Rất nhiều đêm về sau, những ánh đèn hôm đó, đã từng là vinh dự đều biến thành cái bóng đè nặng anh.

Tuế Hàn không dám nghĩ đến suy nghĩ lúc đó của ông nội trước khi mất.

Anh quỳ gối trước quan tài lạnh băng, thừa nhận mình là kẻ thất bại.

...

Cảm thấy khó thở liền mở mắt, Tuế Hàn không khống chế được thở dốc, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ có bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh, không dừng lại dù chỉ là một giây.

"Gặp ác mộng sao?" Cố Triều nhỏ giọng hỏi anh.

Qua rất lâu, anh mới thở lại bình thường, ngước mắt nhìn tủ đầu giường nhưng không có đồng hồ, mới lên tiếng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Không biết, có lẽ chưa đến ba giờ."

Tuế Hàn mệt mỏi nhắm mắt lại: "Cố Triều."

Cố Triều nhẹ nhàng đáp lại: "Sao vậy?"

Anh hơi hé miệng, nhưng lại không nói ra được, ngực đau đớn nặng nề, đành phải nghiêng người, co người lại.

Cố Triều đứng dậy, kéo rèm cửa ra.

Bầu trời vẫn tối đen, đêm vẫn rất dài.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng, Tuế Hàn ngủ lúc nào không hay.

Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.

Anh mở to mắt, phát hiện Cố Triều vẫn đang vỗ lưng cho anh.

Quay đầu lại, phát hiện mặc dù tay Cố Triều vẫn đang vỗ, nhưng mí mắt không chịu nổi, đang gật gù, không nhịn được anh cười thành tiếng: "Sao em lại không ngủ?"

Nghe thấy giọng nói của anh, Cố Triều đỡ buồn ngủ hơn, dụi dụi mắt, ghé qua hôn lên mặt anh.

Cố Triều ôm lấy anh, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút buồn ngủ: "Anh ơi, em có thể không hiểu được, cũng có thể không thay anh gánh vác được chuyện gì đó."

"Nhưng em có thể đi cùng anh cho đến khi măt trời mọc."

- --

Mừng T1 nhất bảng A.

"Hãy tìm một người có thể sẵn sàng đi cùng bạn, không phải người cho bạn thứ gì đó rồi mặc bạn bước đi một mình."