Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 40: Cuối Cùng Yêu Quái Cũng Ăn Thịt Yêu Nữ Rồi (H)

Xe rất nhanh đã đến biệt thự của Hán Đông Khuê, vừa vào trong nhà, Bách Lý Giai Ninh đã ấn anh ngồi xuống sofa, giọng nói khẩn trương: “Anh cởϊ qυầи áo ra.”

Ánh mắt Hán Đông Khuê hơi tối lại. “Em nói thật đấy à?”

“Nhanh nào, em còn phải nhìn xem anh có bị thương ở đâu không chứ.” Bách Lý Giai Ninh sốt ruột thúc giục, ánh mắt tràn đầy lo lắng, hai tay đã bắt đầu cởi vài cúc phía trên áo sơ mi của anh, không hề nhận ra ánh mắt đen tối của ai đó.

Đến khi trên người Hán Đông Khuê còn mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ, Bách Lý Giai Ninh mới vội vàng kiểm tra một lượt thân thể anh. Lưng của Hán Đông Khuê có một vết bầm tím, chắc là do bị lon nước ngọt lúc nãy đập vào.

Bách Lý Giai Ninh dùng khăn bông ướt lau khắp thân thể và mái tóc đen nhánh của anh, may mà tóc chỉ dính một ít sữa chua không đáng kể. Bàn tay cô lướt đến gần chỗ đau trên lưng anh, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói vô cùng êm ái. “Anh có đau không?”

Tim Hán Đông Khuê thắt lại, trên lưng như bị móng vuốt mèo cào, cảm giác ngứa ngáy râm ran khiến anh không thể chịu nổi.

Thấy Hán Đông Khuê không trả lời, Bách Lý Giai Ninh lại hỏi tiếp: “Sao anh không nói gì? Đau lắm à?”

Hán Đông Khuê bỗng nhiên nghiêng người ôm cô ngồi lên đùi mình, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, dùng đôi môi chặn miệng cô lại.

Bách Lý Giai Ninh ban đầu có chút bất ngờ, sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn dịu dàng ôn nhu của anh. Đầu lưỡi của anh từ từ tiến vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh cùng cô dây dưa không ngớt. Anh mời mọc dẫn dắt, cô say mê đắm chìm.

Cảm nhận được cô cũng đang đáp lại nụ hôn của mình, anh như được khích lệ, nụ hôn càng trở nên gấp gáp điên cuồng hơn. Môi hôn của anh chuyển dần ra sau vành tai, sau đó lướt xuống cổ. Đầu anh vùi vào cần cổ trắng muốt của cô, khẽ bật ra một câu: “Thơm quá.”

“Em lấy thuốc bôi cho anh nhé.” Bách Lý Giai Ninh muốn đứng dậy nhưng Hán Đông Khuê lại không cho, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, chặt đến nỗi giữa hai người không có một chút kẽ hở nào.

Động tác của anh càng ngày càng nhiệt tình, còn thêm một chút tính xâm chiếm. Một bàn tay hư hỏng đã ngang nhiên luồn vào trong áo, tham lam xoa bóp ngực cô cách một lớp áo bra.

Vì cơ thể hai người đang dính chặt vào nhau nên cô cảm nhận được rõ ràng bên dưới anh có một vật nóng như lửa sớm đã ngẩng cao đầu, ngạo nghễ áp sát người cô.

Sau đó cô nghe thấy tiếng anh gấp gáp bên tai. “Ninh Ninh, anh không đợi được nữa. Anh muốn sử dụng trước đặc quyền của bạn trai.”

Con ngươi Hán Đông Khuê dần trở nên đen thẫm, anh đột nhiên bế bổng cô đi lên trên tầng, đạp cửa phòng ngủ, bước chân vô cùng dồn dập vội vã.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi đè lên người cô. Đôi môi nóng bỏng của anh ngậm lấy tai cô, răng nanh gặm cắи ʍút̼ mát, khiến cả người cô run lên nhè nhẹ.

Hán Đông Khuê nỉ non bên tai cô: “Ninh Ninh, anh yêu em, rất yêu, rất rất yêu em.”

Hán Đông Khuê đã nhiều lần đề cập đến chuyện hẹn hò, nhưng đây là lần đầu tiên nói lời yêu. Nghe được câu nói “Anh yêu em” này, Bách Lý Giai Ninh không tự chủ được rùng mình một cái, sau đó nhắm mắt vòng tay qua cổ anh, kéo đầu anh xuống chủ động hôn. Nụ hôn triền miên mang theo tình ý dịu dàng, mang theo cả sự ngọt ngào khiến cả hai chỉ muốn trầm luân.

Lúc Hán Đông Khuê cởi hết tất cả quần áo của cô, làn da trắng nõn và drap giường màu xám đối lập rõ ràng, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Nhìn người con gái xinh đẹp quyến rũ trước mắt, trong nháy mắt Hán Đông Khuê gần như quên mất cả cách hít thở.

Sau đó, anh quỳ trên giường, hít một hơi thật sâu, dùng môi mình vẽ một lượt trên khắp người cô. Nụ hôn ướŧ áŧ kéo xuống bờ vai mảnh khảnh, khẽ lướt qua cần cổ trắng ngần, xương quai xanh tuyệt mỹ, cái bụng nhỏ nhắn bằng phẳng, không một nơi nào bị anh bỏ quên. Cô không nhịn được khẽ rên lên, bị anh mơn trớn như vậy, cô cảm thấy lâng lâng vì hạnh phúc, một cảm giác hạnh phúc kì lạ chưa từng có xâm nhập qua từng tế bào, lấp đầy các lỗ chân lông.

Đầu lưỡi của anh liếʍ lên trên bầu ngực trắng nõn tròn trịa của cô. Một luồng điện xa lạ chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu cô. “A…” Cô rút cục không nhịn được nữa, eo nhỏ cong lên, khẽ rêи ɾỉ thành tiếng.

Một bên ngực bị anh ngậm lấy không ngừng liếʍ mυ'ŧ, bên còn lại được bao phủ bởi bàn tay nóng rực của anh, nhào nặn thành những hình thù khác nhau. Đoá hoa đào vì anh mà nở rộ, nụ hoa bị anh đùa nghịch đến phát trướng, ngạo nghễ dựng thẳng lên.

Bàn tay còn lại của anh men theo eo nhỏ trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, dịu dàng phủ lên đoá hoa thần bí mẫn cảm, ngón tay lướt qua lướt lại trên khe hở đang khép chặt rồi bắt đầu vuốt ve. Khoảnh khắc hai chân bị tách ra, cô bỗng có cảm giác vừa lo sợ vừa hưng phấn đến mơ hồ, mơ hồ đến mức không sao diễn tả được. Cơ thể khô nóng dần dần trở nên ẩm ướt, đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, phát ra những âm thanh ngâm nga kiều mị ngắt quãng.

Cảm nhận được sự ẩm ướt của cô, hai ngón tay thon dài của anh lặng lẽ tiến vào trong hoa huyệt ấm nóng, không ngừng thăm dò xâm nhập, xoay tròn rồi lại cắm vào rút ra. Vừa tiến sâu thêm một chút đã cảm thấy một tầng mị thịt ướŧ áŧ chật hẹp bao bọc lấy ngón tay, tiểu huyệt gắt gao hút chặt, chất lỏng trong suốt dính đầy hai ngón tay. Hán Đông Khuê nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên. Tiểu huyệt nhỏ hẹp chặt chẽ như vậy, lát nữa khi anh tiến vào trong sẽ sung sướиɠ đến nhường nào!

“Thoải mái không?” Hán Đông Khuê cúi đầu nhìn khuôn mặt mê man của cô, khẽ cười nói, giọng anh bây giờ đã khàn cả đi vì du͙© vọиɠ.

“Ưm… Đông Khuê…” Cô không trả lời, chỉ biết dùng giọng nói kiều diễm gọi tên anh.

“Anh sẽ khiến em thoải mái hơn nữa.” Dứt lời, anh đột nhiên cúi xuống, vùi đầu giữa hai chân cô nhấm nháp nơi tư mật. Đôi môi nóng rực ngậm lấy hai cánh hoa đỏ hồng ướŧ áŧ, thỉnh thoảng lại trêu chọc viên trân châu. Đầu lưỡi tách mở hai cánh hoa mấp máy chen vào sâu bên trong khiến cả người cô run lên, hoa huyệt gắt gao siết lại, hút luôn cả đầu lưỡi của anh.

Nhìn đỉnh đầu màu đen đang mυ'ŧ mát giữa hai chân, cô vừa muốn đẩy ra, vừa muốn anh tiếp tục, cuối cùng lại vô thức nâng mông lên để anh liếʍ vào sâu hơn. Cô không tự chủ được ngửa đầu ra đằng sau rêи ɾỉ, một tay bám lấy bờ vai trần rắn chắc, một tay lùa vào mái tóc dày đen bóng của anh nắm chặt. Da thịt trắng nõn bị anh trêu đùa đến nóng rực, cả người cô tưởng chừng như sắp bốc cháy đến nơi.

Hạ thân đều là hơi thở nóng hổi của anh, cả khuôn mặt đẹp trai của anh chôn giữa hai chân cô, đầu lưỡi linh hoạt ma sát với vách tường non mềm, hướng vào sâu bên trong không ngừng đâm chọc. Hoa huyệt giống như đáp lại sự mơn trớn của anh, co rút ngày càng mãnh liệt hơn, hoa dịch tiết ra tràn trề, ướt đẫm cả một mảng drap giường. Mỗi lần đầu lưỡi anh rút ra đều mang theo một lượng lớn chất lỏng ngọt ngào trong suốt, tất cả đều bị anh nuốt xuống.

Tay anh cũng không nhàn rỗi, tà ác tách rộng hai cánh hoa, vân vê viên trân châu nhỏ nhắn, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ một cái. Dưới môi lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh, cô rất nhanh đã đạt đến kɧoáı ©ảʍ cao trào, hoa huyệt đột nhiên co rút một trận, mật dịch tuôn ra ào ạt, nhuộm ướt cánh mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi mỏng gợi cảm và cái cằm cương nghị của anh. Cô bật ra tiếng khóc nức nở, ngón chân co rút lại, mười đầu ngón tay túm chặt lấy drap giường.

Anh vươn đầu lưỡi liếʍ quanh khóe miệng, mυ'ŧ sạch sẽ chất lỏng trong suốt ái muội. “Thật ngọt!”

Nhìn cô gái nhỏ đang đang run rẩy dưới thân, Hán Đông Khiên lặng lẽ nở nụ cười trầm khàn. Không ngờ cô gái nhỏ của anh lại mẫn cảm đến vậy.

Trong thoáng chốc, anh lại hôn cô, nụ hôn của anh làm đầu óc cô choáng váng, da thịt trắng nõn đã nhiễm màu hồng nhạt. Cùng lúc này, hai cánh hoa bên dưới lại bị tách ra, vật nam tính nóng rực của anh cọ xát mấy cái rồi không chút do dự tiến vào cơ thể cô.

Anh cảm nhận được lớp màng mỏng manh kia, anh nắm chặt eo cô, thúc hông tiến mạnh vào.

Cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến cô phải hét lên, móng tay cắm thật sâu vào lưng anh, không kìm được rơi nước mắt. Giọt nước mắt còn chưa kịp lăn xuống đã bị anh dùng môi đón lấy. Mười đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng đan vào những ngón tay trắng nõn của cô, anh khẽ nói: “Bảo bối ngoan, một lát nữa sẽ hết đau.”

Bàn tay anh lưu luyến vuốt ve thân thể cô, bờ môi mỏng thương tiếc hôn lên môi cô. Anh dùng giọng nói hết sức ôn nhu an ủi bên tai cô, sự dịu dàng của anh chậm rãi xua tan nỗi đau của cô. Hai tay cô vòng lên cổ anh, hai chân mở rộng vắt lên hông anh, ưỡn mông sẵn sàng nghênh đón. Cô nghe thấy tiếng anh thở dốc, sau đó vật to lớn bắt đầu chuyển động bên trong cơ thể cô.

Cơn đau vừa rồi đã dần biến mất, thay vào đó là cảm giác sung sướиɠ khác thường. Càng về sau cảm giác vui sướиɠ lại càng mãnh liệt, âm thanh rêи ɾỉ của cô cũng trở nên lớn hơn. Hoa tâm lần đầu chìm đắm trong hoan ái, co bóp mãnh liệt như muốn nuốt chửng cự vật thô to.

“Bảo bối, em chặt quá, muốn ép chết anh sao?” Giọng nói trầm khàn nhuốm đầy mùi vị tìиɧ ɖu͙© vang lên bên tai cô. Mồ hôi trên trán anh rịn ra, chảy xuống thành từng giọt.

Mỗi cú thúc của anh đều chạm đến đỉnh hoa tâm, chọc vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cô. Mãi cho tới khi đạt đến cực hạn, cô không nhịn được mà hét lên một tiếng yêu kiều, toàn thân co rút dữ dội, hoa dịch trào ra ướt đẫm một mảng giường.

Vật khổng lồ của anh vẫn luật động mạnh mẽ trong cô, cô còn cảm nhận được trên bề mặt bụng dưới của mình gồ lên hình thù cây gậy đáng sợ.

Hán Đông Khuê đâm vào rút ra mấy chục cái nữa, sau đó há miệng thở dốc, tiến vào nơi sâu nhất bên trong cô, giải phóng bản thân. Bách Lý Giai Ninh mơ mơ hồ hồ cảm thấy một luồng ấm nóng được rót vào trong cơ thể cô, cô chỉ biết theo bản năng cong người đón nhận tất cả tinh hoa của anh. Hai thân thể như hoà quyện vào nhau, căn phòng liền tràn ngập mùi hoan ái nồng đậm.

“Anh yêu em, Ninh Ninh bảo bối của anh.” Hán Đông Khuê thở hổn hển, hơi thở nóng rực lởn vởn bên tai Bách Lý Giai Ninh.

Kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt qua đi, cô lười biếng nằm trong vòng tay anh, lắng nghe từng hơi thở trầm thấp gợi cảm mê người của anh. Cơn buồn ngủ dần kéo đến, cô nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đông Khuê, em cũng yêu anh.” Sau đó liền mơ màng thϊếp đi.

Anh lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau đi dấu vết trên người cả hai. Nhìn đốm máu đỏ như bông hồng mai tuyệt đẹp vì tình yêu mà nở rộ trên drap giường, trong lòng Hán Đông Khuê bỗng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc không gì sánh được. Anh hôn lên tóc lên trán cô, ôm cô vào lòng, cùng tiến vào mộng đẹp.



Ánh trăng sáng chiếu rọi vào phòng, rơi lên hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn.

Bách Lý Giai Ninh khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Cô khó chịu xoay người, chợt phát hiện toàn thân vô cùng ê ẩm. Thắt lưng như vừa bị một chiếc xe cán qua, đau đến nhíu mày.

Cô theo thói quen giơ tay về phía đầu giường quờ quạng tìm điện thoại. Nhưng khi đưa tay ra lại chỉ chạm vào được một mảng da thịt ấm áp. Cô bình tĩnh nhìn theo ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sau đó lại nhìn sang bên cạnh thì thấy một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.

Bách Lý Giai Ninh chớp mắt suy nghĩ một lúc, kí ức mãnh liệt hiện lên rõ mồn một, không ngừng tua nhanh trong đầu như một cuốn phim. Nhớ tới những cảnh sắc khiến người ta mặt đỏ tim đập, cô thẹn thùng khẽ vặn thân thể nhức mỏi, lại thấy eo mình bị một cánh tay to lớn vắt qua, ôm chặt cô từ phía sau.

Người sau lưng đột nhiên cử động, cô có cảm giác bụng nhỏ căng chướng đều là dịch lỏng của hai người, không những thế bên trong cô cơ thể còn chôn một thứ không thuộc về mình, mà cái vật đó dường như đang rục rịch ngóc đầu, càng lúc càng lớn dần.

“Sao anh còn chưa rút ra?” Bách Lý Giai Ninh dùng khuỷu tay huých nhẹ vào ngực anh.

“Mới ngủ dậy đã động tay động chân với anh, em thử nói xem anh nên ăn em như thế nào đây?” Hán Đông Khuê khàn giọng hỏi ngược lại.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên da thịt trắng nõn đầy dấu hôn kí©ɧ ŧìиɧ của cô, khiến cho yết hầu của Hán Đông Khuê không nhịn được chuyển động. Bàn tay to lớn mò vào trong chăn, vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn nhụi của cô.

Anh vùi mặt vào hõm vai cô cắи ʍút̼ một hồi, sau đó lại dịu dàng ngậm lấy bờ môi cô, những cái hôn nóng bỏng dọc theo xương quai xanh tinh xảo dần dần đi xuống dưới.

Đêm còn rất dài…



Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu thẳng xuống giường ngủ, Bách Lý Giai Ninh chưa mở mắt ra đã cảm nhận được sự ấm áp hiếm hoi giữa mùa đông. Cô thử mở hé mắt, lại thấy nhất thời chưa quen với ánh sáng bèn đưa tay lên che kín tầm nhìn. Hai ngón tay tách ra, lộ ra một khe hở hẹp dài, sau đó mới từ từ mở to hai mắt.

Cô nhìn sang chỗ nằm bên cạnh mình, không thấy bóng dáng của anh đâu cả. Cô thử xoay người một cái, cơ thể lập tức đau nhức rã rời, xương cốt toàn thân vang lên răng rắc.

Hôm qua anh đúng là… không biết mệt mỏi, hại cô ngủ một mạch gần một ngày trời.

Bách Lý Giai Ninh nhón chân đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Đứng trước gương, thấy trên người chỗ nào cũng tràn ngập những dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ, ngay cả trên cổ cũng in dấu mấy vết nhạt màu.

Cô cảm thấy rất buồn phiền, bộ dạng này của cô sao dám ra đường đây?

Trên đầu giường đặt một bộ quần áo mới tinh gấp gọn gàng, còn có cả nội y. Cô mỉm cười, anh lúc nào cũng chu đáo như thế.

Bách Lý Giai Ninh đi xuống tầng đúng lúc Hán Đông Khuê bê đĩa thức ăn đặt lên bàn. Ánh mắt anh rơi lên cổ cô, nhìn thấy tác phẩm của bản thân thì vô cùng tự hào.

Cô trừng mắt nhìn anh. “Anh cười cái gì? Thế này thì sao em đi làm được?”

Anh thản nhiên trả lời: “Hay là hôm nay nghỉ ở nhà đi, anh xin nghỉ cho em.”

“Không được, em đã nghỉ cả buổi chiều hôm qua rồi. Hôm nay còn phải xuống studio chụp lại bộ ảnh hôm trước, bên MiHu đã liên hệ một nữ người mẫu khác thay thế Cao Lộ Tư. Ngày mai lại phải chụp một bộ khác nữa. Giám đốc Điền vừa mới bay đi công tác chiều hôm qua, em mà nghỉ thì ai làm?”

Hán Đông Khuê kéo ghế giúp cô ngồi xuống, cúi đầu hôn lên trán cô. “Em đã là bạn gái của anh rồi, không cần làm việc quá sức. Nếu công việc vất vả quá thì em cứ nghỉ việc ở nhà đi, anh thừa sức nuôi em cả đời.” Nói rồi anh lấy trong ví ra chiếc thẻ đen quyền lực đưa cho cô, bảo cô giữ lấy.

Bách Lý Giai Ninh cười cười đẩy lại. “Anh biết là em yêu thích công việc này mà, em không đời nào nghỉ việc đâu. Với lại anh đừng tưởng mỗi mình anh có thẻ đen nhé, em cũng có.” Cô lấy từ trong túi xách ra, quơ quơ trước mặt anh.

“Thôi được rồi, em muốn đi làm thì cứ đi, nhưng không được phép tăng ca, không được phép nhận quá nhiều việc.” Hán Đông Khuê vừa ăn bữa sáng vừa nói. “Còn nữa, phú bà, đến bao giờ thì anh mới được biết thân phận của em đây?”

“Rồi anh sẽ biết mà, nói trước là em giàu lắm đấy.” Bách Lý Giai Ninh đang ăn dở bánh mỳ quết mứt bơ đậu phộng, thấy anh hỏi vậy thì nghiêng đầu nói.

Hán Đông Khuê khẽ cười, không tiếp tục chủ đề này nữa. “Mấy ngày này, bất cứ khi nào ra ngoài cũng phải báo cho anh biết.”

“Em nhớ rồi.”

“Từ giờ anh sẽ đưa em đi làm, tan ca thì cứ ngồi ở văn phòng chờ anh.” Chuyện xảy ra ở công ty hôm qua khiến anh rất lo lắng, chỉ có giữ cô sát bên mình anh mới yên tâm được phần nào. “Hôm nào anh có việc bận thì thư kí Tần sẽ thay anh đón em về.”

“Được.” Bách Lý Giai Ninh nhìn anh thu dọn bát đũa rồi đi vào bếp mà ngẩn người. Những lúc như thế này, anh mang trên người dáng vẻ người đàn ông của gia đình, khiến người ta khó mà liên tưởng đến hình ảnh một Tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo.

Cô chật vật cả nửa ngày, dùng hết ¼ hộp phấn phủ mới che kín được một đống dấu hôn trên cổ. Sợ đồng nghiệp vẫn nhìn thấy, cô cẩn thận quàng thêm một chiếc khăn len màu xám tìm được trong tủ quần áo của Hán Đông Khuê.

Hán Đông Khuê còn rất không biết điều mà cười nhạo cô, cô giận dỗi ném quần áo trong tủ vào người anh. “Cái đồ mặt dày không biết xấu hổ.”

Hán Đông Khuê đứng im chịu trận, đợi cô hả giận rồi mới ôm chầm cô vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành. “Lần sau anh sẽ cố gắng hôn nhẹ hơn.”

“Biến!”