Trans: Thanh Long
Tuy rằng Tần Ngộ vô cùng ai oán, nhưng vẫn dựa theo kịch bản mà diễn.
Chủ đề của MV này nói về quân tử và sát thủ, sát thủ tuân mệnh ám sát, quân tử bất đắc dĩ phải chết, sát thủ bị sự cao thượng của quân tử làm cho cảm động, đi hoàn thành sứ mạng của quân tử chưa hoàn thành.
Nhưng mà đến lúc thực sự quay.
Đạo diễn: “Anh Tần, anh đừng có trốn!”
“Anh Tần! Bình thản mà chết! Đừng biểu hiện ra biểu cảm khủng bố như vậy!”
Tần Ngộ: “...”
Chẳng lẽ tôi lại không biết à?!
Cậu cứ thử ở dưới tay Khương Đào diễn biểu cảm bình thản mà chết xem!!
Lại thử mấy lần nữa, cuối cùng vì tâm lý suýt nữa bị sụp vỡ của Tần Ngộ mà phải tạm thời dừng lại.
Đạo diễn cũng không còn cách nào, chỉ có thể để Tần Ngộ chuẩn bị tốt tâm lý của bản thân, tự mình khắc phục.
Suy cho cùng diễn viên sát thủ là do tự bản thân Tần Ngộ mời về, có quỳ xuống thì cũng phải diễn cho xong.
Anh buồn bực tìm Khương Đào: “Khương Khương, chị Khương! Chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”
Khương Đào tốt tính nói: “Anh nói đi.”
“Lát nữa khi cô diễn cảnh cắt yết hầu có thể diễn dịu dàng một chút được không, đừng toát ra khí thế dọa người như vậy.” Tần Ngộ hèn mọn cầu xin.
“Không được.” Khương Đào nghiêm túc nói: “Trong kịch bản đã viết, khoảnh khắc sát thủ phát hiện ra sơ hở của quân tử thì đã tỏa ra luồng sát khí lạnh thấu xương, tôi còn cảm thấy sát khí của tôi chưa đủ lạnh thấu xương, đang dự định cẩn thận điều chỉnh lại một chút.”
Tần Ngộ: “...”
Xin cô, không cần lạnh thấu xương, còn lạnh thấu xương hơn chút nữa, anh thực sự sẽ chết mất.
Tần Ngộ: “Cái này chỉ là ẩn dụ so sánh, có ý thế là được rồi, không cần thực sự tỏa ra sát khí…”
Khương Đào vẻ mặt chất vấn kiểu “sao anh lại không tôn trọng kịch bản như vậy”: “Nếu biên kịch đã viết như vậy, nhất định là có dụng ý của người ta, với tư cách là một diễn viên, nghiền ngẫm kịch bản là công việc của chúng ta, chăm chỉ làm việc mới có cơm ăn!”
Tần Ngộ: “...”
Cái kịch bản bại não này là do biên kịch ngu ngốc nào viết!!!
Chính vào lúc anh đang nén giận, quay đầu chuẩn bị đi hỏi đạo diễn.
Thì thấy đạo diễn đang nước mắt rưng rưng cảm động nhìn sang Khương Đào: “Chị Khương chị nói rất hay, thời buổi bây giờ những diễn viên có đạo đức nghề nghiệp như chị càng lúc càng ít!”
“Coi như vì sự tận tâm này của chị, MV này em sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để quay cho tốt!”
Khương Đào: “Đạo diễn vất vả rồi, tất cả đều là vì miếng cơm!”
Đạo diễn vừa áy náy vừa cảm động: “Đúng vậy, kiếm được miếng cơm chân chính không dễ dàng!”
Hai người nhìn nhau, giống như tìm thấy tri kỷ.
Tần Ngộ: “???”
Hai người đều có bệnh à!!
Anh day thái dương đau nhức, lần đầu tiên hối hận vì cái chủ nghĩa hoàn mỹ của bản thân, diễn viên bình thường thì có làm sao? Cho dù động tác không nhanh nhẹn như thế, vẻ ngoài không xinh đẹp như vậy nhưng chí ít, bọn họ sẽ không coi mỗi một câu từ của biên kịch ngu xuẩn thành thật mà tùy ý tỏa ra sát khí!
Cũng không biết cái lý luận nghiền ngẫm kịch bản này của Khương Đào là ai dạy, chắc sẽ không phải tên biếи ŧɦái Thẩm Chi Diễn đó chứ.
Tần Ngộ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Lúc trước anh từng hợp tác với Thẩm Chi Diễn, lúc tên này nhập vai đúng thật giống như một tên điên.
Anh ở trong lòng âm thầm mắng Thẩm Chi Diễn hai câu, lại đi tìm Khương Đào, lộ ra biểu cảm thần bí: “Khương Khương, cô có muốn biết bí mật của Thẩm Chi Diễn không?”
Mắt của Khương Đào hơi mở to ra chút.
Tần Ngộ: “Chúng ta làm một giao dịch, lát nữa chỉ cần cô không tỏa ra sát khí, đợi sau khi thuận lợi quay xong cái này, tôi sẽ nói bí mật của Thẩm Chi Diễn ra cho cô.”
Nội tâm của Khương Đào vốn rất kiên định nhưng không hiểu vì sao lại hơi lay động.
Cô cảm thấy bản thân nên kiên quyết từ chối Tần Ngộ, nhưng trong đầu lại có một âm thanh khác, vẫn luôn nói “muốn biết, cực kỳ muốn biết!”
Giọng nói này vừa quen vừa lạ.
Giống như rất lâu về trước, cũng từng xuất hiện ở trong đầu của cô.
Có người bảo rằng muốn nói một bí mật cho cô.
Nhưng sau đó anh ta lại không thấy đâu nữa.
Cô tìm anh ta rất lâu rất lâu.
Mãi cho đến cái ngày bị phong ấn đó, cô vẫn không tìm thấy anh ta, cũng không nghe được bí mật mà anh ta muốn nói.
Khương Đào đột nhiên hơi mất hứng.
“Bỏ đi, tôi không muốn biết.”
Tần Ngộ: “?”
Đạo diễn ở bên kia kêu lên: “Anh Tần, chị Khương, chúng ta tiếp tục quay nhé.”
Tần Ngộ chỉ có thể cam chịu tạm thời buông bỏ.
Hai người dặm lại phấn, lại bắt đầu quay lần nữa.
Dáng vẻ Tần Ngộ tự nhiên ngồi trong rừng trúc, ngón tay vuốt ve đàn cổ.
Chính vào lúc này, anh cảm thấy một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại.
Một thanh gươm mảnh khảnh lướt qua cổ anh, anh đối diện với đôi mắt lạnh lùng đó của Khương Đào.
“!!!”
“Cut!”
“Anh Tần, lần này anh không trốn, rất tốt!”
“Tuy rằng biểu cảm vẫn hơi cứng nhắc, nhưng không sao, lát nữa chúng ta có thể thêm đoạn quay cận cảnh.”
Khương Đào thu kiếm lại, nhanh nhẹn rời đi.
Trợ lý của Tần Ngộ đợi một lúc, phát hiện Tần Ngộ vẫn còn đang ngây ngốc duy trì tư thế trước đó, nhịn không được đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Tần, anh Tần, cảnh này quay xong rồi.”
Tần Ngộ mạnh mẽ thở ra một hơi: “Sống rồi…”
Vừa nãy cái khoảnh khắc đối mắt với Khương Đào đó, anh chút nữa thì cho rằng mình nhìn thấy thần chết.
Quá đáng sợ!!
Trợ lý thấy anh tuy đã tỉnh táo lại nhưng vẫn không động đậy, chỉ có thể nhắc nhở anh: “Anh Tần, chúng ta đi qua bên cạnh nghỉ ngơi trước đã.”
Tần Ngộ: “Tôi biết rồi.”
“Cậu đỡ tôi một lát, chân tôi bị tê rồi.”
Trợ lý đỡ anh ngồi xuống bên cạnh.
Tần Ngộ lau mồ hôi lạnh trên trán, lại lén nhìn Khương Đào một cái. Phát hiện cô ngồi tựa lên ghế với vẻ mặt không cảm xúc, không biết đang nghĩ cái gì.
Nếu như anh nhớ không nhầm, vừa nãy sau khi bản thân nói đến bí mật của Thẩm Chi Diễn, cô mới đột nhiên trở nên như vậy.
Thế nên, cô và Thẩm Chi Diễn rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?
Trong lòng Tần Ngộ như có móng mèo cãi ngứa.
Chỉ là anh còn đang nghi ngại sự đáng sợ của Khương Đào, không dám đi qua hỏi.
Khương Đào ngồi tựa lên ghế, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mất hồn.
Phong ấn vạn năm, rất nhiều ký ức cô đã không còn nhớ rõ.
Nhưng có vài ký ức, lại dường như khắc sâu trong đầu cô, muốn quên cũng không quên được.
Hiện tại cô vẫn còn nhớ, một ngày trước khi Lương Thực Dự Trữ mất tích.
Anh nói với cô, anh phải đi làm một chuyện vô cùng quan trọng, đợi sau khi anh làm xong, sẽ quay lại nói cho cô một bí mật.
Lúc đó cô rất tức giận.
Đã nói là mãi mãi không rời xa cô rồi mà!
Đồ lừa gạt!
Nhưng Lương Thực Dự Trữ chỉ mỉm cười, đưa ngón tay đến trước mặt cô: “Nếu tức giận, cho ngươi cắn một cái.”
Khương Đào nhào qua, lúc răng chạm vào đầu ngón tay của anh lại dừng lại.
Cô nhìn thấy ý cười trong mắt của Lương Thực Dự Trữ, nhả ngón tay anh ra, dùng biểu cảm hung dữ nhất của bản thân nói: “Lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu như ngươi chạy trốn, ta sẽ không chỉ cắn ngón tay của ngươi đâu, ta sẽ thực sự ăn ngươi luôn!!”
Sau đó Lương Thực Dự Trữ lại cười càng vui vẻ hơn, thậm chí còn to gan làm liều véo má của cô: “Được rồi, đến lúc đó ngươi muốn ăn thế nào thì ăn.”
Khương Đào cảm thấy lời anh nói cứ lạ lạ, nhưng vẫn còn chưa hiểu rõ anh đã lấy ra một giọt máu trong tim nhỏ lên trên trán cô.
Máu trong tim của Lương Thực Dự Trữ là thứ thơm nhất trên người anh.
Lúc đầu Khương Đào nghĩ đủ các cách đều không lấy được.
Bởi vì phải cần anh tự nguyện cho.
Nhưng hiện tại khi anh lấy ra, Khương Đào lại không có chút hứng thú nào.
Cô xoa xoa trán, ở đó giống như có một trái tim nhỏ bé ấm áp, động đậy.
Sắc mặt của Lương Thực Dự Trữ hơi xanh xao, nhưng vẫn dịu dàng xoa đầu cô: “Có nó rồi, cho dù ta ở chỗ nào, ngươi cũng có thể tìm thấy ta.”
Khoảnh khắc đó, Khương Đào đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chắn ở trong l*иg ngực của mình.
Vô cùng khó chịu, vô cùng khó chịu.
Nhưng cô là Thao Thiết!
Mãi mãi chỉ có ăn không no, làm gì có cái gì chắn được cô.
Sau đó, Lương Thực Dự Trữ mất tích rồi.
Khắp thế gian không có chút hơi thở nào của anh.
Khương Đào tìm mọi ngóc ngách trên thế gian.
Anh lừa gạt người, máu trong tim anh căn bản không thể tìm được anh.
Sau đó cô bị phong ấn.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng và đói khát, cô cũng không ăn giọt máu ở trong tim đó.
Khương Đào xoa xoa trán.
Thứ chắn ngang đó lại xuất hiện nữa rồi.
Khiến cho cô không thể ăn được bất kỳ thứ gì, chỉ muốn phát tiết.
Cô đứng dậy, biểu cảm lạnh lùng mà tàn nhẫn: “Tiếp tục!”
Tần Ngộ: “!!!”
Cứu mạng!!!
-
Lúc này, một chiếc xe được cải tiến đặc biệt đi vào hầm gửi xe.
Trợ lý mặc áo đen kéo cửa xe ra, một cầu trượt bằng kim loại từ cửa xe kéo xuống mặt đất, theo sau đó, Bùi Hàn Dữ ngồi trên xe lăn điện chậm rãi di chuyển xuống.
Anh là nhà sản xuất album mới của Tần Ngộ, cũng là tác giả của bài “Ám sát” này.
Bùi Hàn Dữ đối với tác phẩm của mình trước giờ đều hướng đến sự nghiêm túc và cẩn thận, không chỉ là thu âm và làm nhạc, tác phẩm của MV anh cũng muốn quan tâm.
Vì vậy, hôm nay anh đặc biệt đi đến chỗ quay MV.
Đón anh là trợ lý của Tần Ngộ.
Nhưng biểu cảm của trợ lý này lại có vẻ mất tập trung.
Bùi Hàn Dữ khẽ cau mày lại.
Anh hỏi: “Chỗ quay quay thuận lợi không?”
“Uhmm…” Trợ lý hơi do dự dường như không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nói: “Anh nhìn rồi sẽ biết.”
Bùi Hàn Dữ trước giờ luôn rất ghét cái kiểu lời nói nước đôi này.
Nếu là bình thường, có khả năng anh đã dẹp đường về nhà rồi.
Nhưng hôm nay không hiểu sao anh lại kiềm chế, không nói gì, đi theo trợ lý vào thang máy, đến chỗ quay phim.
Lúc này ở chỗ quay phim đã là cảnh nước sôi lửa bỏng.
Khương Đào và Tần Ngộ đứng đối diện trước tấm phông xanh.
Đạo diễn đang hét đến rát cổ bỏng họng.
“Chị Khương, ánh mắt của chị không được hung ác như vậy, anh ấy là tri kỉ của chị.”
“Anh Tần, anh đừng run! Phải ung dung tao nhã!”
Bùi Hàn Dữ bất ngờ nhìn thấy Khương Đào, lập tức sững sờ.
Anh biết ngày mai sẽ gặp mặt Khương Đào, cho cô nghe bài hát đệm của “Lưới trời” lần trước thu.
Nhưng không ngờ rằng cô thế mà lại là nữ chính trong MV của Tần Ngộ.
Tần Ngộ đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Không nhịn nổi quay đầu, nhìn thấy Bùi Hàn Dữ ở trong nhóm người bên ngoài, anh lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc vui mừng.
“Giám đốc Bùi!”
Tất cả mọi người đều theo ánh mắt của anh ấy mà nhìn sang.
Đến cả Khương Đào cũng vậy, khiến cho áp lực đè lên trên người anh ấy cuối cùng cũng biến mất.
Tần Ngộ thở nhẹ một hơi.
Từ trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy cái khuôn mặt lạnh không thích cười của Bùi Hàn Dữ lại thuận mắt như lúc này.
Anh nhiệt tình đi lên đón: “Giám đốc Bùi đến để xem MV mẫu hả!”
Bùi Hàn Dữ lạnh nhạt đáp một tiếng.
Khách sáo chào hỏi với Tần Ngộ, sau đó trực tiếp bỏ qua anh ấy, di chuyển xe lăn đến chỗ Khương Đào.
“Lại gặp nhau rồi.”
Khương Đào chớp chớp mắt: “Là anh à.”
Bùi Hàn Dữ: “Thật khéo.”
Tần Ngộ vốn còn bởi vì bị xem nhẹ mà tức giận, lúc này lại sững sờ: “Hai người quen biết nhau?”
Bùi Hàn Dữ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, rõ ràng không định nói rõ.
Khương Đào thì càng không phải nói, nói qua với đạo diễn một tiếng, rồi trực tiếp đi đến bên cạnh nghỉ ngơi.
Trong lòng Tần Ngộ lại bắt đầu khó chịu lần nữa.
Tình huống gì vậy!
Khương Đào không phải là diễn viên à? Vì sao lại quen biết Bùi Hàn Dữ cái người làm âm nhạc này!
Hơn nữa Bùi Hàn Dữ cái người mắc chứng rối loạn lo âu xã hội cấp độ nặng này, thế mà lại chủ động đi chào hỏi người khác?!
Điều này cũng vô cùng hiếm thấy rồi!!
Radar hóng hớt trong lòng Tần Ngộ bắt đầu kích hoạt.
Anh ấy còn tìm một lý do vô cùng chính đáng cho bản thân.
Tuy là Thẩm Chi Diễn rất chó.
Nhưng suy cho cùng cậu ta cũng là anh em của mình, anh ấy cũng không thể để người ngoài đào góc tường của cậu ta được.