Bàn tay hư hỏng cách một lớp váy ngủ vuốt ve hai bầu ngực đầy đặn, xúc cảm mềm mại khiến cho anh không tự giác tăng thêm lực xoa bóp. Hán Đông Khuê hôm nay không hiểu vì sao lại có chút mất kiên nhẫn, anh không cởi từng cúc mà dùng sức “rẹt” một cái xé rách váy ngủ của cô.
Anh không quan tâm váy ngủ Bách Lý Giai Ninh đang mặc trên người là Versace, chỉ biết hiện tại nó quá vướng víu.
“Ăn no sinh phá hoại. Anh có biết nó là hàng limited không?” Bách Lý Giai Ninh cười cười, nhỏ giọng phê bình, tay đấm nhẹ vào ngực anh.
Trên người cô chỉ còn sót lại duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ ren màu trắng, hai bên có dây buộc mỏng manh. Dưới ánh đèn sáng rực trong phòng bếp, có thể nhìn thấy rõ ràng trên bề mặt vải dệt tinh tế thấp thoáng vệt nước ẩm ướt, đoá hoa kiều diễm bên trong như ẩn như hiện. Hán Đông Khuê dùng đầu ngón tay sờ soạng viền qυầи ɭóŧ của cô, khều khều cái dây mảnh mai, cười xấu xa hỏi: “Nhãn hiệu gì đây?”
“Victoria’s Secret.”
“Anh rất tò mò, muốn nhìn bên trong hai mảnh tam giác bé tí này là loại bí mật gì đây. Ninh Ninh’s secret chăng?” Hán Đông Khuê mân mê hai cánh hoa non mềm, ngón cái vân vê viên trân châu cách một lớp qυầи ɭóŧ. Lực vuốt ve của anh cực kì gợϊ ȶìиᏂ, qυầи ɭóŧ ẩm ướt dán vào hoa huyệt, Bách Lý Giai Ninh nhanh chóng run lên nhè nhẹ.
“Muốn anh cưng chiều nó không?” Hán Đông Khuê tà ác thổi hơi vào tai cô.
“Ưm… muốn…” Bách Lý Giai Ninh nhẹ giọng nỉ non.
“Bảo bối ngoan, thưởng cho em.” Dứt lời, tay của anh bắt đầu luồn vào trong qυầи ɭóŧ, toàn bộ lòng bàn tay ôm trọn lấy nơi tư mật, hai ngón tay thăm dò vào tận trong hoa tâm.
Cô ưm lên một tiếng, hơi thở càng thêm dồn dập, ngửa cổ lên phát ra tiếng rêи ɾỉ, theo bản năng mở rộng hai chân chờ được anh vuốt ve. Bên tai anh truyền đến tiếng thở gấp gáp của cô, anh cười khẽ, nhanh tay cởi bỏ qυầи ɭóŧ ướt đẫm nhét vào trong túi quần, nắm hai chân cô dang rộng sang hai bên, để anh nhìn thấy toàn bộ nơi thần bí của cô.
Cũng đúng vào lúc này, điện thoại anh để trên bàn ăn bỗng đổ chuông. Nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là “Trịnh Hiểu Mộng”, Hán Đông Khuê cầm lấy điện thoại trực tiếp ấn từ chối cuộc gọi, sau đó còn chuyển sang chế độ im lặng.
Bách Lý Giai Ninh hiển nhiên cũng nhìn thấy ba chữ này, cô túm lấy tay Hán Đông Khuê nói: “Anh nghe điện thoại trước đi đã, lỡ có chuyện gấp thì sao?”
”Bảo bối, em không chú tâm. Bây giờ không có việc gì gấp bằng ăn em cả.” Hán Đông Khuê không vui nhắc nhở, hai ngón tay vừa mới rút ra lại đâm thật sâu vào làm Bách Lý Giai Ninh kêu lên một tiếng.
Đầu lưỡi cũng không báo trước mà liếʍ một vòng trên nhũ hoa. Cô vừa mới cảm nhận được nước miếng vừa nóng vừa ướt của anh, anh đột nhiên há miệng ngậm cả bầu ngực vào liếʍ mυ'ŧ thật mạnh, phát ra âm thanh “chụt chụt” vô cùng ái muội.
“Đông Khuê… cho em…” Cô bị anh trêu chọc đến mức miệng lưỡi khô khốc, ngay cả việc mở miệng gọi tên anh cũng hết sức khó khăn.
Bách Lý Giai Ninh bị Hán Đông Khuê ôm trong ngực, bầu ngực trắng muốt bị cắи ʍút̼ đến sưng, bên dưới hoa huyệt ướt đẫm bị ba ngón tay chơi đùa đang không ngừng run rẩy co rút, còn anh thì vẫn quần áo chỉnh tề.
Hán Đông Khuê rút ba ngón tay đang tàn sát bừa bãi bên trong tiểu huyệt của Bách Lý Giai Ninh, nhét nó vào miệng cô, trầm giọng ra lệnh: “Liếʍ sạch đi.”
Bách Lý Giai Ninh ngoan ngoãn nếm thử chất lỏng trong suốt ngọt ngào của chính mình, ngậm lấy ngón tay thon dài của anh, đầu lưỡi như con rắn liếʍ mυ'ŧ đầu ngón tay, phun vào nhả ra như đang ngậm cự vật của anh.
Ngón tay của Hán Đông Khuê bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, đưa đẩy trong miệng Bách Lý Giai Ninh, anh há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của cô, khẽ lẩm bẩm. “Thật muốn đem gậy thịt nhét vào trong miệng em.”
Bách Lý Giai Ninh nở nụ cười mị hoặc, cô vươn tay đẩy Hán Đông Khuê ra, từ trên bệ bếp trượt xuống, chủ động quỳ trên mặt đất. Cô vươn tay kéo quần ngủ của anh xuống, phóng thích cự vật khổng lồ đã sớm ngẩng cao đầu bên trong qυầи ɭóŧ của anh. Gậy thịt bất ngờ bị lôi ra ngoài, lập tức nảy lên, Bách Lý Giai Ninh còn chưa kịp tránh thì nó đã đánh thẳng lên má của cô, phát ra một tiếng. “Bạch.”
Bị thứ đồ chơi nóng rực của Hán Đông Khuê đánh trúng khiến cho một bên má của Bách Lý Giai Ninh đỏ hồng. Cô ngây ngốc mất mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần.
Hán Đông Khuê giữ lấy cằm cô, không cho cô nhúc nhích, ánh mắt anh hiện lên một tia ẩn nhẫn. “Ninh Ninh, anh chưa tắm rửa.”
Bách Lý Giai Ninh cầm lấy thân gậy thô dài, bàn tay bắt đầu động tác lên lên xuống xuống, khoé miệng cong lên thành một nụ cười phóng đãng. “Em dùng miệng rửa cho anh.” Cô liếʍ bờ môi đỏ kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh. “Nói mau, nơi này đã từng bị người khác liếʍ chưa?”
Hán Đông Khuê hít sâu một hơi, ánh mắt anh đã không còn trầm tĩnh nữa, bây giờ chỉ còn lại du͙© vọиɠ nồng đậm. “Tiểu yêu tinh, em là người đầu tiên.” Hán Đông Khuê tất nhiên chưa từng làʍ t̠ìиɦ với bất kì ai trước cô, thấy cô chủ động như vậy thì cũng nhanh chóng thả lỏng để cô tự tung tự tác.
Cự vật khổng lồ được bàn tay mềm mại của cô nắm chặt không ngừng lên xuống, thỉnh thoảng cô lại xoa nắn hai viên ngọc bên dưới, còn cố ý miết vào đỉnh qυყ đầυ.
Kiểu trêu chọc này làm Hán Đông Khuê không chịu được, anh đẩy hông tới trước mặt Bách Lý Giai Ninh, khàn giọng nói: “Liếʍ nó đi.”
Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên muốn nổi hứng trêu chọc Hán Đông Khuê, cô giả vờ hít hít ngửi ngửi, chun mũi uỷ khuất nói: “Anh đi làm cả ngày chưa tắm, mùi nồng quá. Em không chịu được.”
Hán Đông Khuê lập tức kéo cô dậy ôm vào trong ngực, không nỡ nói: “Bảo bối, anh xin lỗi, không cần làm nữa.”
Bách Lý Giai Ninh vụиɠ ŧяộʍ cười, lách mình ra khỏi cái ôm của Hán Đông Khuê, quỳ xuống ngậm lấy qυყ đầυ to lớn. Hán Đông Khuê kinh ngạc thở hắt ra, nheo mắt sung sướиɠ, bàn tay giữ lấy gáy cô, không cho cô lùi về phía sau. “Tiểu yêu tinh, là em tự mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.”
Bách Lý Giai Ninh bắt đầu liếʍ láp từ gốc rễ, sau đó liếʍ dọc thân gậy, liếʍ lên cả từng đường gân chằng chịt trên gậy thịt của anh. Đầu lưỡi non mềm vươn ra, liếʍ lêи đỉиɦ qυყ đầυ đã rỉ ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, mùi vị hơi tanh tanh mặn mặn.
Cô lại ngậm lấy hai viên ngọc bên dưới, mυ'ŧ mát đến mức trên đó toàn là nước bọt bóng loáng của cô, vừa làm vừa ngước mắt quan sát biểu cảm trên mặt anh.
Trên trán của Hán Đông Khuê chảy đầy mồ hôi, gân xanh trên trán nổi lên, lúc này anh suýt chút nữa không đứng vững nổi. Anh chịu không nổi, đem toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp của cô ấn vào đám lông đen dày của anh, mùi tanh nồng lập tức xộc vào mũi cô.
Cô không những không ghét bỏ mà trong lòng còn sinh ra một cỗ kɧoáı ©ảʍ kì lạ, mông không tự chủ được hơi vểnh lên, chậm rãi lắc lư. Rõ là người đang được hầu hạ là anh, nhưng cô lại có cảm giác bức tường mị thịt trong hoa huyệt đang chậm chạp co rút.
Không đợi Hán Đông Khuê thúc giục, Bách Lý Giai Ninh há miệng, từ từ ngậm vào. Ban đầu do chưa quen nên cô chỉ trúc trắc ngậm được một nửa, sau khi thích nghi được cảm giác nhờn nhợn khó chịu này rồi, cô liền đem toàn bộ gậy thịt ngậm lấy, chậm rãi đẩy vào giữa đôi môi đỏ căng mọng, đưa nó từng chút từng chút tiến vào sâu trong khoang miệng ấm áp.
Hán Đông Khuê lập tức rên lên thành tiếng, Bách Lý Giai Ninh còn cảm nhận được gậy thịt của anh nảy lên hai cái trong miệng cô. Tiếng rêи ɾỉ của anh như một hồi trống cổ vũ tinh thần, cô bắt đầu học theo động tác làʍ t̠ìиɦ, chậm rãi đẩy gậy thịt ra ngoài rồi lại chậm rãi nuốt sâu vào trong, lúc nuốt vào còn cố tình tạo ra âm thanh “phụt phụt” vô cùng ái muội.
Hán Đông Khuê đứng từ trên cao ngắm nhìn tiểu yêu tinh đang phun ra nuốt vào gậy thịt khổng lồ của anh. Đôi mắt cô ngập nước mơ mơ màng màng, khóe mắt ửng hồng, nước miếng lấp lánh từ khóe miệng chảy ra bên ngoài thành những sợi chỉ bạc.
Bàn tay của Hán Đông Khuê gắt gao nắm chặt, khớp xương chuyển dần sang màu trắng, ngón tay vô thức luồn vào tóc cô nắm chặt lấy, phối hợp với từng động tác nhấp nhô ra ra vào vào của cô.
Khoang miệng ấm áp, cái lưỡi ẩm ướt linh hoạt, đầu lưỡi mềm mại, lúc cự vật đâm vào đầu lưỡi còn đưa đẩy trêu đùa qυყ đầυ.
Tiểu yêu tinh, kĩ năng lợi hại như vậy là muốn hút chết anh sao?
Hán Đông Khuê sướиɠ đến mức da đầu tê dại, không muốn nhẫn nại thêm nữa, anh giữ chặt gáy cô, đem toàn bộ gậy thịt tiến vào, đâm thật mạnh vào trong, cắm thẳng vào tận họng cô, điên cuồng thọc vào rút ra.
Tuy rằng miệng bị cắm đến mức khó thở, quai hàm bắt đầu ê ẩm, trong lòng cô lại có cảm giác thỏa mãn vì bản thân cô hoàn toàn nắm giữ thế chủ động. Nhìn người đàn ông luôn lạnh lùng cao ngạo đang mất tự chủ trước mặt mình, cô cảm thấy vô cùng đắc ý.
Nhưng khi qυყ đầυ của anh liên tục đâm thẳng vào cổ họng cô càng ngày càng sâu, cô rút cục cũng chịu không nổi nữa. Mái tóc dài của cô tán loạn trước ngực, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt trắng nõn giờ đây đỏ bừng vì nghẹn, cảm giác nhộn nhạo muốn nôn khan kéo đến.
Bách Lý Giai Ninh rất muốn dừng lại, nhưng lúc này miệng lại bị cự vật to lớn nhét đầy, dù muốn kháng nghị cũng không có cách nào mở miệng được, chỉ còn biết nhíu chặt lông mày ưm ưm tỏ vẻ khó chịu.
Hán Đông Khuê càng lúc càng thở gấp gáp, tần suất đưa đẩy trong miệng cô nhanh đến mức chóng mặt, làm cho hai cánh môi của cô nóng rát sưng đỏ. Anh bỗng nhiên gầm gừ một tiếng trong cổ họng, chọc thẳng vào nơi sâu nhất trong cổ họng cô, hạ thân không ngừng co giật, bắn ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt.
Hương vị đàn ông nồng đậm ngay lập tức tràn ngập khắp khoang miệng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác đang vô cùng mẫn cảm của cô. Cô cố gắng nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh vừa bắn ra, nhưng số lượng chất lỏng quá nhiều, vẫn có một vệt trắng đυ.c từ khóe miệng cô chảy xuống dưới.
Trước kia Đồng Tĩnh Nghi có thủ thỉ với cô một chuyện, nếu ngậm lấy gậy thịt một lúc sau khi đàn ông bắn tinh, sẽ làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cho họ. Vì vậy Bách Lý Giai Ninh lại đem vật thô dài của Hán Đông Khuê vào trong khoang miệng, mυ'ŧ mát vài cái, tiện thể liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại. Quả nhiên, thân thể Hán Đông Khuê kịch liệt run rẩy, gắt gao nắm chặt lấy tóc cô kéo xa ra, gằn giọng nói: “Bảo bối đáng đánh này, muốn gϊếŧ chết anh sao?”
Bách Lý Giai Ninh cười cười không nói, nhổm dậy đứng dựa vào bàn ăn, cọ đầu vào ngực anh.
“Bảo bối, em học được chuyện này từ đâu?” Hán Đông Khuê rót cho cô cốc nước, ôm cô vào lòng, chăm chú nhìn cô uống từng ngụm nước. “Bạn trai cũ?”
Bảo Hán Đông Khuê không để bụng những lời đàm tiếu của đám nhân viên ban sáng thì là nói dối. Anh để ý, rất để ý là đằng khác.
“Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?”
“Hiện tại anh là bạn trai của em, anh có quyền được biết chuyện này.”
Bách Lý Giai Ninh muốn chọc tức Hán Đông Khuê, liếc mắt nhìn anh, nở nụ cười lười biếng: “Em quên rồi.”
Hán Đông Khuê lập tức bế cô đặt xuống sofa, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, đưa một chân cô đặt lên vai, không hề báo trước đã động thắt lưng xâm nhập vào hoa huyệt phía dưới.
“Anh sao lại…” Bách Lý Giai Ninh còn chưa kịp phản ứng mà anh đã bắt đầu cắm vào rút ra rồi.
“Anh làm sao?” Hán Đông Khuê siết chặt cái eo nhỏ của cô, hung hăng nói. “Nếu em quên rồi thì để anh dùng phương pháp này giúp em nhớ.” Anh nhìn chằm chằm vào nơi hai người đang mết hợp, mỗi lần đều dùng hết sức đâm vào. “Em có nói không?”
Kɧoáı ©ảʍ bắt đầu bao trùm khắp cơ thể, Bách Lý Giai Ninh đành phải giơ cờ trắng đầu hàng. “Em nói, em nói mà.”
Cô cảm giác được mật dịch đang tràn ra từ giữa hai chân mình, dọc theo bắp đùi chậm rãi trượt xuống. “Em chưa từng có bạn trai, em học trong phim AV.”
“Bảo bối ngoan, dám chọc tức anh? Đêm nay anh sẽ trừng phạt em, phạt đến khi nào em không xuống được giường mới thôi.” Hán Đông Khuê nghe được câu trả lời này thì vô cùng thoả mãn, lực đâm vào càng mạnh hơn. Tiểu huyệt nóng rực hút chặt lấy gậy thịt đang đưa vào đẩy ra của anh khiến anh khó nhọc thở dốc.
Trên sofa, hai thân thể trần trụi đầm đìa mồ hôi quấn lấy nhau. Phòng bếp tràn ngập âm thanh hoan ái, tiếng người phụ nữ rêи ɾỉ ngắt quãng, tiếng người đàn ông thở dốc ồ ồ, tiếng va chạm giữa hai cơ thể vang dội khắp căn phòng.
Bách Lý Giai Ninh không ngừng run rẩy, nức nở dưới thân anh. Trong phút chốc, trước mắt cô trắng xoá một mảnh, kɧoáı ©ảʍ rất nhanh đã dâng lên cuồn cuộn khiến đầu óc cô trống rỗng, các ngón chân co lại, móng tay ấn sâu xuống sofa. Mật dịch tuôn ra ào ạt, thấm ướt cả một mảng sofa.
Hán Đông Khuê tiếp tục đâm vào mấy chục cái, cuối cùng gầm gừ một tiếng, đâm sâu vào tận tử ©υиɠ, bắn một lượng lớn chất lỏng ấm nóng vào bên trong hoa huyệt.
Bách Lý Giai Ninh đón nhận tất cả tinh hoa của anh, cả người mềm nhũn vô lực nằm im trên sofa, chu miệng trách móc. “Lần sau không được làm trên sofa nữa, khó giặt lắm.”
Nhìn bộ dạng hờn dỗi đáng yêu của cô, Hán Đông Khuê không nhịn được bật cười, vòng tay ôm lấy cô dỗ dành. “Được, không làm trên sofa nữa, chúng ta vào phòng ngủ tiếp tục.”
Cả đêm hôm đó, Hán Đông Khuê muốn cô từ phòng bếp vào phòng ngủ, từ trên giường xuống dưới sàn nhà, bây giờ lại vòng ngược ra phòng bếp, mạnh bạo đặt cô lên bàn ăn.
Giây phút Hán Đông Khuê phủ lên người cô, tiến vào trong cô, cô vừa tức giận vừa xấu hổ. Người đàn ông thừa tinh lực này, bàn ăn là nơi dùng để ăn cơm, anh lại ngang nhiên phát dục trên đó, bảo cô sau này phải làm sao mới có thể bình thản ngồi ăn được đây?
Bách Lý Giai Ninh không còn nhớ nổi đã được anh đưa lêи đỉиɦ cao trào bao nhiêu lần nữa. Đến lúc cô sắp ngất đi vì mệt anh mới phóng xuất lần cuối, sau đó nhẹ nhàng rút cự vật đã xìu xuống ra khỏi hoa huyệt sưng đỏ đang co rút, hai cánh hoa mấp máy phun đầy hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh và mật dịch của cô ra mặt bàn.
Anh hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, dịu dàng bế cô vào phòng tắm vệ sinh thân thể cho cả hai, cuối cùng đặt cô xuống chiếc giường êm ái.
Hán Đông Khuê liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm gối đầu lên tay anh, nhàn nhạt nói. “Từ giờ em đừng mặc váy bó đi làm nữa.”
“Tại sao?” Bách Lý Giai Ninh khó hiểu hỏi.
“Cắt đứt tư tưởng đám nam đồng nghiệp đi.”
“…” Bách Lý Giai Ninh im lặng hồi lâu rồi mới buông ra một câu không đầu không đuôi, cũng chẳng ăn nhập với lời nói của Hán Đông Khuê. “Hôm nay Trịnh Hiểu Mộng tìm gặp em.”
“Không cần quan tâm đến cô ấy.” Hán Đông Khuê vuốt ve tóc cô. “Cô ấy chỉ là người ngoài thôi, em không cần bận tâm. Ngủ đi.”
Bách Lý Giai Ninh ậm ừ một câu, rất nhanh đã nhắm mắt tiến vào giấc ngủ. Hán Đông Khuê lúc này mới cầm điện thoại lên nhắn tin cho Trịnh Hiểu Mộng: [Có chuyện gì thì đến công ty gặp anh, đừng làm phiền đến Ninh Ninh, cô ấy là bạn gái của anh.] Sau đó anh tắt điện thoại, ôm cô ngủ thật ngon.