Hán Đông Khuê vừa mới lái xe đi được một đoạn ngắn, không hiểu nghĩ gì mà lại giảm tốc độ, đánh xe lùi dần về phía sau rồi quay đầu chạy ngược về phía Bách Lý Giai Ninh. Đến sát gần cô, anh mới dừng xe lại, hạ kính cửa sổ xuống, lạnh lùng nói: “Lên xe!”
“Hả?” Bách Lý Giai Ninh chưa vội lên nhà, vẫn đang đứng hóng gió trước đại sảnh, tự nhiên thấy xe của Hán Đông Khuê bất chợt lù lù xuất hiện. Cô ngây ngẩn cả người, không hiểu tại sao anh đã đi rồi còn quay lại.
“Còn chưa lên xe?” Giọng nói của Hán Đông Khuê có chút nóng nảy mất kiên nhẫn.
Bách Lý Giai Ninh nhìn Hán Đông Khuê bằng ánh mắt như nhìn người điên, tuy vậy vẫn miễn cưỡng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Hán Đông Khuê đợi cô thắt dây an toàn xong mới khởi động xe rồi phóng đi.
“Đi đâu vậy?” Bách Lý Giai Ninh không nhịn được quay đầu sang hỏi. Cô chăm chú nhìn Hán Đông Khuê, chỉ thấy được một bên gò má góc cạnh và vẻ mặt lạnh lùng của anh. “Muốn đi khách sạn à? Mua sẵn áo mưa chưa?”
Bách Lý Giai Ninh chỉ thuận miệng chọc khoáy mấy câu, thế nhưng Hán Đông Khuê ngồi ở ghế lái lại chuyên tâm lái xe, chăm chú nhìn thẳng về phía trước, không liếc mắt nhìn cô lấy một cái, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
“Đầu óc có vấn đề!” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi, giọng điệu nghe rất bất mãn. Cô không thèm nhìn Hán Đông Khuê nữa mà quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, ngắm phong cảnh thành phố về đêm vụt qua trước mắt.
Suốt đường đi không ai nói với ai câu nào, trong xe yên tĩnh lạ thường, không khí cũng vì thế mà trở nên ngột ngạt.
Cuối cùng xe cũng chạy chậm dần rồi dừng lại, Bách Lý Giai Ninh lúc này mới phát hiện ra bọn họ đang đỗ trước cổng một bệnh viện tư nhân. Bên trong khuôn viên bệnh viện trồng rất nhiều cây xanh tươi tốt, không khí vừa trong lành vừa mát mẻ.
“Cô xuống xe trước đi, đợi tôi ở đại sảnh, gửi xe xong tôi sẽ quay lại.” Hán Đông Khuê vừa nói vừa nghiêng người giúp Bách Lý Giai Ninh tháo dây an toàn.
Một lúc sau, Hán Đông Khuê cầm chìa khoá xe đi vào đại sảnh, vẫy tay ra hiệu cho cô đi theo. Anh dẫn cô đi vào thang máy, bọn họ dừng lại ở khoa chăm sóc đặc biệt trên tầng 3, cuối cùng đến trước cửa một phòng bệnh cao cấp.
Ngoài phòng bệnh, cách một tấm kính trong suốt, cô nhìn thấy một người đàn ông gầy yếu đang nằm hôn mê trên giường, xương gò má nhô cao, đôi môi tái nhợt, gương mặt không hề có sức sống. Ông phải thở qua mặt nạ dưỡng khí, đầu ngón tay trỏ kẹp máy đo nồng độ oxy trong máu. Trên người ông cắm đủ thứ dây dợ lằng nhằng: ống dinh dưỡng, ống dẫn lưu,… Xung quanh phòng bệnh đặt rất nhiều thiết bị y tế tối tân.
Hán Đông Khuê hít một hơi thật sâu, vặn tay nắm cửa bước vào trong phòng, Bách Lý Giai Ninh thấy vậy cũng đi vào theo.
Hán Đông Khuê đứng yên lặng bên giường bệnh, nhìn người đàn ông già nua không chớp mắt, trên khuôn mặt anh tràn ngập vẻ đau buồn.
Mặc dù biết là đang ở bệnh viện, thế nhưng bầu không khí quá mức yên tĩnh này có chút đáng sợ. Ngoài những tiếng “tít tít” phát ra từ máy đo nhịp tim đặt ở đầu giường, trong phòng không còn bất kì âm thanh nào nữa.
Rèm cửa không biết đã được ai kéo ra từ bao giờ, ngoài cửa sổ tràn ngập ánh đèn điện rực rỡ của thành phố Bắc Thần về đêm. Trên bầu trời đen tuyền thấp thoáng mấy ngôi sao sáng nhấp nháy, nhưng rồi rất nhanh đã bị ánh đèn từ muôn vàn ô cửa sổ trên những toà nhà chọc trời nuốt chửng.
Trên tủ đầu giường đặt một lẵng hoa hồng, điểm xuyết bằng vài bông hướng dương vàng tươi.
Hán Đông Khuê bỗng nhiên quỳ gối xuống, tay nắm chặt bàn tay người đàn ông nằm trên giường, một giọt nước mắt rơi khỏi khoé mắt anh, lăn dài qua gò má rồi biến mất dưới cằm.
“Bố!”
Bách Lý Giai Ninh nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Hán Đông Khuê vang lên rất rõ ràng, nhưng người trên giường một chút phản ứng cũng không có.
“Bố, con đến thăm bố.” Tiếng nói của Hán Đông Khuê ngừng lại hồi lâu, đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng như thường lệ.
Người đàn ông vẫn nằm ở đó, không hề nhúc nhích, nhịp tim và các chỉ số cơ thể hiển thị trên màn hình máy đo chạy chầm chậm theo đồ thị hình sóng.
Bách Lý Giai Ninh không biết lúc này nên nói gì, càng không biết có thể làm gì để an ủi Hán Đông Khuê, đành đặt bàn tay lên vai anh, nhẹ nhàng vỗ về.
…
Hai người sóng vai nhau trên hành lang bệnh viện, vài cô y tá đi ngang qua bọn họ, bước chân thoăn thoắt nhưng cực kì nhẹ nhàng, dường như đang lướt đi trên mặt đất.
“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Hán Đông Khuê sau một thoáng ngập ngừng, quay đầu sang nhìn Bách Lý Giai Ninh hỏi: “Cô có thể đón sinh nhật với tôi không? Đi lòng vòng thôi cũng được.”
Bách Lý Giai Ninh há hốc mồm kinh ngạc, cô hoàn toàn không biết rằng hôm nay là sinh nhật Hán Đông Khuê nên không chuẩn bị gì cả.
Hán Đông Khuê im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Ngày sinh nhật của tôi 10 năm trước cũng là ngày bố tôi gặp tai nạn giao thông. Ông ấy không chết, nhưng lại biến thành người sống thực vật. Kể từ đó tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, tôi sợ sẽ gợi lại kí ức đau buồn cho mẹ.”
Hán Đông Khuê nói những lời này nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, nhưng không hiểu sao Bách Lý Giai Ninh lại cảm nhận được sự bi thương trong giọng nói của anh. Nghĩ lại những lời khó nghe của mình trên xe, cô bỗng nhiên cảm thấy áy náy, cắn cắn môi dưới, lúng túng nói: “Tôi… Tôi xin lỗi…”
Hán Đông Khuê mỉm cười lắc đầu. “Không sao.”
Tầng hầm của bệnh viện đang sửa chữa nên Hán Đông Khuê phải gửi xe bên ngoài. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của Hán Đông Khuê, kéo anh đi bộ sang đường.
“Bãi đỗ xe ở phía bên kia.” Hán Đông Khuê chau mày nói.
“Cứ đi theo tôi.” Bách Lý Giai Ninh sải rộng hai chân bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hán Đông Khuê khó hiểu đi theo phía sau Bách Lý Giai Ninh, bị cô kéo đi như một chú cún con ngơ ngác. Cuối cùng hai người bước vào một tiệm bánh kem, vừa mới đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm lừng của bơ sữa và cafe.
Bách Lý Giai Ninh cúi người xuống nhìn dãy bánh kem trong tủ kính. Vì bây giờ đã sắp đến giờ đóng cửa nên trong tủ không còn bày nhiều bánh nữa, nhưng chiếc nào cũng rất đẹp mắt, nhìn cũng có vẻ ngon.
“Anh thích cái nào?” Bách Lý Giai Ninh ngước mắt lên hỏi.
Hán Đông Khuê ngẩn ra nhìn cô, không nói nên lời.
“Anh không nói là tôi tự chọn đấy nhé.” Bách Lý Giai Ninh chỉ vào một chiếc bánh sinh nhật phủ chocolate phong cách Hàn Quốc, trang trí tuy đơn giản nhưng lại rất thanh nhã, cười với nhân viên. “Tôi lấy cái này.”
Nhân viên tiệm bánh liền hỏi: “Quý khách có muốn ghi gì bên trên không ạ?”
Bách Lý Giai Ninh quay sang nhìn Hán Đông Khuê. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay anh 32 tuổi đúng không?”
Hán Đông Khuê khẽ gật đầu.
“Ghi giúp tôi dòng chữ chúc mừng sinh nhật là được.” Bách Lý Giai Ninh lúc này mới quay đầu lại, mỉm cười với nhân viên. “Cho tôi nến số 32.”
“Được ạ.” Cô bé nhân viên nắn nót ghi dòng chữ lên trên mặt bánh. Sau khi Bách Lý Giai Ninh thanh toán, nhân viên gói lại cẩn thận, hai tay đưa túi bánh đã kèm dao nĩa cho cô. “Chúc quý khách ngon miệng.”
“Ở đây không có bàn ghế để ngồi ăn tại chỗ, ăn ở trong xe cũng không tiện, hay là chúng ta quay lại bệnh viện đi?” Bách Lý Giai Ninh huých vào tay Hán Đông Khuê hỏi nhỏ.
Nhân viên tiệm bánh nghe vậy liền nói cách bệnh viện tầm 50 mét có một cái công viên, còn nhiệt tình chỉ đường cho cô. Bách Lý Giai Ninh gật đầu cảm ơn, hai người đi theo chỉ dẫn của cô nhân viên tiệm bánh, rất nhanh đã đến được công viên.
Bách Lý Giai Ninh tìm một góc vắng người qua lại rồi kéo Hán Đông Khuê ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, mở hộp bánh sinh nhật ra, bắt đầu cắm nến lên. Bật lửa cô mua ở cửa hàng tạp hoá ven đường, Hán Đông Khuê bình thường không hút thuốc, dĩ nhiên là không mang theo.
Bách Lý Giai Ninh thắp nến xong, vừa vỗ tay vừa hát bài “Happy birthday to you”.
Hán Đông Khuê nãy giờ vẫn nhìn Bách Lý Giai Ninh không rời mắt, khuôn mặt tuy rằng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khoé môi không tự chủ được lại hơi cong lên.
“Hán Đông Khuê, chúc mừng sinh nhật!” Bách Lý Giai Ninh nhoẻn miệng cười. “Anh mau thổi nến rồi ước đi, nến sắp chảy xuống bánh rồi kìa.”
“Ừ.” Hán Đông Khuê nhắm mắt lại, vài giây sau anh mở mắt ra, thổi phù một cái tắt nến.
Bách Lý Giai Ninh nghiêng người sang phía anh hỏi: “Anh vừa ước gì thế?”
“Điều ước nói ra sẽ mất linh nghiệm.”
“Nhưng mà tôi tò mò.”
Hán Đông Khuê bỗng nhiên nở một nụ cười vô cùng mờ ám. “Tôi muốn cô…”
“Stop!” Bách Lý Giai Ninh mím môi nhìn Hán Đông Khuê, người đàn ông này lúc cần nghiêm túc thì lại không nghiêm túc một chút nào cả.
“Tôi còn chưa nói hết câu mà.” Hán Đông Khuê chau mày tỏ vẻ không vui.
“Thôi khỏi, anh giữ lại điều ước trong lòng đi.” Bách Lý Giai Ninh trừng mắt nói. “Giờ muộn rồi, ăn nhiều bánh kem béo lắm. Tôi cắt cho anh một miếng nhỏ thôi nhé.”
Bách Lý Giai Ninh dùng dao cắt hai miếng bánh, mũi dao xiên xiên vẹo vẹo, vụn bánh rơi lả tả.
“Tôi chưa từng thấy ai cắt bánh kem xấu như cô.” Khoé mắt Hán Đông Khuê giật giật.
“Xấu thì sao? Có ăn không?” Bách Lý Giai Ninh cười lạnh, đặt miếng bánh vừa cắt lên đĩa giấy, cắm nĩa nhựa vào rồi đưa cho anh.
Cô đã có lòng mua bánh cho anh, lại còn có tâm cắt bánh giúp anh, anh chỉ việc ngồi chơi xơi bánh mà lại dám mở miệng chê bai. Đúng là một con người không biết tốt xấu!
“Ăn chứ.” Hán Đông Khuê cười cười. “Ban nãy tôi định nói là tôi muốn cô xúc bánh kem cho tôi ăn. Cô nghĩ đi đâu vậy?”
“Trẻ con mẫu giáo!” Bách Lý Giai Ninh lườm anh một cái, nhưng tay vẫn xúc một miếng bánh đưa đến trước mặt anh. “Bạn nhỏ, mau há miệng ra.”
Hán Đông Khuê không thích ăn đồ ngọt, bình thường bánh kem chỉ ăn một miếng đã thấy ngấy, nhưng anh vẫn cúi đầu, há miệng ăn hết sạch.
Đây là bánh sinh nhật cô tặng anh mà, lại còn tự tay xúc cho anh nữa, anh sao có thể từ chối.
“Thực hiện xong điều ước rồi nhé, anh tự mình ăn nốt đi.” Bách Lý Giai Ninh ấn đĩa bánh vào tay Hán Đông Khuê. Anh cầm lấy cái nĩa, rất nghiêm túc ăn từng miếng một.
Bách Lý Giai Ninh bây giờ mới được ăn phần của mình, cô xúc một miếng bỏ vào miệng, ngay lập tức cảm nhận được vị béo ngậy của bơ sữa và vị ngọt ngào của chocolate, gật gù cảm thán. “Bánh kem tiệm này ngon phết đấy, ngọt nhưng không bị ngấy.”
Hai người ăn bánh xong, Bách Lý Giai Ninh dọn dẹp mọi thứ, cất chỗ bánh còn thừa vào trong hộp, ôm hộp đứng lên nói: “Mang về nhà nhớ cất vào tủ lạnh nhé.”
Hán Đông Khuê không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn cô chăm chú.
Bách Lý Giai Ninh bị anh nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy hơi bối rối. Cô vừa định mở miệng hỏi một câu, Hán Đông Khuê đã nói trước: “Cảm ơn.” Ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói vô cùng nghiêm túc. “Tôi đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng ăn bánh sinh nhật là khi nào nữa.”
“Thế bây giờ thì sao? Ăn xong rồi, anh thấy vui hơn chưa?”
“Đây là chiếc bánh kem ngon nhất tôi từng được ăn trong 32 năm qua.” Hán Đông Khuê nói nhỏ. “Tôi đã từng nghĩ rằng, cả đời này sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, bởi vì ngày ấy chẳng có gì đáng để ăn mừng cả. Cho đến tận khi tôi gặp cô, lần đầu tiên sau 10 năm, tôi mới lại muốn ăn mừng sinh nhật.”
“Nếu anh muốn thì sang năm tôi lại đón sinh nhật với anh.” Bách Lý Giai Ninh mỉm cười nói.
“Cô hứa rồi đấy nhé, cô mà thất hứa, tôi sẽ đến tận nhà cô đòi người.” Anh vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy có một giọt nước rơi xuống mặt mình, ngẩng đầu lên liền thấy mây đen phủ kín bầu trời, xem ra lát nữa trời sẽ mưa to.
Ai ngờ trận mưa này đến quá nhanh không kịp trở tay, từ vài giọt mưa lất phất, sau một tiếng sét chói tai, đã biến thành cơn mưa như trút nước.
Bách Lý Giai Ninh một tay ôm hộp bánh, một tay nắm lấy tay Hán Đông Khuê chạy qua hàng ghế đá và cây cối trong công viên, băng qua màn mưa dày đặc, cuối cùng dừng lại dưới mái hiên một cửa tiệm vừa đóng.
Quần áo tóc tai của cô đều ướt sũng, những sợi tóc đen mềm mại dính chặt lên má. Áo sơ mi màu trắng ướt nhẹp trở nên trong suốt, dán chặt vào thân thể, từng đường nét bra viền ren màu kem hiện ra rõ ràng, loáng thoáng thấy được cả da thịt trắng nõn trước ngực. Những giọt nước mưa trên tóc nhỏ xuống cằm, xuôi theo đường cong uốn lượn chảy xuống, biến mất trong cổ áo.
Ánh mắt Hán Đông Khuê hơi tối lại, yết hầu chuyển động. Không biết cô gái này vô tình hay cố ý, hết lần này đến lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ tự chủ của anh.
“Không biết mưa có lâu không nhỉ?” Bách Lý Giai Ninh một tay lau nước mưa trên mặt, một tay chống xuống đầu gối thở phì phò, một lúc lâu sau mới đứng thẳng người lên được.
“Thể lực của cô quá kém, chạy một đoạn ngắn mà đã thở hồng hộc.” Hán Đông Khuê cởϊ áσ khoác của mình choàng ra ngoài áo dạ của cô, còn tiện tay kéo hai vạt áo che kín ngực cô lại. “Sau này chắc là tôi phải giúp cô tập luyện thêm.”
“Tập luyện cái gì cơ?” Bách Lý Giai Ninh ngơ ngác hỏi, thấy Hán Đông Khuê đang nhìn chằm chằm mình, bất giác cúi đầu xuống, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, vội vàng khoanh tay che kín ngực.
Hán Đông Khuê nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, không khỏi bật cười thành tiếng: “Tôi chưa nhìn thấy gì hết.”
“Chưa nhìn thấy… vậy tại sao cứ nhìn chằm chằn tôi như thế?”
“Cô cấm tôi nhìn cô à?” Hán Đông Khuê nhướng mày.
“Không cấm, chỉ là tôi thấy ánh mắt anh rất kì lạ.” Bách Lý Giai Ninh nhăn mặt nói.
“Ừm, bởi vì mascara của cô bị lem hết rồi kìa.” Hán Đông Khuê cười khẽ.
Bách Lý Giai Ninh luống cuống bật đèn flash trên điện thoại rồi soi gương kiểm tra, đúng là mascara dính nước mưa liền chảy xuống thành hai vệt đen sì. Cô tìm trong túi xách một miếng bông tẩy trang, lau sạch mascara bị nhoè trên mắt.
“Tôi từng nghe nói túi xách của phụ nữ có thể đựng được cả thế giới, xem ra hôm nay đã được tận mắt chứng kiến.” Hán Đông Khuê liếc mắt nhìn miệng túi xách đang mở của cô, bên trong có đủ thứ đồ: mỹ phẩm, bông tẩy trang, chai xịt khoáng, sạc điện thoại, kẹp tóc, ví tiền, chìa khoá,…
“Thích nhìn trộm thế à? Có muốn vào ngồi thử không?” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi.
“So với việc ngồi trong túi xách của cô, tôi muốn ngồi ở một nơi ấm áp hơn.” Hán Đông Khuê chỉ tay về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ phía bên kia góc đường.
Hai người nhìn nhau, cùng nhoẻn miệng cười.