Buổi chiều, Hán Đông Khuê có một cuộc họp nhỏ. Tan họp, vừa quay trở lại văn phòng Hán anh đã gấp gáp lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Anh biết chắc là cô đã xem bài đăng trên vòng bạn bè của anh rồi, bởi vì anh giới hạn quyền riêng tư chỉ cho một mình cô xem. Vậy mà đã 2 tiếng trôi qua, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Cô nhất quyết không chịu tha thứ cho anh sao?
Hán Đông Khuê cảm thấy hơi thất vọng, tay đã gõ xong một dòng tin nhắn mới nhưng lại nhanh chóng xoá đi. Anh sợ bản thân thường xuyên làm phiền sẽ khiến cô thấy khó chịu và chán ghét.
Đầu ngón tay của anh theo thói quen lơ đãng trượt một cái chạm vào vòng bạn bè của cô, Hán Đông Khuê vô cùng bất ngờ khi thấy khoảng trắng trống trơn mấy ngày nay hiện tại đã có màu sắc trở lại. Có lẽ nào cô đã mở chặn xem vòng bạn bè?
Đúng là cô đã mở chặn, anh thầm nghĩ, phụ nữ yêu bằng tai quả không sai.
Mấy ngày gần đây cô cũng chỉ đăng hoạt động liên quan đến công việc, hoạt động mới nhất Bách Lý Giai Ninh vừa đăng lên cách đây chưa đầy 30 giây với nội dung “Gặp lại bạn thật là vui.”
Bài đăng còn kèm theo một bức ảnh, trên mặt bàn đặt tách cafe Cappuccino và đĩa bánh Tiramisu trang trí tinh xảo. Mặt bàn phía người đối diện đặt tách cafe đen đơn giản, không có bánh trái.
Hán Đông Khuê phóng lớn bức ảnh, chợt phát hiện ở góc dưới mặt bàn lấp ló mũi một đôi giày tây của nam giới. Đây chắc chắn là giày tây của nam giới, anh không thể nhầm lẫn được. Cộng với tách cafe đen mà rất ít phụ nữ uống vì thường chê đắng, Hán Đông Khuê khẳng định người đối diện cô là một người đàn ông.
Cô đi gặp đàn ông? Hơn nữa còn rất vui?
Nhìn hai tách cafe và hoa văn trên mặt bàn, Hán Đông Khuê lập tức nhận ra địa điểm mà cô đang ngồi. Đây là một quán cafe dành cho dân công sở là chủ yếu, có địa chỉ rất gần trụ sở tập đoàn Aurora. Quán này mọi người thường chọn làm nơi gặp gỡ đối tác, anh cũng từng ngồi ở đây mấy lần.
Hán Đông Khuê nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là 3 rưỡi chiều.
Anh cất điện thoại vào trong túi, nhấc điện thoại nội bộ gọi cho Thư kí Tần Hạo phân phó vài câu, sau đó cầm theo áo vest rời khỏi văn phòng.
Hán Đông Khuê đi đâu giờ này? Anh đi bắt gian tại trận!
Bây giờ đã là giữa tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạnh. Đã sắp đến Giáng Sinh, trong không khí tươi vui nhộn nhịp, giữa đại sảnh trụ sở tập đoàn Aurora cũng đặt một cây thông Noel treo đầy vật trang trí lấp lánh. Mỗi khi đi ngang qua, Hán Đông Khuê lại không nhịn được liếc nhìn nó một cái.
Anh cảm thấy mình và nó rất giống nhau, cả hai đều cao lớn vững chãi và đẹp đẽ, không những thế còn vô cùng thu hút sự chú ý, khiến cho ai thoạt nhìn cũng phải ngẩng đầu chiêm ngưỡng rồi xuýt xoa khen ngợi. Nhưng đâu ai biết cây thông này thực ra lại rất cô độc tịch mịch, chính vì nó quá cao lớn và đẹp đẽ, không một ai có thể với tới nó được. Anh cũng như vậy, anh rất cô đơn.
Còn điều khác biệt giữa anh và cây thông là nó đã có một ngôi sao rực rỡ trên đỉnh đầu, trong khi đó anh thì vẫn chưa thể có cho mình ngôi sao lấp lánh kia.
…
Bách Lý Giai Ninh nhấp một ngụm Cappuccino, tùy ý mở miệng hỏi: “Không phải sáng nay anh mới về nước à, bây giờ đã vội vàng đến gặp em. Bay liên tục gần 20 tiếng không mệt hả?”
Mỗi lần ngồi máy bay đường dài về nước, Bách Lý Giai Ninh phải mất hai ba ngày mới có thể vượt qua tình trạng jet lag do chênh lệch múi giờ.
“Nhớ em, không được à?” Viên Khải ngồi vắt chéo chân dựa lưng vào sofa, nở nụ cười xấu xa.
“Lẻo mép.” Bách Lý Giai Ninh phì cười. “Lần này anh về hẳn hay là lại đi tiếp?”
“Anh chưa biết, nhưng chắc là sẽ ở lại ít nhất 1 năm. Ăn cơm Tây nhiều quá, ngấy đến tận cổ rồi.” Viên Khải nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Cũng đúng, bạn gái anh vẫn ở đây mà. Một là đưa cô ấy sang cùng, hai là về nước hẳn đi. Không sợ cứ yêu xa như vậy cô ấy sẽ bị người ta cướp mất à?”
Không biết Viên Khải đang nghĩ tới ai hay chuyện gì, ánh mắt tự nhiên dịu dàng như nước. “Cô ấy sẽ không…”
“Sao thế?” Thấy Viên Khải đang nói tự nhiên dừng lại, Bách Lý Giai Ninh ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, lại thấy Viên Khải đánh mắt về phía sau lưng cô, ra hiệu cho cô quay lại.
Cô tò mò quay đầu ra phía sau, ngay lập tức á khẩu. Trước mặt cô là một bóng dáng cao lớn cùng với khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc. Biểu tình Hán Đông Khuê lúc này có chút âm trầm, mày kiếm hơi chau lại, có thể thấy được sự không vui trong đôi mắt đen láy của anh.
Viên Khải là Giám đốc Sáng tạo của Aurora, làm sao có thể không quen biết Hán Đông Khuê.
Anh vừa định mở miệng chào hỏi, lại thấy Hán Đông Khuê nhìn Bách Lý Giai Ninh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, bên cạnh đó là dáng vẻ như gặp quỷ của Bách Lý Giai Ninh, lập tức hiểu ra hai người này không những quen biết nhau mà còn có gian tình.
Viên Khải mím môi không nói gì, nghĩ đến giả thiết đôi trai tài gái sắc đến từ hai tập đoàn thời trang gần như là đối thủ của nhau mà lại yêu nhau, trong lòng không nhịn được cười trộm.
Hán Đông Khuê nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Nhân viên phục vụ rất nhanh đã mang đến một tách cafe khác, cẩn thận đặt xuống mặt bàn chỗ anh ngồi.
Ba người quan sát lẫn nhau, nhưng trong lòng mỗi người lại mang một loại tâm trạng. Hán Đông Khuê âm thầm dò xét Viên Khải và Bách Lý Giai Ninh, Bách Lý Giai Ninh hết nhìn sang Hán Đông Khuê lại nhìn về phía Viên Khải ngồi đối diện với thái độ thận trọng. Duy chỉ có Viên Khải là bình tĩnh nở một nụ cười như có như không, thản nhiên rung đùi xem kịch vui.
Hán Đông Khuê là người đầu tiên mở miệng, lời nói có vẻ quan tâm nhưng giọng điệu lại rất khách sáo. “Giám đốc Viên, mừng anh về nước.”
“Hán tổng, anh và cô ấy là?”
“Không quen.” “Người quen.” Bách Lý Giai Ninh và Hán Đông Khuê đồng thanh trả lời, có điều đáp án của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Hán Đông Khuê nghe thấy hai chữ “không quen”, khuôn mặt đẹp trai nháy mắt đen kịt lại.
“Hả?” Viên Khải ngớ người ra.
“Người quen.” “Không quen.” Lần này hai người lại đồng thanh, có điều là đổi câu trả lời cho nhau.
Bách Lý Giai Ninh là miễn cưỡng nói, còn Hán Đông Khuê lại là nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra hai chữ “không quen.”
Hán Đông Khuê nhìn chằm chằm Bách Lý Giai Ninh, không tỏ thái độ gì, nhưng nhiệt độ thấp đến thảm hại trên người anh lại khiến cho Bách Lý Giai Ninh bất giác rùng mình một cái.
Viên Khải nhìn tình hình trước mắt, người thông minh như anh rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, hoá ra là đôi trai gái này đang giận dỗi. Anh và Bách Lý Giai Ninh thân nhau như vậy, sao có thể không giúp cô giải vây?
Viên Khải nói một câu xin lỗi, sau đó cầm điện thoại áp lên tai, giả vờ nhận cuộc gọi: “Đường ống nước gặp trục trặc, nước tràn ra khắp nhà à? Anh tìm cách xử lí đi, tôi quay về ngay đây.”
Viên Khải cúp điện thoại, không do dự đứng lên, ngại ngùng cười nói: “Xin lỗi, tôi mới về nước, nơi ở còn chưa ổn định, giờ lại có chuyện phát sinh cần xử lí.” Anh dừng một chút rồi quay sang Bách Lý Giai Ninh nói tiếp. “Vốn muốn ôn chuyện cũ với em, đành hẹn em hôm khác vậy, anh đi trước đây. Hán tổng, tôi xin phép.”
“Giám đốc Viên đi thong thả, thứ lỗi tôi không tiễn.”
Chỉ cần ngồi ở góc của Bách Lý Giai Ninh là hoàn toàn có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của Viên Khải vẫn đen sì, nghĩa là anh chỉ đang giả bộ nghe điện thoại. Bách Lý Giai Ninh nhìn Viên Khải bằng ánh mắt biết ơn, gật đầu cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, hẹn anh hôm khác.”
Viên Khải vừa rời khỏi quán cafe, Bách Lý Giai Ninh thấy dáng vẻ Hán Đông Khuê bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt trong suốt không chút gợn sóng, làm cho cô mơ hồ cảm thấy đây giống như trạng thái sóng yên biển lặng trước cơn bão.
Viên Khải bay từ Milan về Bắc Thần, vừa mới hạ cánh lúc 10 giờ sáng nay. Sau hơn một năm không gặp nhau, hai người hẹn nhau đi uống cafe, Bách Lý Giai Ninh không hiểu sao Hán Đông Khuê lại có thể biết được địa chỉ quán cafe cô đang ngồi, bỗng dưng lù lù xuất hiện một cách thần kì, hơn nữa thái độ của anh đối với Viên Khải tuy khách sáo nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự đối địch.
“Đã lâu không gặp.” Hán Đông Khuê cúi đầu uống một ngụm cafe rồi nói.
“Bình thường, cũng không lâu lắm.”
Hán Đông Khuê bị cô làm cho nghẹn họng, dùng âm thanh cứng ngắc hỏi thẳng vào chuyện chính: “Anh ta đã từng làm cô buồn à?”
“Gì cơ?” Bách Lý Giai Ninh lúc đầu còn không hiểu ý anh, mãi sau mới nhận ra “anh ta” trong miệng Hán Đông Khuê là Viên Khải thì anh đã kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Viên Khải từng làm cô buồn?”
Tưởng tượng đến việc trong lòng cô đã có một người đàn ông khác, lại còn vui buồn vì người ta, Hán Đông Khuê vô cùng bực tức, trái tim co thắt mãnh liệt chỉ chực nổ tung. Anh rất muốn lao đến chất vấn cô cho ra lẽ, nhưng đối diện với thái độ bình chân như vại của Bách Lý Giai Ninh, anh đành phải cố kìm nén. Nếu như cô trả lời “Ừ”, anh không biết mình có thể giữ bình tĩnh để không bóp chết cô hay không.
“Tại sao tôi phải buồn vì anh ấy?” Tuy rằng có chút khó hiểu vì Hán Đông Khuê tự nhiên lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế nhưng Bách Lý Giai Ninh vẫn trả lời.
“Không phải cô từng thất tình sao?” Hán Đông Khuê đối với câu trả lời nửa vời của cô tất nhiên là không chịu buông tha.
“Tôi thất tình khi nào? Anh nhìn mặt tôi giống người sẽ thất tình lắm à?” Bách Lý Giai Ninh nhăn mặt. “Hôm nay anh bị ấm đầu à? Toàn hỏi những câu trời ơi đất hỡi.”
“Bài đăng…” Hán Đông Khuê vốn dĩ muốn hỏi cho ra ngô ra khoai, lại nhớ ra chuyện mình lén xem Weibo của cô.
“Này, anh đừng bảo là…” Bách Lý Giai Ninh nói được nửa câu bỗng dưng im lặng, cô hình như ngẫm ra điều gì đó. “Hoàng Bào Quái là anh?”
Bàn tay đặt trên tách cafe của Hán Đông Khuê cứng đờ.
Bách Lý Giai Ninh nhìn biểu tình của anh liền hiểu rõ, mím môi cười nói: “Tại sao lại đặt tên Weibo nghe trẻ trâu thế, anh là fan Tây Du Ký à?”
“Hoàng Bào Quái là Khuê Mộc Lang trong Nhị Thập Bát Tú, cũng chính là sao Khuê, tên của tôi.” Hán Đông Khuê biết là bị cô phát hiện rồi, lại nghĩ trước sau gì cô cũng mò ra, thế nên anh trả lời rất thản nhiên, sau đó lại vòng về chủ đề cũ. “Lovesick girls là sao?”
“Chỉ là lời bài hát thôi mà, anh có đu K-pop đâu mà biết.” Bách Lý Giai Ninh thành thật đáp, sợ Hán Đông Khuê không hiểu nên còn cố giải thích thêm. “Cũng giống như mấy người hay viết status thả thính hoặc là buồn khổ bi thảm, yêu anh yêu em blah blah blah, đơn giản chỉ là vì câu nói đó hay hoặc nó viral thôi.”
“Thế cô có thích anh ta không?” Hán Đông Khuê vẫn muốn nghe câu trả lời rõ ràng của Bách Lý Giai Ninh, có như vậy anh mới yên lòng.
“Tôi thích Viên Khải?” Bách Lý Giai Ninh nghe vậy liền kinh ngạc cười nói. “Chúng tôi là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ thời còn cởi truồng. Bây giờ có cởi sạch quần áo nằm chung một giường cũng không hề có cảm giác.”
“Cô có thể lấy ví dụ nào tử tế hơn được không?” Hán Đông Khuê lườm cô một cái cháy mặt.
“Thì ý tôi là chúng tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm, nói thế cho anh dễ hiểu.” Bách Lý Giai Ninh nheo mắt. “Với lại anh ấy có bạn gái rồi, bọn họ sắp cưới nhau đến nơi rồi ấy chứ.”
Nghe được câu trả lời mà mình vẫn chờ mong từ chính miệng Bách Lý Giai Ninh, Hán Đông Khuê mới thấy nút thắt trong lòng được gỡ bỏ.
“Còn anh, làm sao anh biết tôi ngồi ở đây?” Đến lượt cô hỏi tội anh.
“Dù cô đi đến đâu thì tôi cũng sẽ nhất định tìm được cô.” Hán Đông Khuê cười nhạt. “Chịu nói chuyện với tôi tức là tha lỗi cho tôi rồi à?”
Trái tim Bách Lý Giai Ninh khẽ rung động, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, nhưng cô vẫn hếch mũi kiêu ngạo nói: “Tôi chưa nghe thấy lời xin lỗi nào cả?”
“Thật xin lỗi.” Hán Đông Khuê nhìn sâu vào mắt cô, nhả ra từng câu từng chữ rành mạch. “Tôi sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa.”
“Hán Đông Khuê, mới có vài ngày không gặp, sao lại biết nói mấy lời ngon ngọt dỗ dành phụ nữ rồi? Ai dạy cho anh thế?”
Hán Đông Khuê im lặng hồi lâu, lâu đến mức Bách Lý Giai Ninh sắp ngủ gật đến nơi, anh mới nhẹ nhàng nói: “Cổ nhân có câu ‘Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ, tiểu nhân cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân đạm dĩ tuyệt.’ Người quân tử khi kết giao thì nhạt như nước lã, tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết. Còn kẻ tiểu nhân khi kết giao lại ngọt nồng như rượu, tuy ngọt ngào vồ vập nhưng lại dễ tuyệt giao.”
“Xì, dài dòng sách vở như vậy làm gì, suy cho cùng là anh đang nguỵ biện cho sự nhạt nhẽo của mình thôi đúng không?” Bách Lý Giai Ninh xì một tiếng, bĩu môi tỏ vẻ chê bai.
“Tôi nhạt nhẽo ở điểm nào?” Hán Đông Khuê hỏi nhỏ, Bách Lý Giai Ninh còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy anh nói tiếp. “Tôi có thể thay đổi, ví dụ như là… nói những lời hoa mỹ?”
“Anh phải biết là phụ nữ chúng tôi thường yêu bằng tai.”
Hán Đông Khuê suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Tôi cảm thấy mình rất giống một cây thông Giáng Sinh, to lớn và đẹp đẽ, nhưng lại vô cùng cô độc. Cây thông có một ngôi sao phát sáng lấp lánh trên đỉnh đầu, còn tôi vẫn luôn đi tìm ngôi sao của mình. Cuối cùng tôi cũng gặp được cô, xinh đẹp và sáng chói, khiến những năm tháng nhạt nhẽo của tôi được chiếu sáng rực rỡ. Như thế đã đủ hoa mỹ chưa?”
“Hán Đông Khuê, tôi cảm thấy anh vẫn phù hợp với dáng vẻ lạnh nhạt hơn… Mấy lời văn vẻ này phát ra từ miệng anh, tôi nuốt không nổi.” Bách Lý Giai Ninh cười khô khốc. “Anh nấu ăn mặn một chút là được rồi.”
“Cái này thì tôi làm được.” Hán Đông Khuê nhếch môi cười. “Làm lành nhé?”
“Xét thấy anh có thành ý, tôi sẽ tạm thời làm lành với anh. Nếu anh còn vứt tôi dọc đường một lần nữa, kể cả anh có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không bao giờ ngồi lên cái xe này nữa đâu.” Bách Lý Giai Ninh không quên kèm theo một câu doạ nạt.
“Ừm… tôi còn bốn cái xe nữa.” Hán Đông Khuê bật cười. “Cô thích Bentley, Range Rover, Maserati hay Cadillac?”
“Đã có ai nói với anh là anh rất lưu manh giả danh trí thức chưa?” Bách Lý Giai Ninh hừ lạnh. “Tôi thích ngồi Lamborghini, anh có không?”
“Tôi chỉ lưu manh với một mình cô.” Hán Đông Khuê kéo cô đứng dậy. “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Bách Lý Giai Ninh ngây ngốc theo anh ra xe.
“Đi mua Lamborghini.”
“…” Bách Lý Giai Ninh chính thức nhận thua!