Trót Yêu Em Rồi

Chương 2

Vân Nhi nhìn đồng hồ, đã mười giờ ba mươi. Hai vị khách nam giới có vẻ ngoài ấn tượng kia cũng đã bước khỏi nhà G, trong đó người mặc áo vest màu nhạt hơn nháy mắt thêm một lần nữa với cô thay lời chào từ biệt. Hôm nay Mai Anh về quê dự đám cưới anh trai nên mình Vân Nhi trực ở quầy lễ tân, công việc chẳng lấy gì làm bận rộn, chỉ có cảm giác hơi buồn.

Ca tối Vân Nhi làm hàng ngày từ sáu giờ đến mười một giờ, đường sá từ khách sạn Kim Liên về đến khu trọ cũng sáng sủa nên cô không ngại ngần cho lắm. Vừa bước vào phòng thay đồ của lễ tân, bất chợt đằng sau có bàn tay đàn ông choàng qua miệng Vân Nhi, cô chỉ ưm ưm được mấy tiếng rồi lịm đi. Kẻ ra tay không ai khác chính là lão Hoàng. Lão nhếch miệng cười, bế thốc Vân Nhi lên di chuyển về phía sofa, miệng lão liếʍ mép đánh soạt một tiếng. Thèm thuồng cô gái xinh đẹp trong vòng tay từ ngày đầu tiên nhìn thấy, tranh thủ một hôm con lễ tân kia không có ở đây, lão phải hành động ngay!

Chưa kịp hít hà cơ thể trắng ngần thơm phưng phức trong tà áo dài đỏ vừa được lột bỏ để lộ áσ ɭóŧ lấp ló bầu ngực căng tràn, bất chợt lão nghe ngoài cửa có tiếng đập rầm rập:

– Mở cửa!

Chết tiệt! Lão Hoàng chửi thề một tiếng, muốn không ra mở nhưng cũng không được vì kẻ gõ cửa kia chính là Thành Huy. Anh lập tức mở khóa, đạp một cước khiến cánh cửa bật tung. Hình ảnh trước mắt khiến anh ngỡ ngàng, mặt mũi đỏ gay lập tức quát to, tay chỉ ra cửa:

– Lão già chết tiệt! CÚT!

Lão Hoàng vừa tức vừa sợ đến phát điên, mặt mũi xám ngoét liền cười hè hè bào chữa:

– Huy… cháu hiểu lầm rồi… con bé này… nó cố tình quyến rũ chú đấy!

Bốp!

Một cú đấm như giờ giáng đến gãy cả răng được bàn tay thanh niên rắn chắc giáng xuống cái bộ mặt béo múp dê xồm khốn nạn. Lão Hoàng ngã vật ra sàn, máu mồm máu mũi hộc ra, mắt trợn tròn lão ôm miệng sấp ngửa chạy khỏi phòng lễ tân.

Vân Nhi giật mình một cái, bất chợt hai mắt mở ra đúng lúc bàn tay Thành Huy tử tế định mặc lại áo dài cho cô.

– AAAAAA!

Vân Nhi hét to, cảm giác tức giận muốn điên lên, một tay cô giữ áo, một tay vả bốp một vả vào khuôn mặt đàn ông đẹp trai ngay trước mắt, ngay sau đó cơ thể cô lập tức lùi cong lại như con tôm. Hắn ta… tên biếи ŧɦái!

– Khốn nạn! – Vân Nhi ức đến rơi nước mắt, hai mắt đỏ hoe quắc lên nhìn thẳng vào Thành Huy.

– Cô làm thế với ân nhân của cô đấy à?

Thành Huy bực bội quát lên, đưa tay ôm bên má rát đỏ, cúi xuống nhìn Vân Nhi đang tức đỏ mặt. Anh cũng muốn điên theo cô! Đúng là… làm ơn mắc oán! Biết thế cứ mặc kệ cho cô ta bị lão dê xồm kia hấp diêm đi cho xong! Ban nãy Thành Huy bước cùng Gia Khang ra khỏi nhà G lên bar ngồi, tình cờ anh quay lại, trong lòng cảm thấy muốn nói gì đó với cô lễ tân này, không ngờ thấy bàn lễ tân trống không, nhìn về phía phòng thay đồ của lễ tân bất ngờ anh thấy lão Hoàng từ đâu rón rén bước lại dùng khóa riêng của lão mở cửa phòng. Biết có chuyện chẳng lành anh lập tức gõ cửa, bày ra trước mắt anh là cảnh tượng điếng người. May mà anh xuất hiện kịp thời không thì cô ta chết với lão! Cứ nghĩ cô ta bị lão đánh thuốc mê còn lâu mới tỉnh, ai dè anh vừa mới kéo được áo cô ta lên qua ngực thì cô ta đã tỉnh rồi. Bực thật!

– Ân nhân? Hay anh là người hại tôi đấy hả? Tự nhiên có người đứng sau chụp thuốc mê vào miệng tôi…

Vân Nhi trấn tĩnh lại cơn tức giận, cô kéo khóa áo dài đứng dậy, tức tối cầm bộ quần áo để thay lên tay, định bước ra ngoài. Chưa kịp thay đồ đã gặp vận xui, chẳng biết kẻ ra tay có phải hắn ta không nữa, chẳng qua thấy cô tỉnh dậy bất ngờ nên hắn giả vờ như vô tội! Nhìn cái mặt hắn đẹp trai sáng láng nhưng bàn tay sờ vào ngực cô như thế thì không biết đằng nào mà lần!

– Có cần tôi cho xem camera trích xuất hành lang không hả? Kẻ hại cô là lão Hoàng, phó giám đốc khách sạn, sếp trực tiếp của cô đấy!

Vân Nhi ngơ ngác quay đầu lại nhìn Thành Huy. Chẳng lẽ… kẻ hại cô lại là lão Hoàng?

– Tôi mà không xông vào phòng thì cô xong đời với lão ta rồi!

Thành Huy hừ một tiếng, anh bước nhanh khỏi phòng lễ tân, để lại Vân Nhi ngơ ngác còn đang thắc mắc, cũng chẳng biết chính xác kẻ gây chuyện là ai. Anh ta… có vẻ là một nhân viên trong khách sạn này thì phải, ít nhất thì anh ta biết lão Hoàng là sếp trực tiếp của cô.

Vân Nhi lắc lắc đầu, nhắm chặt mắt không muốn nghĩ nữa. Dù muốn dù không cô cũng tin kẻ hại cô là lão Hoàng hơn là người đàn ông xa lạ cô mới gặp thoáng qua ban tối kia, ở anh ta toát ra một cảm giác đáng tin cậy khiến cô hơi áy náy vì ra tay tát anh ta. Cô biết mình nợ anh ta một lời cảm ơn, có điều giờ chẳng biết anh ta ở đâu mà nói.

Thay xong đồ ở toilet quay trở lại phòng lễ tân, Vân Nhi chưa kịp đưa túi xách lên vai, từ cửa bỗng có một nhóm bảo vệ khách sạn to cao xông vào, bọn họ tức tối gào thét:

– Con đ.ĩ kia, mày ý đồ quyến rũ sếp Hoàng định trèo cao à, từ hôm nay mày bị đuổi việc, khôn hồn thì biến khỏi đây ngay!

Vân Nhi sững sờ, cô vùng vằng khi đám bảo vệ giữ chặt tay kéo xềnh xệch cô ra khỏi khách sạn. Hai mắt đanh lại cô càng tin lời tên thanh niên ban nãy nói hơn. Lão Hoàng… khốn nạn thật! Lão ta ăn không được thì đạp đổ, muốn đổ vấy tội lỗi lên đầu cô để hòng thoát tội. Cô khinh bỉ lão đến sùi bọt mép, vùng mạnh tay, tức tối quát lên:

– Các người buông tôi ra, tôi cũng chẳng thèm làm việc ở đây nữa đâu mà phải đuổi!

Ngay sau đó cô bước nhanh đến chiếc xe máy số để ở sân, đặt túi xách lên móc phóng trở về nhà trọ. Chưa lúc nào trong đời cô tức giận như lúc này, không ngờ ở một nơi sang trọng lộng lẫy như khách sạn Kim Liên mà tồn lại loại người khốn nạn như lão già dê xồm cô vốn ghê tởm ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Vân Nhi vừa tắm xong bước ra, Mai Anh cũng từ quê trở về, hơi thở còn vương mùi rượu cô nằm vật ra giường. Vân Nhi đưa khăn lau từng lọn tóc, thở hắt một hơi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Mai Anh cô nói:

– Tối nay lão Hoàng bẫy thuốc mê tao, định giở trò, mất dậy chưa?

Nghe dứt lời Mai Anh như bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, hai mắt đỏ lên hỏi lại:

– Mày nói gì… lão dám làm thế à? Thế mày có sao không?

– May đời tao được cứu đúng lúc… chẳng biết có ông kia ở đâu xuất hiện xông vào đuổi lão đi rồi!

– Hú hồn! Mẹ cha thằng già khốn kiếp! Phải kiện cho nó chết đi!

– Chẳng có bằng chứng nào để kiện lão đâu, cùng lắm là camera hành lang thấy lão mò vào phòng thay đồ thôi… hơn nữa lão cũng chưa làm gì được tao… Mà khốn kiếp hơn là lão còn sai đám bảo vệ đuổi tao khỏi khách sạn luôn đấy!

– Mất dậy thật! Tao nghe nói lão là em nuôi của giám đốc khách sạn đấy, thế nên lão to giọng lắm! Thôi coi như tao với mày gặp chó!

Mai Anh tức đến tím đỏ cả mặt, nhìn bạn ấm ức giùm mình lòng Vân Nhi cũng có chút an ủi, cô gật đầu với Mai Anh, pha cho bạn một cốc trà gừng mật ong nóng giải say.

– Sao mày uống nhiều thế, không ở lại quê mai hãy về!

– Về còn đi học chứ! Ngày vui của anh tao nên tao làm vài chén với mấy ông bạn của ông ấy, mấy lão ngày trước tán tao đếch đổ, giờ vợ con cả rồi… nhanh thật!

– Ông Tùng có về cùng mày không?

– Không… ông ấy có việc. Chả hiểu việc gì… dạo này hay kêu bận!

Vân Nhi chẳng biết nói gì, chỉ thở dài một tiếng. Đón cốc trà gừng cạn từ tay Mai Anh, cô đặt ra bàn, hạ màn cho bạn. Rượu thế này để sáng mai tắm chứ giờ muộn rồi tắm nguy hiểm. Mới làm ở Kim Liên được có hơn tháng đã phải nghỉ, cứ tưởng có chỗ làm ngon, ai dè lại bị sao quả tạ chiếu, chẳng ở lại được nữa. Nghĩ đến xin việc nơi khác Vân Nhi hơi lo lắng. Giờ cô chỉ mong học xong ra trường làm được việc gì gần với ngành học là được. Hai tháng nay bố cô đổ bệnh, mỗi tháng lại phải ra bệnh viện huyện lấy thuốc nên cô muốn làm thêm gửi về được đồng nào hay đồng ấy.

Mai Anh học một trường cao đẳng về du lịch, mối quan hệ của cô khá rộng, thế nên sau đó mấy ngày cô đã gọi cho Vân Nhi khi Vân Nhi còn đang ở lớp học. Thấy điện thoại bạn gọi Vân Nhi liền vào toilet gạt nút nghe:

– Mai Anh à, gọi gì thế, tao đang trong lớp!

– Tối nay mày đến nhà chị bạn của tao đi, chị ấy mới sinh cần người hỗ trợ, chồng chị ấy đi công tác ở Nhật, nhà có chị ấy với hai đứa bé thôi. Chị ấy dễ tính nên chắc làm được đấy! Tao cho số điện thoại mày liên lạc nhé!

– Thế mày… mày định làm gì chưa?

– Tao quan trọng gì, quan trọng giờ mày đang cần tiền hơn tao!

– Ừ, tao cảm ơn mày!

Ngắt máy rồi Vân Nhi liên lạc với chị Thu, người mà Mai Anh cho số. Chị Thu vui vẻ nhắn địa chỉ để sau giờ học Vân Nhi đến. Việc của cô là dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa tối, trông đứa con gái lớn bốn tuổi và chăm sóc đứa bé mới sinh cùng chị ấy. Ban ngày chị ấy có mẹ đẻ sang giúp nên cần người hỗ trợ buổi tối. Công việc mới khá phù hợp với Vân Nhi, làm cho nhà chị Thu được một tháng, cô cảm thấy mình có thể gắn bó được ít nhất là khi chị ấy còn cần mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm khi nhận được khoản lương tháng đầu tiên.

Ra ngân hàng chuyển tiền về cho em gái, Vân Nhi phóng xe máy trở lại phòng trọ. Hôm nay cô được nghỉ một buổi vì mẹ chị Thu sang ngủ lại, cảm thấy như được xả hơi cô quyết định mua một con vịt nướng đãi Mai Anh. Dạo này nhìn cô bạn xanh xao ăn uống không tốt cô bỗng thấy hơi lo cho bạn.

– Oẹ!

Mai Anh vừa đưa miếng thịt vịt mà cô vốn thích lên miệng, cơn buồn nôn bất ngờ ập đến khiến cô ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe. Đứng bên ngoài Vân Nhi nghĩ ngay đến trường hợp không biết là vui hay buồn, liền hỏi Mai Anh:

– Con này, mày thử que chưa? Chửa cha mày rồi ý chứ!

– Trễ một tuần rồi, chắc có thật! Tao bận quá, chưa thử được!

– Tao đến chịu mày, có thai mà mày coi như không thế!

– Có thai thì cưới, ông Tùng bảo thế, tao cũng tốt nghiệp đến nơi rồi, chẳng ngại!