Lario tự rót cho mình một tách trà, vẫy vẫy tay để những sợi lông trắng vương vãi xung quanh bay đi một chút.
Như mọi khi, ưu nhã, thong dong, cao quý, lại có vẻ lơ đãng.
Vưu Bạch Ngọc hậm hừ đặt đồ ăn nhẹ xuống: "Bạch Bạch là chồn sóc! Chồn sóc! Đánh nhau siêu giỏi. Như thế nào mà chú có thể nhầm Bạch Bạch với một con chuột chứ?"
“Bạch Bạch tuy rằng nhìn qua trông nhỏ bé, nhưng lại có khả năng chiến đấu siêu phàm!”
“Chú vừa nói vậy với bạn ấy, bạn ấy sẽ thương tâm lắm đấy, còn tổn thương lòng tự trọng của bạn ấy nữa.”
Lario chậm rãi nhấp thêm một ngụm trà, nhìn cậu bé đang cố giải thích vì thú cưng nhỏ của mình.
"Là chú không tốt, chú sẽ tìm thời điểm để xin lỗi con chồn sóc đó." Anh ấy rũ mi mắt xuống, nhìn vết đỏ nhạt trên mu bàn tay.
À, vừa rồi con chồn trắng nhỏ Bạch Bạch đó đã đánh anh ấy, cũng có thể gọi là đánh nhau.
Dù sao thì, thằng nhóc thon dài đó đã không hề cảnh giác đứng trên giường, vẻ mặt ngơ ngác nhưng khi bị anh ấy quay người bắt lấy vẫn ngoan ngoãn.
Cho đến khi anh ấy nói nó là một con chuột, nó mới thực sự tức giận.
Bộ lông vốn mượt mà bỗng nhiên nổ tung, trực tiếp cái một đứng dậy.
Nhưng dù vậy, Bạch Bạch vẫn là nhìn qua trông khá gầy.
Lario bình tĩnh nhìn đứa trẻ trước mặt, người cùng thú cưng giống nhau, đều quá gầy.
Quả nhiên, lúc trước chính anh ấy nên để ý tới nhiều hơn tới đứa trẻ trong nhà. Phàm là anh ấy biết trước tình cảnh của Vưu Bạch Ngọc, anh ấy sẽ một mình ra mặt đón cậu về nuôi dưỡng.
Nghĩ đến đây, vị giáo sư ngạo mạn hơi hếch cằm lên, anh ấy nghĩ: Nhà họ Vưu chẳng là cái gì cả, họ có gan cản trở không trả lại đứa trẻ cho mẹ nó, thuần túy là vì khi dễ gia tộc anh lúc trước gặp nhiều nguy cơ, sóng gió khó khăn.
Nhưng anh ấy, Lario, không dựa vào gia tộc, chỉ dựa vào chính mình, anh ấy có thể khiến nhà họ Vưu ngoan ngoãn thành thật nghe lời, đưa đứa trẻ này trở lại.
Nhưng đáng tiếc, gia đình họ Vưu thiếu chút nữa làm hư đứa trẻ này rồi.
Lario đặt tách trà xuống nhặt chiếc gậy gỗ nhỏ trên bàn cà phê lên, chiếc lông vũ buộc ở đuôi cũng theo cổ tay anh ấy xoay xoay tròn.
Đôi mắt của đứa trẻ lập tức dõi theo, Lario nghĩ, cái đồ chơi này cuối cùng là làm cho đứa trẻ kia hay con chuột nhỏ cháu ấy nuôi? Ôi, anh ấy không thể gọi là con chuột nữa.
Nếu nói nữa, cháu anh ấy sẽ lăn lộn trên sàn vì bị chọc giận mất.
“Chồn sóc trắng là thành viên thuộc họ Chồn, loài động vật có vυ', bộ thú ăn thịt, và trong họ Chồn, chồn sóc trắng là là loài lớn nhất đấy!” Vưu Bạch Ngọc vừa nói vừa ưỡn ngực ngẩng đầu, đặc biệt kiêu ngạo hất cằm nhỏ lên.
Lario nhìn cậu bé mang gương mặt trẻ con tròn trịa, thao thao bất tuyệt với bộ dáng tự hào lắm.
Anh ấy có chút không biết nên khóc hay nên cười, không nhịn được mà túm lấy đứa bé: "Là nuôi con chuột nhỏ."
Lời còn chưa dứt, cậu liền giận dữ trừng mắt nhìn anh ấy.
Lario có chút ý đồ, anh ấy chỉ muốn ức hϊếp cậu, khiến cậu tức giận, "Được rồi, chính là một con chồn sóc nhỏ, sao lại kiêu ngạo như vậy? Hả?"
"Dù sao chính cháu cũng rất tự hào!" Du Bạch Ngọc cụp mắt xuống, tránh đi tầm mắt của chú mình, trong lòng cảm thấy áy náy, cứng miệng.
Cậu không thể nói ra điều đó, bởi vì cậu chính là Bạch Bạch, cậu tự hào về bản thân mình.
Nói những điều đó, sao được chứ? Thật kỳ lạ, hơn nữa mặc dù rất tin tưởng chú mình nhưng cậu vẫn chưa quá quen thuộc với chú Lario đến mức có thể kể cả bí mật nhỏ đó.