Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 27: Hickey

Nguỵ Trường Hạ quay đầu sang nhìn Bách Lý Giai Ninh, hỏi cô bằng tiếng Pháp: “Nghe nói cô tốt nghiệp hai bằng đại học New York?”

“Đúng vậy, tôi học song song hai ngành Truyền thông Quảng cáo và Báo chí.” Bách Lý Giai Ninh mỉm cười gật đầu. “Hình như Nguỵ tổng biên có yêu cầu rất cao về ekip?”

“Không phải…” Nguỵ Trường Hạ dừng một chút rồi mới nói tiếp. “Tôi từng gặp cô hai lần, một lần ở New York Fashion Week, một lần ở Vanity Fair Oscar Party.”

Bách Lý Giai Ninh cảm thấy rất thích thú, thế giới này thật nhỏ bé, đi đâu cũng có thể gặp người bạn quen, hoặc là người quen bạn.

“Mới đầu tôi còn tưởng cô là người nổi tiếng, không ngờ cô lại ngồi xuống dãy ghế dành cho khách quý của ban tổ chức. Hôm nay gặp cô ở đây, thú thực tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.”

“Tôi thích công việc này.” Bách Lý Giai Ninh nghiêng đầu nhìn nhóm nhân viên studio đi qua đi lại.

“Buổi chụp hình hôm nay rất thành công. Để cảm ơn, tôi có thể mời cô đi ăn trưa chứ?” Ngụy Trường Hạ gõ gõ tay vào mặt đồng hồ Pequignet, chỉ còn mấy phút nữa là đến giờ nghỉ trưa.

“Cũng được.” Khó có dịp gặp người hữu duyên, Bách Lý Giai Ninh cũng không muốn từ chối.

Sau khi Nguỵ Trường Hạ lái chiếc Peugeot đến, Bách Lý Giai Ninh ngồi vào ghế phụ trong xe.

“Anh có vẻ thích mọi thứ liên quan đến Pháp nhỉ? Nói tiếng Pháp, đeo đồng hồ Pháp, đi xe Pháp. Có khi nào anh sắp đưa tôi đến nhà hàng Pháp?” Bách Lý Giai Ninh đảo mắt nhìn ngắm nội thất bên trong ô tô.

“Tôi không học được tiếng Trung, bảng chữ cái Latin và bảng chữ cái tượng hình quá khác nhau.” Nguỵ Trường Hạ vừa lái xe vừa nói. “Đúng là tôi rất yêu đất nước và con người Pháp, cũng thích luôn các thương hiệu của Pháp. Có thể là vì tôi đã gắn bó với đất nước xinh đẹp này gần nửa đời người. Còn vế cuối cùng, cô đoán đúng rồi.”

Nguỵ Trường Hạ đưa cô đến một nhà hàng Pháp cao cấp, anh đặt một bàn cạnh cửa sổ, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh đường phố từ trên cao.

“Cô thích phong cách thời trang của Paris hay New York hơn?” Nguỵ Trường Hạ vừa nói chuyện với Bách Lý Giai Ninh vừa cầm dao nĩa cắt miếng bò bít tết.

“Tôi thấy mỗi nơi có một nét đặc trưng riêng. Nếu như Paris nổi tiếng với phong cách thanh lịch quý phái mang hơi hướng cổ điển thì các cô gái New York lại đem sự phóng khoáng, năng động và tiện dụng vào cách ăn mặc.”

“Với con mắt của cô, bức ảnh nào nên được chọn làm ảnh bìa tạp chí lần này?”

“Theo ý kiến cá nhân của tôi, bức ảnh Giang Trạch Thần mặc vest đen đính sequins tím rất phù hợp để làm ảnh bìa.”

“Ồ?”

“Chiếc áo vest này có cầu vai rộng, cổ V, phối với áo ren hoa bên trong, phong cách đậm chất unisεメ. Không những thế Giang Trạch Thần còn đeo vòng cổ ngọc trai. Từ nhiều thế kỉ, ngọc trai được quan niệm là phụ kiện dành cho phụ nữ. Thế nhưng càng ngày càng có nhiều đàn ông thích phụ kiện ngọc trai, thích phong cách unisεメ, thậm chí mặc váy và đi giày cao gót, ví dụ như nam ca sĩ Harry Styles. Tại sao phụ nữ mặc đồ nam tính lại được cho là mạnh mẽ gai góc, còn đàn ông mặc đồ nữ tính lại bị đánh giá là yếu đuối ẻo lả? Lối suy nghĩ này đã cổ vũ cho sự tồn tại của cả nam tính độc hại và nữ tính độc hại. Chúng ta không được dùng thời trang làm công cụ để phân biệt giới tính, ngược lại phải biến nó thành vũ khí phá bỏ những định kiến cũ kĩ và những chuẩn mực xã hội không còn phù hợp với thời đại. Hãy để cho mỗi người được tự do lựa chọn phong cách thời trang linh hoạt. Nói về xu hướng nam tính gần đây, tôi rất thích diễn viên Timothée Chalamet, cậu ấy có một đôi mắt ướŧ áŧ mơ màng, hàng mi cong dài và vóc dáng mảnh mai, một vẻ đẹp phá vỡ quy chuẩn về sự nam tính truyền thống, không những thế cậu ấy còn có phong cách thời trang tinh tế và có một chút nữ tính. Timothée Chalamet là đại diện điển hình cho vẻ đẹp nam tính mới: không cần quá cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn hay cứng rắn.” Bách Lý Giai Ninh say sưa nói một hơi không ngừng nghỉ, đến tận lúc phát hiện ra Nguỵ Trường Hạ đang nhìn mình chằm chằm thì mới đột ngột dừng lại, gãi mũi cười xấu hổ. “Tôi xin lỗi, tôi mải nói quá.”

“Tôi đánh giá rất cao tư duy thời trang của cô.” Nguỵ Trường Hạ cầm ly rượu vang, cụng nhẹ vào ly rượu trong tay Bách Lý Giai Ninh. “Trợ lí của tôi hết sức tán thưởng cô, còn nói cô được người trong giới gọi là phù thuỷ đại sứ. Ban đầu tôi cứ nghĩ là mọi người nói quá lên, bây giờ thì tôi đã hiểu rồi. Chúng tôi rất may mắn khi được làm việc với một người chuyên nghiệp như cô.”

“Cảm ơn anh vì đã đánh giá cao tôi, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”

“Ừm, cầu toàn như vậy là rất tốt. Chúng ta nói sang chuyện khác đi, cô nghĩ sao về xu hướng xanh hoá thời trang?”

Bữa trưa rất ngon, bầu không khí khá vui vẻ, hai người nói chuyện đủ mọi đề tài từ thời trang, ngành công nghiệp giải trí cho đến kinh tế, khoa học vũ trụ.

Ăn xong, Nguỵ Trường Hạ đưa Bách Lý Giai Ninh về Aurora. Trước khi lên xe, anh đưa cho cô một tấm danh thϊếp: “Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau, đây là danh thϊếp của tôi. Bất cứ khi nào cô rảnh có thể gọi cho tôi, chúng ta đi cafe đàm đạo tiếp nhé.”

“Cảm ơn anh.” Bách Lý Giai Ninh lịch sự nhận lấy danh thϊếp rồi bỏ vào trong túi xách, mỉm cười nói cảm ơn Nguỵ Trường Hạ. “Tôi còn tưởng một tổng biên tập như anh sẽ rất bận chứ.”

“Cho dù tôi có bận rộn đi chăng nữa, chỉ cần cô muốn gặp tôi, tôi sẽ không ngần ngại gác công việc sang một bên để dành thời gian cho cô. Hơn nữa tôi không phải robot, làm nhiều đến mấy cũng có lúc phải nghỉ.”

“Ấy chết, tôi không dám làm phiền thời gian nghỉ ngơi quý báu của Nguỵ tổng biên đâu.”

“Giai Ninh, cho phép tôi gọi cô bằng tên riêng nhé, chúng ta ăn cơm uống rượu xong là thành bạn bè. Cô cũng đừng một câu Nguỵ tổng biên hai câu Nguỵ tổng biên nữa. Tôi sẽ buồn đấy.”

“Được rồi, một lần nữa cảm ơn anh về bữa ăn hôm nay nhé, Nguỵ Trường Hạ. Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại. Nhớ là nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ liên lạc với tôi nhé.”

“OK, anh chú ý lái xe cẩn thận.”

Bách Lý Giai Ninh thong thả đi ngang qua đại sảnh để vào thang máy, cô mở điện thoại lên xem thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ của Hán Đông Khuê, thời gian gọi là 12 giờ trưa, tức là cách đây khoảng 1 tiếng rưỡi.

Bách Lý Giai Ninh gọi lại cho anh nhưng không có ai bắt máy, cô liền gửi tin nhắn WeChat cho anh: [Có chuyện gì vậy?]

Anh không trả lời.

Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa, thang máy chỉ có một mình Bách Lý Giai Ninh. Cô bước vào trong bấm số tầng 15, chờ vài giây, cửa thang máy tự động đóng lại. Bốn vách tường xung quanh làm từ inox gương sáng loáng, Bách Lý Giai Ninh đang định soi gương dặm lại son môi thì nghe thấy một tiếng “rầm”, thang máy bị một cái chân thon dài chặn lại.

Hai cánh cửa đυ.ng phải chân của ai đó, nhanh chóng mở sang hai bên. Mặc dù va chạm không tính là quá mạnh, nhưng cũng khiến cho người kia hừ nhẹ một tiếng.

Người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn tiến vào, hơn nửa thân người vẫn còn đang ở bên ngoài, Bách Lý Giai Ninh cất son vào trong túi xách, nhanh tay bấm nút mở cửa.

Sau đó cô theo bản năng đứng thẳng lưng, vừa ngẩng mặt lên liền thấy Hán Đông Khuê mang theo khuôn mặt vô cùng khó ở bước vào thang máy. Đằng sau lưng anh còn có mấy nhân viên của tập đoàn mới đi ăn trưa về, nhìn thấy Tổng giám đốc trong thang máy, bọn họ lần lượt lùi bước, không người nào dám vào theo.

Bách Lý Giai Ninh nhấc chân định đi ra ngoài thì cổ tay bị một bàn tay kéo lấy giữ lại, Hán Đông Khuê nhanh tay bấm số tầng cao nhất. Trong nháy mắt cửa thang máy “đinh” một tiếng khép lại, ngăn hai người bọn họ trong bốn bức tường.

Hai người đứng im lặng nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Anh có thang máy chuyên dụng sao không đi, chen vào thang máy của nhân viên làm gì?”

Đáp lại cô chỉ là gương mặt lạnh lùng và một tiếng hừ khinh bỉ của Bách Lý Giai Ninh.

“Hừ cái gì mà hừ, tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh có biết phép lịch sự tối thiểu không hả?”

“Em tự soi gương lại đi rồi biết.”

“Tôi làm sao?” Bách Lý Giai Ninh bán tín bán nghi soi vào vách thang máy, thấy trang phục và tóc tai của mình vẫn rất ổn.

Hán Đông Khuê nhíu mày nhìn từ đầu xuống chân cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng cổ thắt nơ đen thanh lịch phối hợp cùng chân váy bút chì dạ tweed màu xám với hàng khuy dọc ưu nhã và giày cao gót mũi nhọn 7 phân. Mái tóc đen dài đến ngang thắt lưng được uốn xoăn thành từng lọn nhỏ, tuỳ ý xoã lên vai, vài sợi tóc mái ôm lấy má.

Bởi vì cô mặc chân váy bút chì ôm sát, vòng eo nhỏ nhắn và đường cong quyến rũ hai bên hông được khoe trọn vẹn, xuống một chút nữa là bờ mông cong vυ't và đôi chân thon dài trắng nõn cực kì cân xứng. Đôi chân nuột nà này mà vắt lên cổ chắc chắn sẽ vô cùng sung sướиɠ…

Hán Đông Khuê càng nhìn càng thấy cô gợi cảm, rõ ràng chỉ là một bộ trang phục công sở bình thường, sao mặc trên người Bách Lý Giai Ninh lại hút mắt thế nhỉ?

“Sau này đừng mặc váy ngắn đi làm nữa.” Hán Đông Khuê khẽ chau mày nói.

“Váy này mà ngắn?” Bách Lý Giai Ninh cố tình kéo váy cao lên một chút.

“Chứ còn sao nữa? Dài chưa đến đầu gối tức là ngắn. Với lại em mặc váy xấu lắm, tốt nhất ra ngoài em nên mặc quần dài.” Hán Đông Khuê duỗi tay kéo gấu váy cô xuống.

Bách Lý Giai Ninh quay đầu sang nhìn anh, liếc mắt cười nói: “Tôi thấy rất đẹp, chân đẹp, eo đẹp còn có mông cũng đẹp, nói chung đẹp đến mù mắt luôn. Thẩm mỹ của anh có vấn đề hả?”

“Tôi… không muốn người đàn ông khác nhìn ngắm em.” Hán Đông Khuê mím môi, khó khăn lắm mới có thể nói ra suy nghĩ trong lòng.

Bách Lý Giai Ninh xì một tiếng, đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

“Thái độ gì vậy? Hôn cho một cái bây giờ.” Hán Đông Khuê bước về phía trước một bước, có vẻ như thật sự muốn hôn cô.

Bách Lý Giai Ninh theo phản xạ lui về phía sau một bước, Hán Đông Khuê lại bước về phía trước, Bách Lý Giai Ninh lại lui về phía sau.

Hai người anh đuổi tôi chạy cho đến khi lưng cô dựa vào góc thang máy.

Hán Đông Khuê đứng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau một gang tay. Hơi thở nam tính của anh phảng phất trong không khí, đó là hỗn hợp của mùi nước hoa hương gỗ cao cấp và mùi sáp vuốt tóc nhàn nhạt. Một tay Hán Đông Khuê chống vào vách tường sáng loáng, một tay đút túi quần, nhốt cô vào trong góc. “Quyến rũ tôi xong rồi trốn là sao? Tính đem con bỏ chợ à?”

“Con mắt nào của anh thấy tôi trốn?” Bách Lý Giai Ninh hếch mũi lên phản bác. “Tôi cũng chẳng thèm quyến rũ anh, thấy ảnh đẹp thì tiện tay gửi thôi.”

“Chụp thêm đi, mỗi bức ảnh như thế cho em 1 vạn.” Hán Đông Khuê vươn tay vuốt ve cái cằm nhọn của cô. “Tiêu chí là không hở không vui.”

“Tôi không thiếu tiền.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi hờn dỗi. “Người ta nhắn xong anh cũng có thèm trả lời đâu.”

“Bận an ủi tiểu huynh đệ rồi, vuốt nửa tiếng mới ra đấy.” Hán Đông Khuê vừa nói xong liền cúi đầu xuống hôn cô, ép chặt môi mình vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Bách Lý Giai Ninh nghe những lời lẽ vô lại như thế thoắt cái mặt đỏ bừng. Cô duỗi tay đẩy ngực anh ra, trợn mắt nói: “Anh điên à? Có camera.”

“Em phiền phức thật đấy.” Giây tiếp theo, Hán Đông Khuê buông cô ra, cởϊ áσ khoác ném lên trên phủ kín đầu hai người, che khuất toàn bộ tầm mắt của cả hai.

Hán Đông Khuê một tay đè chặt gáy Bách Lý Giai Ninh, một tay ôm lấy eo của cô. Cô mở to mắt nhìn kẻ đang muốn cưỡng hôn mình, muốn giãy ra nhưng lại bị vòng tay rắn chắc như gọng kìm giữ lấy. Cô co đầu gối định đá anh nhưng anh nhanh chóng né được, không những thế tay trái còn nắm chân cô vắt lên eo mình rồi ép chặt, cúi đầu xuống khoá môi cô.

Trong bóng tối, thị giác bị hạn chế, ngược lại các giác quan khác dường như nhạy cảm gấp mấy lần. Bách Lý Giai Ninh có thể cảm giác được hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, lưỡi của Hán Đông Khuê liếʍ một vòng quanh môi cô, sau đó hình như anh muốn đưa đầu lưỡi vào bên trong.

Bách Lý Giai Ninh cắn chặt hàm không cho anh được toại nguyện, tay Hán Đông Khuê đặt trên eo cô liền sờ soạng xuống bên dưới, bóp mạnh vào mông cô một cái khiến Bách Lý Giai Ninh không nhịn được phải rít lên: “Biếи ŧɦái!”

Hán Đông Khuê nhân cơ hội này đem đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cô, cuốn chặt lấy lưỡi của cô đưa đưa đẩy đẩy, rồi lại kéo sang miệng mình mυ'ŧ mát.

Anh càng lúc càng ép sát cô, sức lực càng lúc càng lớn, Bách Lý Giai Ninh cảm thấy mình sắp bị anh hôn đến nín thở rồi.

Hai người mải miết hôn nhau, tâm trạng đâu mà để ý đến chuyện thang máy đột ngột mở ra, còn không biết là đang dừng ở tầng mấy.

Vài vị lãnh đạo đang đứng bên ngoài chờ thang máy, thấy cảnh tượng bỏng mắt như thế này thì hơi ngẩn ra, một người mở miệng nói: “Ban ngày ban mặt tuyên da^ʍ, còn ra cái thể thống gì nữa. Hai cô cậu là ai? Tên gì? Người của phòng nào?”

Bách Lý Giai Ninh sợ đến mức suýt thì vỡ mật, cái chân đặt trên eo anh run rẩy, đá loạn xạ trong không khí nhằm thoát ra, lại bị anh đè xuống. “Đừng lộn xộn!”

Hán Đông Khuê cuối cùng cũng buông tha cho người trước ngực, lóp ngóp chui đầu ra khỏi áo khoác, dùng âm thanh khàn khàn hỏi: “Có chuyện gì?”

Đám lãnh đạo giật thót cả tim, người ban nãy vừa lên tiếng trách móc cuống quýt xua tay nói: “Không có gì, không có gì. Hán tổng cứ thong thả.” Nói rồi ông ta rất thức thời vung tay ấn nút đóng cửa, cửa thang máy tự động đóng lại.

“Tôi nói này, thanh niên bây giờ bạo dạn thật, vào tận trong thang máy tình tứ, đâu như chúng ta hồi xưa, đến nắm tay còn phải tìm chỗ kín đáo.”

Hán Đông Khuê kéo áo khoác trên đầu Bách Lý Giai Ninh xuống, ngón tay cái nhẹ nhàng miết lên cánh môi dưới của cô, dịu dàng hỏi: “Anh hôn… có ‘được’ không?”

“Cũng bình thường thôi.” Bách Lý Giai Ninh đáp bừa một câu. Làm gì có ai mới chỉ hôn môi mà đã hỏi có “được” hay không, đến khi nào làm chuyện kia mới nói “được” hay “không được” thôi chứ.

Thế nhưng Hán Đông Khuê lại vô cùng để tâm đến vấn đề hôn được hay không, bởi vì anh không hề có kinh nghiệm. Từ đầu đến cuối, anh chỉ làm theo bản năng, anh không biết cô có thích hay không.

Hán Đông Khuê nheo mắt, trong mắt có tia cố chấp: “Lại, đến khi nào được mới thôi.”

Bách Lý Giai Ninh đã có cảnh giác, nhanh như gió nghiêng đầu né tránh. Nụ hôn của anh không cẩn thận hạ cánh trúng cần cổ trắng muốt của cô, cô bỗng nhiên cảm thấy cổ nhói lên đau đớn.

Cô vội vàng quay sang soi gương, quả nhiên là Hán Đông Khuê vừa để lại một dấu hôn đỏ chói ướŧ áŧ trên cổ cô, cô tức giận quát: “Anh họ nhà chó à?”

“Cho em cắn lại là được chứ gì?”

“Đừng tưởng tôi không dám.” Bách Lý Giai Ninh túm lấy cravat kéo đầu Hán Đông Khuê thấp xuống, dùng sức cắn thật mạnh lên cổ anh.

Hán Đông Khuê nhìn dấu hôn trên cổ trong gương, biểu cảm vô cùng hài lòng, huýt sáo hí hửng cười nói: “A! Hickey đôi này.”

“Đôi đôi cái đầu anh. Anh ăn phải thuốc nổ à mà tự dưng nổi điên lên cắn người thế hả?” Bách Lý Giai Ninh nhanh chóng tháo nơ trước ngực quàng lên cổ che đi dấu ấn chói mắt kia, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu xỏ không những không hối lỗi mà còn đang cười rất vui vẻ.

Không biết có phải nhân viên trong tập đoàn rỉ tai nhau hay không mà từ nãy đến giờ không có thêm một ai bước vào buồng thang máy này nữa. Thang máy không ngừng đi lên đi xuống, chẳng biết là đã đi qua tầng 15 mấy lần rồi.