“Đây!” Không biết cậu lấy đâu ra một đôi đũa nhét vào tay của anh ấy: “Chú ăn trước đi, cháu đi làm thêm bát nữa.”
Lario còn chưa kịp đáp lời cậu, thì cậu đã xoay người đi về phía phòng bếp.
Lario nhìn xuống bát mì trên bàn rồi nhìn về phía phòng bếp...
Bát màu trắng sứ, nước luộc chim thì màu vàng, sợi mì màu trắng, sợi mì cọng dày cọng mỏng, ngắn dài khác nhau, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận đây là mì.
Nhìn qua thì có vẻ là tự tay cậu làm tất, trong bát có mấy miếng thịt chim, một cái đùi to to, còn có mấy miếng rau xanh.
Lario có hơi do dự, nhưng vẫn cúi xuống húp thử miếng nước.
Trái ngược với thứ mì kìa thì nước canh chim này khá ngon, có hương thơm của rau, còn có vị ngọt của thịt chim.
Anh ấy hơi ngập ngừng khi thử ăn mì, vậy mà... cũng khá ngon.
Vậy là anh ấy không phải lo cậu chết đói, ít nhất còn biết làm no cái bụng. Lario ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, thấy Vưu Bạch Quý đang bưng bát mì khác đến.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của cậu, dường như không bị mấy chuyện mây mù chướng khí trong nhà ảnh hưởng.
Anh ấy cũng không nói gì nữa, chậm rãi ăn bát mì của mình.
Khi dòng nước ấm chảy vào bao tử, Lario mới chợt nhớ, hình như bữa ăn gần nhất của anh ấy là một túi dịch dinh dưỡng vào mười mấy tiếng trước.
Chiếc dạ dày đang thèm khát thức ăn đã được nước súp ấm nóng xoa dịu.
Thằng nhóc bên cạnh anh ấy cũng vui vẻ thưởng thức bát mì, cậu húp nước xì xụp.
Cậu cúi đầu xuống, từ góc này có thể nhìn được những cọng lông tư bên tai cậu, nhìn cậu vừa nhỏ nhắn vừa dễ thương.
Giây phút này những điều lo lắng và bất an của Lario cuối cùng cũng biến mất.
Không sao, thằng nhỏ này.... vẫn còn ổn.
Sau khi ăn xong Lario đem bát vào bếp, nhìn thấy Vưu Bạch Ngọc đang đi theo bên cạnh mình, ý cười bên khóe miệng không khỏi đậm thêm vài phần.
“Sau này cháu tính làm gì tiếp?” Nhà họ Vưu sẽ không bỏ qua cho cậu một cách dễ dàng, nhưng mấy ngày nay cha của Vưu Bạch Ngọc không rảnh rỗi gì.
Cũng vì sự ngu dốt của bản thân mà ông ta suýt để Vưu Bạch Ngọc bị vợ ông ta hãm hại, cộng thêm việc bị đứa con riêng kia làm mất hết mặt mũi.
Nghe nói ông ta cũng giận không vừa gì, khóa thẻ của ba mẹ con kia, hình như còn đang tìm đối tượng Alpha cao cấp để gả đứa út đi.
Dù sao làm lớn chuyện đến như vậy, nhà họ Vưu bây giờ chỉ muốn mau chóng tống khứ quả bom hẹn giờ đó đi.
"Hm...” Vưu Bạch Ngọc dựa lưng vào bồn rửa, vẻ mặt bĩnh tĩnh vứt cái bàn chải khi nãy mình dùng để chà bộ lông của bản thân vào góc: "Đi làm kiếm tiền đóng học phí. "
"Hả?" Lario ấn bàn chải đánh răng mà cậu đang lén vứt vào góc, nhìn đứa nhỏ đang cứng người vì xấu hổ đến mức không dám nhìn anh ấy. Ánh mắt anh ấy mở to, chóp tai đỏ bừng, rồi bỗng nhiên tức giận, ném bàn chải đánh răng vào thùng rác và "Hừ!" một tiếng.
"Mẹ cháu không đưa tiền cho cháu?" nhà họ Vưu có thể không cho, nhưng theo anh ấy nhớ chị họ của mình không phải dạng người không cho tiền con cái.
“Có cho rồi.” Ai ngờ thằng cậu lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt khó chịu phàn nàn: “Sau khi ly hôn bà ấy chưa bao giờ chủ động lại thăm cháu, chỉ biết chuyển tiền, chuyển tiền, chuyển tiền. Rồi chửi cháu ngu, không giống bà ấy với chú, cho nên mới bị người ta ăn hϊếp. Bị như vậy là đáng đời cháu.”
Nói đến đây, Vưu Bạch Ngọc liền thấy tức giận: "”Cháu ở nhà họ Vưu bị ức hϊếp, mỗi lần như thế đều điện cho bà ấy, những mà ngàn lần như một, bà ấy chỉ biết mắng rồi chuyển tiền. Ai thèm khát số tiền đó của bà ấy, cho nên số tiền bà ấy chuyện cho cháu suốt mấy năm nay cháu không hề đυ.ng đến, đều chuyển lại cho bà ấy rồi.”