Đánh chén hết một bàn đồ ăn, Bách Lý Giai Ninh rủ Hán Đông Khuê đi bộ ven hồ cho tiêu cơm. Gió từ mặt hồ thổi vào, Bách Lý Giai Ninh không nhịn được hắt xì một cái.
Vài giây sau, một chiếc áo khoác trùm kín lên người cô. Cô ngẩng đầu lên định cảm ơn thì đôi môi đã bị cảm giác ấm áp mềm mại chặn lấy. Khuôn mặt Hán Đông Khuê gần trong gang tấc, ngũ quan đẹp đẽ của anh phóng đại trước mắt cô.
Hán Đông Khuê trằn trọc mà ôn nhu hôn lên môi cô, nụ hôn này rất nhẹ nhàng, không hề có chút vội vã nào, đơn giản chỉ là muốn bày tỏ cảm xúc chân thật dành cho cô.
Bách Lý Giai Ninh kinh ngạc, theo phản xạ nắm chặt lấy áo len trước ngực anh, đầu hơi ngửa ra sau.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức Bách Lý Giai Ninh cảm thấy oxy trong người đã bị Hán Đông Khuê cướp sạch, anh mới chậm rãi buông cô ra.
Bách Lý Giai Ninh choáng váng bừng tỉnh, hồi lâu mới phản ứng được mình bị anh hôn rồi, không những thế còn là hôn sâu.
Một tay Hán Đông Khuê ôm eo cô, một tay nâng cái cằm nhỏ nhắn của cô lên, trầm giọng nói: “Thật không muốn thả em về.”
Bách Lý Giai Ninh kiễng chân áp sát ngực anh, thì thầm vào tai anh: “Ngày tháng về sau còn dài, anh sẽ không phải thả tôi về nhà nữa mà là trực tiếp thả tôi lên giường. Đừng có nôn nóng.”
Hán Đông Khuê không nhớ mình đã đưa Bách Lý Giai Ninh về rồi rời khỏi tiểu khu nhà cô bằng cách nào. Anh để cửa sổ trên xe mở một nửa, từng cơn gió lạnh và cả vài bông tuyết li ti lướt qua mặt, trong đầu vẫn còn văng vẳng từng lời nói đầy ái muội của cô.
Thả tôi lên giường… Thả tôi lên giường…
Bây giờ anh mới bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ tiểu yêu tinh này từ đầu đến cuối luôn luôn giả vờ ngủ? Tất cả hành động và lời nói của anh cô điều biết rõ?
Nếu đúng là như vậy có thể chứng minh cô cũng thích anh, cũng có ham muốn với anh đúng không?
…
Đêm đã gần về khuya, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh.
Hán Đông Khuê nằm trên giường lớn, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu anh sẽ tự động hiện lên dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của Bách Lý Giai Ninh.
Chăn bông mỏng chỉ che khuất hơn nửa cơ thể anh, để lộ ra vòm ngực trần cường tráng cùng hai bắp tay săn chắc.
Vì một câu nói của cô mà anh lại dễ dàng mất ngủ, anh nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân đi vào giấc ngủ, thế nhưng trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh đôi chân thon dài trắng nõn và hai bắp đùi mịn màng của cô.
Anh muốn cô, rất muốn cô.
Anh chưa từng yêu đương, càng không có chuyện ngủ với phụ nữ, nếu thực sự khó nhịn thì anh sẽ dùng tay tự giải quyết. Sau khi gặp Bách Lý Giai Ninh, du͙© vọиɠ của anh như một chiếc hộp Pandora bị mở ra, mà cô chính là chiếc chìa khóa duy nhất có thể mở.
Hán Đông Khuê luôn tự nhận bản thân là chính nhân quân tử, thế mà anh lại lợi dụng lúc cô ngủ say nổi lên tâm tư dơ bẩn. Anh có chút bực bội mà mắng chính mình một tiếng cầm thú.
Nhưng mà phản ứng sinh lí không giống như lời nói thật thật giả giả, nó là một thứ vô cùng trung thực, nó không bao giờ lừa dối. Trong chăn, vật nam tính dưới đũng quần sớm đã ngẩng cao đầu, cứng rắn mà thẳng tắp chờ được giải phóng.
Hán Đông Khuê bực bội hất tung chăn xuống đất, nặng nề thở dốc, khó có thể khống chế mà vươn tay vào trong quần ngủ, duỗi tay nắm chặt du͙© vọиɠ.
Cảnh tượng ở bệnh xá lúc trưa hiện lên, anh dùng môi hôn lên vùng da mềm mại bên trong đùi non của cô, đầu lưỡi vươn ra, liếʍ láp thành một đường thẳng lên đến đáy qυầи ɭóŧ trong suốt ướt đẫm.
Anh thấy cô mở rộng hai chân, đôi môi đỏ mọng mấp máy ba chữ: “Hôn em đi.”
“Hôn vào đâu?”
Cô kéo đầu anh ấn vào nơi riêng tư của chính mình, cắn môi nói: “Hôn vào chỗ đó.”
Trong bệnh xá vắng vẻ, Bách Lý Giai Ninh ngửa đầu, anh quỳ gối trước mặt cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô không ngừng hôn liếʍ, khiến cô phát ra những tiếng rêи ɾỉ: “Đông Khuê, em sướиɠ quá… Liếʍ em đi, liếʍ mạnh nữa lên.”
Anh nhắm mắt, bàn tay phải nắm chặt lấy vật khổng lồ ma sát rất nhanh từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Mặc kệ cảm giác tội lỗi kia, giờ anh chỉ muốn giải thoát du͙© vọиɠ đang chiếm hữu lấy cả thân xác lẫn trí óc của mình.
Hình ảnh trong đầu anh bỗng chốc thay đổi như một bộ phim chuyển cảnh.
Hai người trần trụi quấn quýt nhau trên giường lớn màu xám, mồ hôi đầm đìa trên trán, điên cuồng lắc lư thân thể theo động tác làʍ t̠ìиɦ kịch liệt. Bách Lý Giai Ninh nằm dưới thân anh ngâm nga cầu xin, gương mặt của cô đỏ ửng, đôi mắt long lanh ngập nước đang nhìn thẳng vào anh khiến anh thở hổn hển.
“Đông Khuê, xin anh, làm chết em đi.”
“Hừ… làm chết em, đâm nát cái miệng nhỏ của em.”
Mỗi lần anh đâm vào cô lại run rẩy kêu lên một tiếng “Ưm”, lúc anh rút ra kéo theo một lượng lớn mật dịch trong suốt ướt đẫm drap giường bên dưới.
Hình ảnh da^ʍ mỹ anh tự tưởng tượng ra kết hợp với giọng nói như gần như xa của cô vang vọng bên tai khiến anh chỉ muốn vĩnh viễn trầm mê. “Thả tôi lên giường, thả tôi lên giường…”
Lời nói của cô trong giống như có ma lực, làm anh không nhịn được càng gia tăng tốc độ tay phải bên dưới.
Thế nhưng anh vừa mới phát hiện ra một điều kì lạ khiến anh không khỏi buồn phiền, đó là hôm nay anh làm mãi mà vẫn chưa thể bắn ra. Vật nóng rực kia tuy đã rỉ ra rất nhiều chất lỏng nhưng vẫn còn cực kì cứng rắn, chứng tỏ bàn tay của anh đã không còn có thể thỏa mãn được anh.
“Ninh Ninh… Ninh Ninh… Tôi yêu em, cho tôi, mau cho tôi…” Anh cắn chặt răng, lẩm bẩm gọi tên cô, l*иg ngực phập phồng mãnh liệt.
Đúng lúc này điện thoại có âm báo tin nhắn WeChat, Hán Đông Khuê khó khăn liếc mắt qua nhìn. Thấy đó là tin nhắn của Bách Lý Giai Ninh, anh vội vàng dùng tay trái mở khoá điện thoại ra đọc, động tác trên tay phải vẫn chăm chỉ không ngừng.
[Cảm ơn anh, hôm nay tôi rất vui.]
Hán Đông Khuê dùng tay trái nhắn tin nên gõ chữ hơi chậm, mãi mới hoàn thành xong một câu, sợ cô ngủ mất nên rất nhanh đã bấm gửi đi. [Ở bên tôi, tôi sẽ khiến em vui hơn nữa.]
Cả hai đều cùng ngớ người, câu nói này khá là đa nghĩa, ở một số trường hợp nó có hơi nhạy cảm?
[Tôi sẽ đưa em đi chơi nhiều chỗ vui hơn.] Hán Đông Khuê sợ cô cảm thấy kì lạ, nên cố gắng nhắn thêm một tin để chữa cháy.
Bách Lý Giai Ninh đọc xong tin nhắn liền im lặng mấy giây, rút cục quyết định làm ra hành động táo bạo nhất 24 năm qua…
Hán Đông Khuê thấy đã mấy phút trôi qua mà cô còn chưa nhắn lại, tay phải anh đã mỏi nhừ mà còn chưa bắn được ra, quyết định đưa điện thoại lên miệng dùng voice chat. [Ngủ rồi à?]
Anh vừa gửi xong tin nhắn bằng giọng nói thì tin nhắn của Bách Lý Giai Ninh cùng lúc gửi đến: [Thế nên tôi sẽ tặng anh phúc lợi nho nhỏ.] [Hình ảnh]
Cô gửi một bức ảnh selfie của chính mình, khuôn mặt cô tuy đã tẩy trang nhưng vẫn vô cùng tinh xảo. Trong ảnh, cô mặc váy ngủ hai dây màu xanh bạc hà, có thể thấy ảnh được chụp từ trên xuống, góc chụp này phô bày phân nửa bầu ngực trắng muốt và khe rãnh sâu hun hút. Tay phải cô giơ cao lên để cầm điện thoại, tay trái cầm một cây kẹo mυ'ŧ đặt ở đầu lưỡi, lưỡi đỏ hơi thè ra liếʍ kẹo mυ'ŧ, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Hán Đông Khuê chỉ nhìn lướt qua vài giây liền cảm giác mũi nóng bừng, anh đặt điện thoại xuống giường, sờ tay lên mũi thì thấy một dòng chất lỏng đỏ tươi ấm nóng chầm chậm chảy ra.
“Mẹ kiếp!” Hán Đông Khuê khẽ chửi bậy một câu, anh đã 32 tuổi đầu rồi, thế mà lại bị một bức ảnh nửa kín nửa hở của phụ nữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức chảy cả máu mũi!
Đồng thời cơn kɧoáı ©ảʍ cũng ập đến, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn ra tung toé trên màn hình điện thoại, vừa nhiều vừa đặc.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch cao, phun ra từng hơi thở nóng hổi, yết hầu lăn lộn, l*иg ngực vì thở dốc mà lên xuống rất nhanh. Anh dùng tay trái quệt sạch máu mũi, hai mắt mở to nhìn vào hình ảnh Bách Lý Giai Ninh trên điện thoại dính đầy tinh hoa anh vừa phóng ra, vừa vặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chạm vào cái lưỡi đỏ hồng trên bức ảnh.
Anh nhìn chất lỏng đặc sệt chảy tràn xuống khe điện thoại, bất đắc dĩ cong môi cười cười, dùng ống quần ngủ lau sạch màn hình điện thoại và cả tiểu Đông Khuê đã hơi mềm xuống. Xong xuôi, anh bước xuống giường, cầm theo quần ngủ dính đầy vết bẩn ném thẳng vào giỏ quần áo trong góc phòng tắm, mở vòi sen để dòng nước dội thẳng xuống mặt.
Lúc này anh mới tỉnh táo lại đôi chút, liền cảm thấy bản thân vừa vô liêm sỉ vừa vô dụng đến mức phải dùng ảnh Bách Lý Giai Ninh để tự an ủi lêи đỉиɦ.
Lại nghĩ đến sự cố chảy máu mũi, anh âm thầm hạ quyết tâm, phải mau chóng đưa người phụ nữ này vào tròng, nếu không tình trạng cấm dục bốc hoả sẽ khiến anh mất máu mà chết có ngày!
…
Bách Lý Giai Ninh mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh xá công viên.
Sao lại thế nhỉ? Tại sao cô còn ở đây, rõ ràng cô đã về nhà từ tám mươi đời rồi mà.
“Chỗ này khó chịu… Anh hôn hôn cho người ta đi mà… Người ta ngứa lắm…” Bách Lý Giai Ninh nghe thấy giọng nói của chính mình liền trợn tròn hai mắt, miệng há hốc. Tại sao cô lại có giọng nói yểu điệu vắt được ra nước lại còn tràn ngập ham muốn như vậy chứ?
Quan trọng nhất là cô đang nói chuyện với ai mà lại dùng giọng điệu khiến người nghe muốn nổi da gà này? Chỗ nào của cô khó chịu? Cô muốn được hôn vào đâu?
Đừng bảo là chỗ nào đó!
Hành động tiếp theo của đối phương đúng như dự đoán của cô, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng sững sờ.
Người đàn ông đó quỳ gối giữa hai chân cô, vùi đầu vào nơi ẩm ướt riêng tư, đầu lưỡi liếʍ dọc theo hai cánh hoa, khẽ cười nói: “Bảo bối, nước của em thật ngọt!”
Bách Lý Giai Ninh bất giác rùng mình, bởi vì giọng nói trầm trầm nam tính này vô cùng quen thuộc đối với cô.
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm mái tóc đen bóng của Hán Đông Khuê, anh đang chơi đùa chỗ đó của cô, thỉnh thoảng đầu mũi của anh không biết vô tình hay cố ý lướt qua viên trân châu nho nhỏ làm cô không nhịn được mà run rẩy.
Tuy rằng đầu óc càng ngày càng mơ hồ, nhưng ý nghĩ trong lòng cô lại vô cùng rõ ràng. Cô đang đi lạc vào một giấc mơ! Không đúng, phải gọi đây là một giấc mộng xuân.
Nếu cô không nhầm thì cô đang ở trong Lucid Dream – giấc mơ sáng suốt, còn cô đang trải qua Lucid Dreaming, đó là khả năng chúng ta tự biết bản thân đang nằm mơ, không những thế còn có thể kiểm soát giấc mơ và điều khiển hành động của chính mình một cách có chủ ý.
Cô nên làm gì tiếp theo?
Tiểu thiên thần Bách Lý Giai Ninh màu trắng đứng trên vai phải của cô vỗ vỗ đôi cánh, tức giận nói: “Ninh Ninh, cô có còn liêm sỉ không hả? Vừa mới vào mùa đông chưa được bao lâu mà cô đã bắt đầu mộng xuân rồi? Có phải đến lúc sang hẳn mùa xuân là cô sẵn sàng ngày ngày tuyên da^ʍ đúng không?”
Tiểu ác quỷ Bách Lý Giai Ninh màu đỏ nằm vắt vẻo trên vai trái đưa tay lên che miệng ngáp dài, cái đuôi có chỏm hình tam giác quấn lấy cây đinh ba đùa nghịch một hồi rồi mới thản nhiên nói: “Ninh Ninh, đây chỉ là mơ thôi, tận hưởng nó đi. Tìиɧ ɖu͙© là bản năng sinh lí của con người, cô không việc gì phải cảm thấy xấu hổ.”
Thiên thần và ác quỷ bắt đầu xắn tay áo cãi nhau chí choé, nếu cô không nhanh chóng chọn một phe thì sẽ bị bọn nó làm cho đau đầu mà chết mất thôi.
Cô không tự chủ được mà đứng về phía ác quỷ màu đỏ…
“Dâʍ đãиɠ!” Tiểu thiên thần giậm chân phun ra một câu trách móc, “bùm” một cái biến mất.
“Hưởng thụ cho tốt!” Tiểu ác quỷ nhe răng cười nháy mắt với cô, sau đó cũng lặn mất tăm.
Sau khi xác định rõ ràng tâm tư của mình, Bách Lý Giai Ninh bắt đầu thoải mái buông thả bản thân hơn, cơ thể vô cùng phối hợp nghênh đón anh.
Cô khẽ uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, nức nở cầu xin: “Đông Khuê, em muốn… cho em đi…”
Cả thân thể dâng lên cảm giác trống rỗng đói khát khiến cô khó chịu muốn chết. Cô muốn được lấp đầy trống rỗng bên dưới, cô muốn vật nào đó nhét vào thật sâu, càng sâu càng tốt…
“Ninh Ninh, gọi tên anh.”
“Đông Khuê, Đông Khuê.”
“Bảo bối, anh liền thoả mãn em.” Hán Đông Khuê khàn giọng nâng mông cô lên một chút, vật nóng như lửa lập tức xỏ xuyên vào sâu bên trong nơi ẩm ướt, chín nông một sâu hầu hạ cô. Vì cô đang ở trong mơ nên cảm giác đau đớn khi bị phá thân lần đầu không hề có, chỉ cảm thấy toàn thân sung sướиɠ sảng khoái một cách kì lạ.
“A… sâu quá… Em không chịu nổi…”
Thân thể mềm mại trần trụi của cô đung đưa theo từng tiết tấu thọc vào rút ra của Hán Đông Khuê. Anh nằm trên người cô điên cuồng đâm chọc, bàn tay to lớn nắm chặt vòng eo thon thả của cô.
Bách Lý Giai Ninh chưa bao giờ trải qua chuyện cá nước thân mật, dù chỉ là mơ cũng không sao chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lạ này. Cô cắn chặt một góc chăn, khóc không thành tiếng, bị Hán Đông Khuê đâm đến nỗi rên khàn cả giọng.
“Đông Khuê, nhanh quá… Ưm… A… Mau dừng lại…”
“Không nhanh sao thoả mãn được em hả, tiểu dâʍ đãиɠ?” Hán Đông Khuê nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen láy của anh bị ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt. Mồ hôi trên trán anh chảy xuống, có vài giọt rớt xuống bầu ngực căng tròn của cô.
Nơi kết hợp của hai người phát ra tiếng “phụt phụt” kết hợp với tiếng cơ thể va chạm vào nhau “bạch bạch” tạo thành một bản hoà ca da^ʍ mỹ. Mật dịch của cô văng ra tung toé, nhuộm ướt bụng dưới của cả hai, ướt đẫm cả một mảng lớn drap giường.
Giây phút dòng chất lỏng nóng bỏng phun vào nơi sâu nhất trong cơ thể, cô choàng tỉnh dậy, cả người mềm nhũn, bồng bềnh như đang bay trong mây, hai nụ hoa trước ngực dựng thẳng đứng cọ vào váy ngủ phát đau.
Tuy đang là mùa đông nhưng trên trán và sau lưng cô đầm đìa mồ hôi. Cô há miệng thở dốc, cảm giác hạ thân có chất lỏng chảy ra bên ngoài, duỗi tay sờ xuống qυầи ɭóŧ liền thấy ướt đẫm, cô như phải bỏng mà vội vàng rụt tay về.
Bách Lý Giai Ninh đạp đạp chân xuống giường, hai tay giơ lên ôm kín mặt, lần đầu tiên trong đời gặp mộng xuân, thật là xấu hổ muốn khóc mà. Càng khiến cho cô hổ thẹn đến chết chính là cô ở trong mộng thế mà lại chủ động muốn anh. Trải qua một giấc mộng xuân này, từ giờ cô phải làm sao mới có thể bình tĩnh đối mặt với anh được đây?
Chờ cho hơi thở bình ổn trở lại, Bách Lý Giai Ninh mới rời giường đi vào phòng tắm, đứng trước gương ngắm nhìn chính mình. Làn da trắng nõn của cô đã bị nhuộm thành màu đỏ hồng, đôi mắt long lanh ngập nước, khoé mắt ươn ướt như vừa mới khóc.
Cô dùng hai tay vỗ nước lên mặt cho thanh tỉnh, sau đó đứng dưới vòi sen tắm qua, tắm xong lại thay một bộ đồ ngủ khác rồi giặt sạch qυầи ɭóŧ bị ướt. Tuy đây là bí mật của riêng mình cô, cả đời này cũng không một ai biết nhưng cô vẫn muốn lập tức tiêu huỷ chứng cứ.
Thế nhưng trong một vài phút giây, Bách Lý Giai Ninh vẫn nghĩ nếu đó không phải là mơ, thì chắc là sẽ sung sướиɠ biết bao…
Nằm lại lên giường, Bách Lý Giai Ninh tự thôi miên bản thân mình rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, sau đó trằn trọc đến gần 2 giờ sáng mới ngủ lại được. Dường như là do thân thể thoải mái hoặc cũng có thể do cô nghĩ ngợi nhiều quá đâm ra mệt mỏi, cô đã trải qua một đêm bình yên không mộng mị, ngủ một mạch đến 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Đêm hôm đó, cả hai đều gặp mộng xuân, đối tượng đều là người kia.