Lăng Yên lặng lẽ nhìn về phía anh, "Tôi ghép thận của tôi cho cô ta, anh sẽ tha cho tôi và cha tôi chứ."
"Được"
Kiều Vân Mặc khẽ nhếch môi, "Lần này nếu Như Nam không sao, tôi sẽ bỏ qua cho cô"
Như vậy thôi sao...Cứ như thế mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Đổi lại bằng việc cô ghép một bên thận và đứa con của cô.
"Nếu như có thể"
Lăng Yên chợt bật cười, "Tôi thà rawfng chưa từng gặp anh"
Kiều Vân Mặc chợt sững người, lúc định thần lại Lăng Yên đã đi xa, bóng lưng của cô ra đi vô cùng kiên quyết không chút do dự.
Anh đột nhiên cảm thấy có chút sững người, trong kí ức của anh đây vốn dĩ không phải là dáng vẻ của cô.
Có điều nghĩ lại, dù sao sau việc này, sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa rồi.
Trước khi bước vào phẫu thuật, vẫn phải tiến hành kiểm tra tổng quát.
Lăng Yên gọi điện đến nhà giam xong lại gọi cho Tỉnh Khiết Chi.
"Cái đó...Cảm ơn anh"
"Anh ấy...đã bỏ qua cho cô rồi sao?"
Tỉnh Khiết Chi hỏi.
*"Ừn", Lăng Yên gật đầu trong vô ý thức, sau đó liên nhớ ra anh vốn dĩ không nhìn thấy, "Ôn Như Nam bị thương một bên thận, tôi hiến thận cho cô ta, sau này sẽ không còn chuyện gì nữa"
Lăng Yên cố hết sức để giọng nói của mình thật ung dung, dường như hiến một bên thận với việc cảm lạnh, sốt cao chả có gì khác biệt mấy.
"Hiến thận!"
Không ngờ rằng, Tỉnh Khiết Chi lại nói to như vậy.
"Không được, phu nhân, tôi lập tức đến bệnh viện, cô chờ tôi, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô, chuyện rất quan trọng"
Nói xong, không kịp để Lăng Yên có thời gian phản ứng, điện thoại đã bị ngất kết nổi.
"Có thể tiến hành kiểm tra được chưa?"
Y tá từ xa gọi Lăng Yên.
Lăng Yên nhìn vào điện thoại, do dự một lúc liên gật đầu.
Dù gì kiểm tra cũng cỏ thể đợi anh ta, vậy thì cứ kiểm tra trước đã.
Kiểm tra xong, Tỉnh Khiết Chi cũng vừa đúng lúc đến nơi.
Nhìn ra được sự vội vàng của anh, anh đứng thở đốc một lúc lâu.
"Phu nhân", Tỉnh Khiết Chi có chút do dự, "Tôi thấy nên nói với cô chuyện này"
"Con của cô, vẫn còn"
"Cho nên, tôi thấy cô không nên hiến thận"
Ánh mắt tăm tối của Lăng Yên chợt lóe lên tia sáng, cô nắm lấy tay của anh, "Anh, vừa nói cái gì?"
Giọng nói của cô rất nhỏ, dường như sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cái gì đó.
Tỉnh Khiết Chi không muốn tiếp tục giấu cô, "Con cô vẫn còn.
Lúc đầu viên thuốc tôi đưa cô, không phải là thuốc phá thai, mà là thuốc an thai"
Khi đó anh nhìn thấy Lăng Yên vô cùng thảm hại, căn bản không nỡ lòng làm được chuyện đó.
Vốn định để mọi chuyện qua đi, mới nói cho hai người, nhưng ai ngờ, Tình hình hiện giờ ngày càng phức tạp.
Đứa bé vẫn còn, chỉ với bốn chữ đơn giản này, lại khiến trong lòng cô như đãng lên một trận sóng lớn.
Vì đứa bé này, cô không thể hiến thận cho Ôn Như Nam nữa.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu cô, cô không nghĩ gì liền chạy đến chỗ Kiều Vân Mặc.
"Kiều Vân Mặc", Lăng Yên thở không ra hơi, "Tôi không thể hiến thận cho Ôn Như Nam"
Ánh mắt Kiều Vân Mặc vốn đang dịu dàng chợt trở nên thật dữ tợn, lông mày nhíu chặt, "Cô muốn nuốt lời?"
"Không phải ....
tôi chỉ là, không muốn hiến thận nữa"
Nghĩ đến lúc đầu anh nhẫn tâm muốn phá bỏ đứa bé này, Lăng Yên không dám nói với anh sự thật, "
Tôi có lý do rất quan trọng"
"Rất quan trọng?"
Kiều Vân Mặc đưa mắt nhìn về phía người đang näm trên giường, "Có quan trọng bằng cô ấy không?"
"Tôi nói cho cô biết Lăng Yên, tôi không cần biết cô có lý do gì, dù gì cô cũng phải hiến thận"
"Y tá"
Anh không còn chút kiên nào, giơ tay gọi hai y tá ngoài cửa vào, "Đưa cô ấy đi, lập tức tiến hành phẫu thuật"
"Không được, không được, Kiều Vân Mặc, anh không thế đối xử với tôi như vậy"
Lăng Yên lùi về phía sau.
Nhưng Kiều Vân Mặc đã không còn kiên nhẫn, quay người gọi người đưa cô vào phòng phẫu thuật.
"Chất lỏng lạnh giá đó cứ thế bị tiêm vào người Lăng Yên, ý thức của cô bắt đầu trở nên mơ màng.
"Vân Mặc .....không được...."
Cô không ngừng lẩm bẩm, nhưng xung quanh đều là các bác sĩ và y tá liên tục bận rộn, căn bản không có ai để ý đến lời cô nói.
"Vân Mặc ....con..."
Âm thanh vô cùng nhỏ bé cất lên, cô cuối cùng không thể chống lại được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thuốc mê, dần dần thϊếp đi.
Ở góc không ai nhìn thấy, nước mắt rơi thấm đẫm mặt đất....