Loser

Chương 23

Gõ cửa phòng một lúc lâu, không thấy ai lên tiếng.

"Tuế Tuế..." Lâm Ngữ Điệt vừa gọi vừa đi dọc hàng lang để xuống tầng.

Cố Triều trùm chăn lên, che mọi âm thanh bên ngoài, để hai người ở trong một không gian nhỏ hẹp.

Men say đi kèm với nụ hôn dài. Khớp xương ngón tay thon dài trượt dần theo cổ thon dài xuống bên dưới.

Mùi nước hòa hòa quyện cùng mùi thuốc lá, làm cho người ta mê mẩn, nhưng may mắn vẫn giữ được một chút sự tỉnh táo.

Tháo khuya áo sơ mi bên ngoài, cậu cắn nhẹ tai Tuế Hàn: "Anh ơi."

"Đây là điều em muốn à."

Không biết do rượu hay là mùi nước hoa, Tuế Hàn cảm thấy trong lòng nóng bỏng, không biết phải làm sao, cảm giác đó lan ra khắp người, lấn vào trong cả xương tủy.

Anh mở hé mắt, không muốn nói chuyện, cố gắng ghé sát lại gần, lông mi chạm vào mặt Cố Triều.

Trong khoảng cách rất gần, có thể nhìn thấy du͙© vọиɠ trong ánh mắt câu người của anh.

Lần này Cố Triều không bỏ qua nữa.

...

Ánh mắt trời buổi trưa vượt qua bệ cửa sổ, chạm vào mắt.

Lông mi Tuế Hàn hơi động, liền tỉnh lại.

Anh nhấc tay lên, liền đυ.ng phải cánh tay người nằm bên cạnh, cảm xúc trơn bóng khi đυ.ng chạm da thịt, ấm áp, làm cho người ta rất thích, bỗng dưng cảm thấy lười biếng.

Ngày hôm qua uống rất nhiều rượu, nhưng Tuế Hàn không quá say, bản thân biết anh đã làm gì. Anh nâng tay trái che mắt lại, yên lặng nằm đấy, giữa khe hở ngón tay nhìn thấy mây trắng đang trôi ngoài cửa sổ. Thời gian gần đây mưa rất nhiều, hiếm khi có một ngày trời đẹp như này.

Ánh nắng từ từ di chuyển qua gối, dừng trên gương mặt người đang ngủ say.

Cố Triều cảm thấy chơi mắt nhíu mày, xoay người ôm lấy Tuế Hàn, vùi mặt vào trong cổ anh.

Ở khoảng cách gần, dưới ánh nắng có thể nhìn thấy lông tơ trong suốt trên mặt Cố Triều. Da cậu thiên về trắng, ngoại hình lai huyết thống, lông mi hơi nhạt màu nhưng rất dài, mềm mại chạm phải cằm của anh. Tuế Hàn không nhịn được muốn nhéo mặt cậu một cái, lúc giơ tay liền chạm phải cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo mình, liền nhớ đến tối hôm qua.

Nhìn bên ngoài Cố Triều mềm như bông, nhưng ở chỗ đó lại cứng gần chết. Mặc dù đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến anh suýt khóc, có thể là do lần đầu.

Tuế Hàn đẩy cánh tay Cố Triều ra, nhịn đau đi xuống giường, đi dép lê rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Vừa vào được lúc, Cố Triều xoa xoa mắt đi theo sau, vòng tay ôm lấy anh từ sau lưng, giống như một chú động vật nhỏ ngửi mùi trên người anh, giọng nói có ý cười: "Anh ơi, anh thơm quá."

Đang ngậm bàn chải đánh răng, Tuế Hàn quay đầu lại, phát âm không rõ: "Hôm nay em không đến công ty à?"

Cố Triều nói đùa: "Sếp tổng như bọn em rất nhàn, chỉ cần quyết định xem hôm này nhà ai phá sản là được."

Tuế Hàn bị cậu chọc cười, cúi đầu để súc miệng.

"Buổi tối em phải đến công ty, xử lý xong mọi chuyện chắc phải đến khuya." Cố Triều theo thói quen giơ tay, mới nhớ đến đã tháo động hồ từ tối qua, xoa xoa tốc rồi lại ôm lấy Tuế Hàn, "Anh ơi, hôm nay anh muốn làm gì?"

"Về nhà, anh còn ít quần áo chưa dọn hết."

"Vậy thì ngày mai?"

"Chưa biết, dự báo thời tiết nói hình như có mưa to, chắc là ở nhà thôi."

"Đến nhà em thì sao?" Cố Triều nói, "Em đưa anh đi."

Tuế Hàn quay đầu nhìn cậu: "Đến nhà em làm gì?"

"Xem phim, chơi game, quan trọng là...Cái gì cũng có thể, nhà em có nhiều cái xem lắm."

Giọng điệu rất giống nam sinh cấp ba gọi bạn đi chơi net.

Tuế Hàn bật cười, nói: "Để ánh suy nghĩ đã."

"Thế thì mười giờ sáng mai em đón anh nha."

"Được." Tuế Hàn không để ý, vừa cạo râu vừa nói, "Nhưng mà có thể anh chưa dậy đâu, em phải gọi điện cho anh trước."

"Vâng vâng."

...

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Tuế Hàn đã tỉnh.

Đúng như dự báo thời tiết, mới sáng sớm ngoài trời đã đổ mưa, không khí trở nên âm ướt.

Bầu trời xám xịt, ở trên kính cửa sổ anh có thấy đôi mắt tối tăm của mình, rõ ràng hôm qua mới cạo râu, hôm nay đã mọc lại.

Cố Triều nói sẽ đến, Tuế Hàn chuẩn bị thêm một phần bữa sáng.

Lúc cầm dao phết bơ, anh đang ngẩn người, không cẩn thận cắt vào tay. Lòng bàn tay chảy đầy máu, nhuộm đỏ cả một góc bánh mỳ nướng.

Tuế Hàn giật mình, rửa sạch lưỡi dao, tiện tay ném miếng bánh mỳ vào trong thùng rác, lúc này mới rửa tay dưới vòi nước lạnh.

Máu từ từ không chảy nữa, nhưng lòng bàn tay vẫn đau.

Liên tục huấn luyện và thi đấu dưới cường độ cao mười tuần, nhiều lúc mệt mỏi khiến Tuế Hàn không còn cảm giác, sau khi kết thúc, sợi dây căng chặt đột nhiên đứt đoạn.

Tuế Hàn ngồi xuống đất, nhìn trần nhà trắng xóa, lấy điện thoại nhắn cho Cố Triều.

Anh ngồi trên mặt đất một lúc, cảm thấy hơi lạnh, mới đứng dậy đi vào phòng khách ngã người lên ghế sô pha.

Có thể lúc này Cố Triều chưa dậy, lúc lâu vẫn chưa thấy trả lời lại.

Mưa bên ngoài ngày càng lớn, Tuế Hàn yên lặng nhìn, nhớ lại ngày giải nghệ, trời cũng mưa to như này, có rất nhiều người giơ bảng fans viết tên anh.

Xoay người vào bên trong, Tuế Hàn co người ôm gối, nhắm mắt lại.

Không biết ngủ từ khi nào, lúc tỉnh dậy trời đã tối, không biết là di thời gian hay do mây đen.

Điện thoại ở trên bàn uống trà đang sáng lên, Tuế Hàn nhìn qua thấy hơn mươi cuộc gọi nhỡ, mười lăm tin nhắn wechat chưa đọc.

Là Cố Triều.

Anh xoay người, ngón tay chạm phải bàn uống nước lạnh lẽo, đột nhiên cửa bị người ta gõ ầm ầm.

Rút tay về, Tuế Hàn chậm rãi ngồi dậy, đi chân đất ra mở cửa.

Có vẻ Cố Triều đứng ở ngoài cửa rất lâu, tay cầm ô trong suốt che mưa, người đã ướt sũng.

"Anh ơi, anh dọa em sợ muốn chết." Cậu ném ô sang một bên, người ướt sũng ôm lấy Tuế Hàn.

Tuế Hàn xoa giữa mày: "Xin lỗi, anh ngủ quên."

Anh đẩy nhẹ Cố Triều ra, đi vào phong tắm bật nước nóng.

Cố Triều cởϊ áσ khoác gió bên ngoài, ném vào máy giặt ngoài ban công. Lúc đi vào phòng tắm, mới nhìn thấy quần áo mỏng manh trên người Tuế Hàn bị mình làm ướt.

"Anh muốn tắm cùng em không?" Cố Triều hỏi.

Tuế Hàn lắc đầu đi ra ngoài.

Cố Triều duỗi tay giữ chặt anh: "Anh sao vậy?"

"Không sao."

Né khỏi tay cậu, Tuế Hàn đi ra phòng khách, co chân ngồi trên ghế soopha, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.

"Anh ơi."

Cố Triều đứng ở cửa phòng tắm, nhẹ nhàng hỏi anh: "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"

Bụi thuốc rơi lên sàn nhà gỗ, không khí yên tĩnh rất lâu, đột nhiên Tuế Hàn lên tiếng: "Cố Triều, hôm trước tôi uống say."

"Người trưởng thành khi say làm vài chuyện gì đó là bình thường, cậu đừng tưởng thật."

"..."

Cố Triều cười miễn cưỡng, nói: "Được."

Dừng lại một chút, cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, hình như anh rất có kinh nghiệm."

Tuế Hàn định mở miệng nói nhưng lại thôi, chỉ phun ra một ngụm khói, cúi đầu không nói chuyện.

Cố Triều không nhìn nữa, xoay người đi vào phòng tắm: "Đã biết, tý nữa em sẽ đi."

Có thể thấy chữ cuối của cậu hơi run, Tuế Hàn nhắm mặt, co chặt ngón tay, niết tàn thuốc biến dạng.

Nước nóng vẫn chưa đủ thời gian, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, hình như vòi hoa sen bị mở chế độ lớn nhất.

Trong ngực đau đớn.

Để tàn thuốc lên gạt tàn, Tuế Hàn đứng dậy đi về phía phòng tắm, thấy Cố Triều đang rửa mặt bằng nước lạnh.

Nhận ra có người ở phía sau, Cố Triều quay đầu lại, lông mị bị lạnh đến run rẩy.

"Anh..." Đau đớn trong ngực, yết hầu căng chặt khiến Tuế Hàn không nới nên lời, vừa mới mở miệng, cơn đau lập tực tràn ra.

Anh lặp đi lặp lại mấy lần, đôi mặt dần đỏ lên.

Cố Triều vội vàng đi qua, giơ tay lên rồi lại thả xuống, cuối cùng hỏi: "Làm sao thế?"

Tuế Hàn mím môi, lắc đầu.

Cố Triều lại hỏi: "Vẫn muốn hỏi, anh có muốn tắm cùng em không?"

Không thấy câu trả lời, Cố Triều đành chịu, xoay người đóng cửa, cởϊ áσ hoodie.

Tuế Hàn nhìn thấy cậu mặc áo thun cũ kia của mình, yết hầu đau rát, cuối cùng cũng nói được: "Cố Triều, anh không có."

"Không có gì?"

Không đợi anh trả lời, Cố Triều liền hiểu: "Không có kinh nghiệm, đúng không?"

"Ừm."

"Đã biết." Cố Triều mỉm cười, hiển nhiên rất vui vẻ, ôm chặt lấy eo Tuế Hàn, hôn lên mặt anh, "Anh chỉ làm với em thôi."

Ngày trước, bác sỹ Phương đề nghị Tuế Hàn không nên yêu đương.

Sự bình tĩnh trước đây bị phá vỡ, nếu tâm trạng anh bị người khác ảnh hưởng, anh sẽ khó khống chế cảm xúc của mình.

Nhưng mà, khi Cố Triều đứng trước mặt anh, bấm mở vòi hoa sen, dòng nước âm áp chảy từ trên đầu xuống, nụ hôn ấm áp chạm nhẹ vào lòng anh.

Anh bị ép lên tường hôn đến nỗi không còn sức, cả người ướt đẫm.

Mái tóc mềm mại cọ lên ti của anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Muốn anh."

Tuế Hàn ngẩn người, lại thấy đối phương ghé sát vào tai mình nói những từ xấu hổ: "Muốn làm ở đây, làm lúc đang mặc quần áo của anh."