Sát Thủ Ở Rể

CHƯƠNG 50: CẢNH CÁO.

Bạch Tú Sa có chút dè dặn, đối mặt với ánh mắt thất vọng của nam sinh, có chút không tự nhiên mà lùi lại phía sau vài bước.

Lục Đình Chiến không chịu buông tha cho cô gái, cậu ta ra sức vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Đinh Thừa Phong, nhanh chóng lại gần ôm choàng lấy cơ thể nhỏ bé của người con gái.

“Tú Sa! Tú Sa! Xin em đó! Đừng chối bỏ tình cảm của anh mà! Anh yêu em, Tú Sa! Xin em hãy cho anh thêm một cơ hội để theo đuổi em!”

Vừa ôm, Lục Đình Chiến điên cuồng gọi tên cô.

Hành động của cậu ta hoàn toàn đã doạ sợ Bạch Tú Sa, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay luống cuống ra sức đấm mạnh vào l*иg ngực của Lục Đình Chiến.

Đinh Thừa Phong nhíu mày, xông đến dùng một tay siết chặt cái ót của đối phương, dùng lực kéo nam sinh ra khỏi cơ thể nhỏ nhắn của người con gái. Hắn cau mày, một chân nâng lên, dùng đầu gối huých thẳng vào bụng của Lục Đình Chiến.

“Mẹ kiếp! Không biết lựa sức người!”

Đinh Thừa Phong chửi thề một tiếng, đẩy ngã Lục Chiến Đình nằm sõng soài ra mặt đất trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Vào lúc Lục Chiến Đình chật vật đứng dậy, Đinh Thừa Phong ngay lập tức nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt cậu ta, vươn tay ra tóm lấy tóc của đối phương. Khuôn mặt của hắn lúc này trông thật dữ tợn, hơi thở thoát ra sặc mùi thuốc súng. Ánh mắt của kẻ sát nhân nhìn đăm chiêu lấy con mồi, không chút do dự gì mà bọc lộ bản chất thật của mình.

“Một là chết, hai là lập tức cút khỏi đây! Cơ hội chỉ có một! Chú em, lựa chọn cho tốt vào!”

Nói xong, Đinh Thừa Phong không quên nhướng mày tỏ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Tú Sa là của tôi! Là tôi đến trước chứ không phải anh! Một tên già như anh không có chút liêm sỉ gì hay sao? Ở rể ư? Thật nực cười! Anh căn bản không hề yêu cô ấy, anh chấp nhận ở rể chỉ vì muốn có được khối tài sản kếch xù từ tay Bạch lão gia.”

Lục Đình Chiến nghiến răng nghiến lợi, đay nghiến từng câu từng chữ một.

Đinh Thừa Phong không nói câu gì, ngay lập tức đấm vào mặt đối phương hai cú rõ đau.

Lục Đình Chiến không kịp né tránh, da mặt in hằn một mảng đỏ ửng. Anh ta ôm lấy cổ ho khan một hồi, từ trong miệng nhỏ ra một bãi máu đỏ tươi cùng với chiếc răng hàm.

Bạch Tú Sa nhìn thấy máu, tâm trạng trở nên rối loạn. Cô ngồi sụp xuống sàn nhà, hai tay ôm chặt lấy đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn máu me đỏ rực trên sàn, không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc.

Đinh Thừa Phong thấy cô gái bật khóc nức nở, lúc bấy giờ hắn mới nhận ra mình đã bộc lộ một chút thân phận của mình.

Người đàn ông ngay lập tức thả nam sinh ra, vội vàng chạy đến dang tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang không ngừng run rẩy của cô gái.

“Tú Sa!”

Khi ôm cô gái vào lòng, Đinh Thừa Phong mới sực nhớ ra cô gái nhỏ này có chứng sợ những thứ đồ vật có màu sắc gần giống với màu của máu.

“Ngoan, đừng sợ!”

Hắn xoa đầy, trấn an cô gái phải bình tình.

Lục Đình Chiến được bạn học đỡ dậy. Cậu ta nhìn người đàn ông tay trong tay ôm người phụ nữ mình yêu, trong lòng dấy lên một cảm xúc cực kỳ khó chịu. Từ đây, nỗi hận trong lòng dần dần được nuôi lớn, ánh mắt thù địch nhìn đăm chiêu lấy bóng lưng của người kia không rời.

Đinh Thừa Phong cũng cảm nhận được ánh mắt chất chứa nỗi căm phẫn của kẻ kia, nhưng hắn chỉ nhếch môi cười lạnh một cái, sau đó dẫn Bạch Tú Sa rời khỏi đây.

Lục Đình Chiến còn bao lời chưa kịp nói với người phụ nữ mình thương, định một lần nữa chạy đến níu giữ cô lại nhưng cậu ta bị đám bạn học đi cùng ngăn lại.

“Lục Đình Chiến, mẹ kiếp tên cứng đầu nhà cậu! Răng hàm sắp sửa rơi ra gần hết rồi mà vẫn có lá gan lớn đòi cướp vợ của người khác sao?”

Nam sinh ngoan cố, cãi cùn lại: “Buông tôi ra! Tú Sa căn bản bị ép! Cô ấy không hề yêu gã đàn ông đó!”

“Cậu đừng có mù quáng như vậy nữa, Lục Đình Chiến! Cậu chỉ tình nguyện yêu đương với với Tú Sa! Cô ấy từ đầu đến cuối chưa từng nói sẽ chờ đợi cậu!”

Lục Đình Chiến tuyệt vọng, gục mặt ôm đầu bật khóc: “Các cậu không hiểu gì hết! Tú Sa, cô ấy rõ ràng đang có tình cảm rất tốt với tôi! Tất cả đều tại hắn ta hết! Hắn ta không nên có mặt ở đây!”



Bạch Tú Sa được người đàn ông bế ra khỏi sảnh lớn của trung tâm thương mại. Lúc này cô vẫn chưa vượt qua khỏi cú sốc đó, hai tay che trước mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đinh Thừa Phong thở dài một cách ngao ngán. Hắn căn bản không biết dỗ dành phụ nữ, chỉ biết chém gϊếŧ là giỏi. Ấy thể mà từ khi sống dưới lớp mặt nạ giả dối, hắn luôn đau đầu làm thể nào để chăm lo cho cô vợ mít ướt này.

“Được rồi, không còn gì nữa rồi! Ngoan, đừng khóc nữa!”

Được cô vợ rõ ràng xinh đẹp, nhưng khổ nỗi tính cách yếu ớt vô cùng, hở tí là nước mặt không cầm cự được lăn dài hai bên gò má, nhìn hắn với con mắt phủ một màng nước trong veo.

Nếu như là kẻ khác, hắn chỉ dùng một chiêu đã kết thúc được mạng sống, nhưng đằng này lại là cô gái mỏng manh yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ đã sinh ra hờn dỗi, dùng nước mắt để làm khó hắn.

Đinh Thừa Phong đặt cô ngồi trên một chiếc ghế đá ngay gần đó. Hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mắt cô, bàn tay to khoẻ gỡ đôi bàn tay nhỏ trên mặt xuống, mười đầu ngón tay đan lại với nhau đặt trên đùi của người con gái.

“Tú Sa, em hãy bình tĩnh lại đi!”

Bạch Tú Sa khụt khịt mũi, ánh mắt long lanh mang chút hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông cau mày, song một bàn tay khác đưa lên quệt đi giọt nước mắt đang đọng lại trên khoé mi của cô gái. Cử chỉ nhẹ nhàng, nụ cười cố nặn trên gương mặt đẹp trai, đâu đó vẫn còn vương chút lạnh lùng.

“Mình đi chỗ khác mua sắm nhé!”

Bạch Tú Sa không nghĩ ngợi gì thêm, ngay lập tức lắc đầu từ chối lời nói của người đàn ông.

“Vậy… em có muốn uống một chút nước không?”

“…” Cô gái im lặng, nhìn thẳng vào mắt của Đinh Thừa Phong, dường như cô đang đắn đo điều gì đó.

“Nước ép vị Kiwi thì sao? Em có muốn uống không?”

Nghe đến nước uống mà mình yêu thích, hai mắt của Bạch Tú Sa sáng rực lên, chần chừ giây lát cô trực tiếp gật đầu.

Đinh Thừa Phong mỉm cười, cưng nựng một bên má hồng hào của cô nàng.

“Ngồi đây chờ anh một chút, để anh đi mua nước cho vợ uống.”