Agnes bắt lấy bàn tay kia, trong lòng có chút đắc ý, anh biết ngay mà.
Bản thân là một Alpha xuất sắc, ưu tú như vậy làm sao có thể bị ngủ hai lần mà tên nhóc kia đã chán ghét được?
Nhất định là do cậu không vào được, cho nên vừa thấp thỏm lại bất an ở bên ngoài nghĩ biện pháp, cũng may anh thông minh phát hiện vấn đề cốt lõi.
Agnes nắm lấy tay tên nhóc kia, kéo cậu vào lòng, nhưng cậu nhóc không phải là người ăn chay, bá đạo, nhiệt tình đẩy anh lên ghế sofa, sau đó ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh và tạo ra âm thanh ngọt ngào.
Giống như một con mèo nhỏ làm nũng, dán vào anh kêu gru gru.
Agnes vừa vuốt ve lưng cậu vừa thừa dịp lý trí còn chưa bị tên nhóc xấu xa kia lừa gạt, ấn eo cậu, dùng giọng khàn khàn vội vàng hỏi: “Trước tiên nói rõ ràng, tôi không phải tiểu tam gì chứ?”
Tên nhóc trong lòng vô cùng khẳng định, dùng sức gật đầu: “Tôi chỉ có một mình Tuyết Sơn tiên sinh thôi, không có đối tượng, không có bạn đời, chỉ có anh.”
Lời này khiến trái tim treo lơ lửng của Agnes lập tức hạ xuống, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, thân mật vỗ vỗ lưng cậu: “Vậy chúng ta nghiêm túc.”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên trong ngực đã lại gần như không nhịn được, không ngừng hôn anh, nhiệt tình ngay cả nói cũng không để anh nói hết.
Ai nha, Bạch Bạch vừa rồi còn ở bên ngoài khổ não muốn chết, lỗ tai cùng đuôi hiện tại đều nhô ra.
Làm sao còn muốn nghe Tuyết Sơn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, huống chi, huống chi hiện tại cho dù là thân phận của cậu, hay là mấy chuyện hỗn loạn của nhà họ Vưu vẫn còn chưa giải quyết đâu.
Làm sao có thể chịu trách nhiệm với Tuyết Sơn? Hôm nay có rượu hôm nay say.
Bạch Bạch tiến tới “chít chít chít” nâng mặt đối phương hôn loạn, một bên hôn còn một bên dùng hai ngón tay nắm lấy đôi môi đối phương, không cho Tuyết Sơn tiên sinh nói ra lời mình không muốn nghe.
Miễn cho cậu không biết trả lời như thế nào, thật xấu hổ.
Vưu Bạch Ngọc ở trong bóng tối run rẩy bị anh ép đến mức lỗ tai tê dại, lại sợ Alpha có thực lực kinh người này nhìn thấy lỗ tai của mình nên ngay cả đôi mắt của anh cũng phải che lại.
Agnes lập tức vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ nhàng đánh vào mông đứa trẻ hư hỏng, từ cổ họng tràn ra tiếng cười mang theo ý vui sướиɠ cùng dung túng, còn ít nhiều có chút bất đắc dĩ.
Anh kéo bàn tay che miệng xuống, ôm eo tên nhóc xấu xa kia, hít thở mùi hạt thông nướng như ẩn như hiện trong không khí: “Tôi không ép cậu, nhưng...”
“Cậu có thể thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi không?"
Tên nhóc trong lòng lại một lần nữa khẳng định gật đầu: “Ừ.”
Agnes được cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ: “Vậy cho tôi số liên lạc?”
Tên nhóc kia không nói hai lời liền tiếp tục “chít chít chít” loạn hôn anh, hiển nhiên là không muốn đồng ý với đề nghị này.
Agnes tựa vào sô pha có chút bất đắc dĩ: “Ngày mai tôi phải rời khỏi chủ tinh, lần sau vẫn sẽ ở lại địa chỉ này.” Nói xong nhét tờ giấy vào trong túi cậu, sau đó lại nắm hai má cậu.
“Nhớ kỹ chưa?”
Omega vô trách nhiệm này gật đầu lung tung, ứng phó với anh: “Nhớ kỹ.” Nói xong liền dùng móng vuốt nhỏ nóng hầm hập nhét vào lòng anh: “Anh còn ăn hạt thông nướng không?”
Ăn chứ! Chắc chắn là phải ăn, nhưng để có thể ăn hạt thông nướng lâu hơn, Agnes túm lấy mặt cậu: “Đọc lại cho tôi nghe.”
Con chồn trắng nhỏ ngồi trên người anh không vui, lại lặng lẽ vẫy đuôi, không cam tâm tình nguyện đọc thuộc địa chỉ một lần.
“Đây là nhà riêng của tôi, lần này ra ngoài phải mất nửa tháng, trước khi đi tôi sẽ chuẩn bị một tin nhắn mã hóa ở trong phòng, chúng ta liên lạc bằng cách này nhé.”
Bạch Bạch vốn đã mạnh miệng mềm lòng lập tức ngồi phịch trong lòng anh gật đầu lung tung: “Ừ! Nhất định!”