Tác giả: Tông Niên
Editor: _qvdn_
Yến Thời Tuân không vội mở cửa.
Tiếng đập cửa cùng giọng điệu nôn nóng xin giúp đỡ của Trương Vô Bạch vẫn còn vang vọng bên ngoài.
Cậu chậm chạp ngồi dậy nhưng mới vừa ngẩng đầu liền đối mặt với tấm gương bên trong phòng vệ sinh. Bóng tối bủa vây, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh tản ra từ màn hình điện thoại trên tay, phản chiếu nửa gương mặt.
Nhìn vào tựa như lớp mặt quỷ khủng bố, dữ tợn đang lơ lửng trên không trung.
Mới vừa tỉnh lại, Yến Thời Tuân đột nhiên đối mặt với khuôn mặt đáng sợ như vậy, cánh tay đang giữ chiếc chăn cũng không khỏi cứng đờ.
Cậu không phải vì bị dọa sợ, khóe mi khẽ chớp, vuốt cằm gật đầu tán thưởng: “Không tồi, rất đẹp trai.”
Yến Thời Tuân không chút nôn nóng chậm rãi đi đến cửa phòng. Ngoài cửa, Trương Vô Bạch đã gấp đến độ bắt đầu mạnh mẽ đập loạn, “Rầm! Rầm!” Thanh âm mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng người.
“Có bệnh à?” Yến Thời Tuân lười biếng hỏi.
“Đúng vậy, Yến ca, là tôi, tôi bị bệnh.” Người bgoài cửa rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng trả lời, nhanh chóng đáp: “Yến ca, cậu ra đây mà xem, phải làm sao bây giờ!”
Yến Thời Tuân cười nhạo một tiếng: “Không vội......”
“Cậu còn nhớ trước kia từng gọi tôi một tiếng ba ba để xin giúp đỡ không?” Cậu nghiêm mặt nói: “Hiện tại kêu một tiếng, tôi sẽ đi ra ngoài.”
Người ngoài cửa hẳn là không nghĩ tới Yến Thời Tuân ở thời khắc nguy hiểm còn đưa ra loại yêu cầu vớ vẩn này. Nhất thời nghẹn họng, không biết nên đáp lại như thế nào, hiển nhiên có chút tức giận: “Yến ca, cậu đừng nói giỡn, cậu……”
“Tôi đang nói giỡn sao? Thời đại học không phải đã từng thề, nếu ai nói giỡn, mười tám đời con cháu nhà người đó cũng chưa mở nổi mắt.”
Yến Thời Tuân nghiêm túc dỗi hờn, hơn nữa còn bày ra thái độ vô cùng đau khổ: “Xem ra con thật sự có bệnh, ba ba rất đau lòng.”
Người ngoài cửa: “……”
Trương Vô Bạch và Yến Thời Tuân là bạn cùng phòng thời đại học. Bởi vì thể chất Trương Vô Bạch suy nhược, thường xuyên gặp được đồ vật không sạch sẽ.
Có một lần, Trương Vô Bạch kêu la thê thảm trong phòng, quấy rầy đến giấc ngủ của Yến Thời Tuân. Cậu liền không kiên nhẫn giúp Trương Vô Bạch một phen.
Từ đó về sau, Trương Vô Bạch liền ôm đùi Yến Thời Tuân, ôm đến nhiệt tình, cần mẫn. Đừng nói là gọi ba ba, gọi là tổ tông cũng không chút do dự há mồm kêu réo, chỉ cần có thể giữ được mạng nhỏ, cậu ta có thể thổi rắm cầu vòng xung quanh Yến Thời Tuân cả đời.
Show truyền hình du lịch lần này xem như là bước đầu tiên trong lý tưởng của Trương Vô Bạch.
Vô thanh vô tức mất tích một vị khách mời đối với một tiết mục vừa mới bắt đầu quả thật là một đả kích rất lớn, Trương Vô Bạch sẽ không làm tâm huyết của chính mình bị hủy hoại như vậy.
Nếu người ngoài cửa thật sự là Trương Vô Bạch, chỉ sợ Yến Thời Tuân đã tự tay mở cửa. Trương Vô Bạch đương nhiên có thể một hơi kêu mấy trăm tiếng ba ba, gọi đến khi Yến Thời Tuân thoải mái dễ chịu.
Nhưng người ngoài cửa hiển nhiên không thể tiếp thu được loại vui đùa thường thấy của những lớp trẻ hiện đại.
Khi Yến Thời Tuân lấy thân phận “Ba ba” trêu đùa, rõ ràng nghe được người ngoài cửa phát ra một loại thanh âm “Hô hô” gian nan đè nén từ yết hầu, tâm trạng vô cùng phẫn nộ.
Mà thừa dịp thời gian này, Yến Thời Tuân nhanh chóng gọi điện cho Trương Vô Bạch.
Ngoài cửa lại không vang lên tiếng chuông.
Điện thoại vừa mới kết nối, Yến Thời Tuân trực tiếp cúp, sau đó nhắn tin cho Trương Vô Bạch. [ Cậu tới tìm tôi sao? ]
Mới vừa bị chuông điện thoại của Yến Thời Tuân đánh thức. Trương Vô Bạch hiển nhiên còn mơ hồ, hồi lâu sau mới hồi phục: [ Đã hơn nửa đêm, tôi không ngủ mà tìm Yến ca làm gì? Lại nói Yến ca này, cậu không phải nói buổi tối tôi nên ngoan ngoãn đi ngủ, không nên mở cửa à? ]
Yến Thời Tuân nhìn phản ứng của Trương Vô Bạch liền rõ ràng. Cậu ta căn bản không biết có một vị khách mời đã mất tích, hơn phân nửa, thứ ngoài kia đang muốn lừa mình.
Nhưng vì muốn xác nhận lại, Yến Thời Tuân vẫn hỏi Trương Vô Bạch: [ Bình đài video không phát sóng trực tiếp toàn cảnh ngôi biệt thự lúc này sao, cậu chuyển phát hình ảnh qua cho tôi đi. ]
Nhận được tin nhắn, Trương Vô Bạch có chút buồn bực, khi cậu ta rời khỏi phòng khách đã cố ý điều chỉnh góc độ màn ảnh, còn để lại hai người trông coi, sao bây giờ không thấy nữa rồi.
Trương Vô Bạch mở máy tính bảng kết nối với máy quay bên ngoài tổ hậu trường, không ngờ phát hiện màn ảnh phát sóng trực tiếp lại là một mảnh đen nhánh, một chút ánh đèn le lói cũng chẳng có.
Hình ảnh đen sì phản chiếu khuôn mặt của Trương Vô Bạch, làm người vốn dĩ nửa tỉnh nửa mê như cậu ta cũng phải đổ mồ hôi lạnh, tức khắc bừng tỉnh.
[ Yến ca, màn ảnh phát sóng trực tiếp chẳng có gì cả. Rõ ràng tôi đã cử hai nhân viên công tác ở lại cũng không có hồi âm gì, phải làm sao bây giờ? ]
Trương Vô Bạch liên tưởng đến lời nói của Yến Thời Tuân, miễn cưỡng chuẩn bị gọi điện thoại cho hai nhân viên công tác.
Cậu ta ở trong phòng khóa kín cửa nhưng hai nhân viên nọ lại không có trong phòng.
Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tiếng chuông sẽ làm kinh động mọi người, cậu ta không thể tùy tiện hành động. Giống như trong quá khứ, nghe Yến ca nói, đi theo Yến ca sẽ giữ được mạng sống.
Yến Thời Tuân đứng trước cửa phòng khá lâu, nín thở nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Ngoài cửa yên tĩnh không một tiếng động.
Thật giống như thứ kia vừa mới giả dạng thành Trương Vô Bạch đã bị Yến Thời Tuân cợt nhả. Nó ý thức được chính mình ngụy trang thất bại nên dứt khoát rời khỏi.
Yến Thời Tuân vội đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đã hơn 1 giờ khuya, đêm tối thâm trầm bao phủ toàn bộ Quy Sơn. Một chút ánh sáng xung quanh biệt thự cũng chẳng có, không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, càng khiến cho người ta không thể phân biệt nổi đâu là nơi ở của chính mình.
Tất cả mọi thứ tưởng chừng như đã bị vứt bỏ hoàn toàn vào bóng tối. Tứ phía là những tròng mắt lạnh lẽo vô thức nhìn chằm chằm vào cửa kính, tùy thời chọn lấy một người mà cắn nuốt.
[ Lúc này đã hết thời gian làm việc, hiện tại cậu nên phụ trách đi. À, nhớ cho tôi thêm một khoản thù thao làm việc ngày thường đấy. ]
Ngón tay thon dài của Yến Thời Tuân bay lượn trên màn hình: [ Trước hừng đông, đừng rời khỏi phòng. Nếu tôi có chết, cậu cũng không được mở cửa. ]
Sau khi nhấn nút gửi, Yến Thời Tuân xoay người túm chặt chiếc túi nhỏ đặt ở trên giường vác lên vai.
Sau đó, đẩy cửa phòng ra.
“Kẹt — kẹt ——”
Một tia sáng nhỏ từ trong phòng chiếu thẳng ra, càng ngày càng sáng tỏ, ánh sáng dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút tùy ý của Yến Thời Tuân.
Thanh niên một tay cầm lấy balo nhỏ, tay kia chậm rãi vuốt mái tóc bồng bền có chút hỗn độn do mới vừa ngủ dậy.
Đôi mắt đen láy tràn đầy hưng phấn phút chốc lộ ra.
Môi hồng khẽ cong, nhẹ nhàng cất lên một khúc hát không tên.
“Thỏ con ngoan ngoãn……”
“Hãy mở cửa ra……”
“Mở cửa nhanh lên, để ta nhìn xem, ngươi là thứ gì……”
……
Trương Yến là một nhà thiết kế thời trang.
Vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ linh cảm, cô thường xuyên phải thức khuya dậy muộn. Hơn hết cô nàng còn có thói quen mở máy tính xem một chút gì đó để tạo cảm giác.
Hôm nay vẫn giống mọi khi, đôi tay theo thói quen từ trước click mở trang chủ của Bình đài, chọn lựa một chiếc video yêu thích.
Hôm nay vừa vặn có một show truyền hình mới khiến cho cô nàng đặc biệt chú ý.
Đây là một show du lịch phát sóng trực tiếp. Nội dung xoay quanh một người hướng dẫn du lịch và tám vị khách mời xuất phát từ thành phố Tân Hải, sau đó cùng nhau đi tham quan một số địa điểm trong nước. Với tôn chỉ mang đến cho người xem những thước phim thoải mái, thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần, giúp mọi người có một trải nghiệm thú vị về cuộc sống sinh hoạt đời thường.
Trương Yến vừa mở video, cảnh núi rừng Quy Sơn hùng vĩ đánh thẳng vào trong mắt.
Sương trắng vờn quanh núi rừng, vừa yên tĩnh, lại thanh thản, phảng phất tựa như một nơi bên ngoài nhân thế vô tình bị thời gian lãng quên. Cảnh đẹp nao lòng phút chốc làm trái tim Trương Yến mềm nhũn.
Cô mở trực tiếp nhưng lại tắt âm đi, sau đó đặt máy tính bảng sang bên cạnh, vừa lòng cúi đầu làm việc.
Chờ Trương Yến hoàn thành xong công việc đã là nửa đêm, cô thở hắt ra, nghiêng người xoa bả vai ê ẩm, rồi ngẩng đầu.
Sau đó, liền đối diện với một gương mặt máu me be bét trên màn hình máy tính bảng.
“A a a a!!!”
Trương Yến hét lên một tiếng thê lương, thảm thiết.
Đồng nghiệp xung quanh cũng bị giọng hét của cô nàng dọa cho sợ hãi, lập tức chạy đến hỏi thăm.
Cả khuôn mặt Trương Yến đã trắng bệch, cô run rẩy nâng tay lên, chỉ vào màn hình trực tiếp trên máy tính: “Quỷ, là quỷ……”
Các đồng nghiệp vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa tim phổi đã lộn nhào.
“Ôi đệt!”
“Cái này mẹ nó chính là quái gì vậy?”
Cùng một câu hỏi, liền xuất hiện khắp mọi nơi trên trang web và diễn đàn của chương trình.
Mới đầu chỉ là các fans thảo luận với nhau.
Một số ít fan chung thành túc trực phát sóng trực tiếp, tự nhủ với lòng thần tượng của mình đang ngủ trong chương trình trực tiếp, chính mình cũng sẽ ôm điện thoại ngủ, bốn bỏ lên năm liền giống như đang ngủ cùng nhau rồi.
Nhưng sau đó, các cô liền nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn khủng bố không giống như của người sống xuất hiện.
Các fan bị dọa cho đến thảm, bọn họ sôi nổi đăng tin trên các trang mạng, cũng chia sẻ lên fan club.
Nhưng ngòi nổ cuối cùng của đề tài này chính là một đại V chuyên môn phân tích các show truyền hình thực tế.
@Nga Ca Vừa Ăn Cơm Vừa Thích Xem Tổng Nghệ: Tui đã sai lầm. Mới vài giờ trước, tui không nên đăng bài trào phúng show《 Tâm Động Hoàn Du 99 Ngày 》. Hiện tại báo ứng đã đến…… Nhưng đến thế này cũng quá nhanh đi! Hơn nửa đêm lại gặp quỷ! Tối nay phải ngủ thế nào?
Đại V đăng trạng thái với cảm xúc kịch liệt, mất khống chế. Hơn nữa còn kèm theo hình ảnh phát sóng trực tiếp, không ít cú đêm chưa ngủ tò mò click mở hình ảnh.
Sau đó đã bị gương mặt trắng xanh, máu chảy đầm đìa dọa sợ tới mức thiếu chút nữa đã vứt luôn điện thoại.
“Đây là cái quỷ gì?”
“Quỷ! Quỷ!! Mẹ ơi, tui phải về nhà, tui không chơi nữa.”
“Làm gì có quỷ, là trò đùa dai của ai đó phải không?”
“Show trực tiếp này đúng là có bệnh. Hơn nửa đêm đi dọa người khác. Báo cáo chết cha nó đi.”
“Nhưng mà nhìn rất thật, cái này có đúng là trò đùa dai không?”
“Có phải thật hay không mở lên xem là rõ. Nga ca không phải đã giới thiệu tên chương trình rồi sao.”
“Các người đúng thật là ngây thơ đến buồn cười, cứ mở lên xem, cái này khẳng định là giả. Một bức tranh dán tường lại dán lên trên màn ảnh, sau đó tìm đến Nga ca tuyên truyền. Như vậy, tiết mục này không phải trở nên hot rồi sao?”
Nhưng mặc kệ động thái của mọi người, bọn họ xác thật đều bị bức hình quỷ quái kia dọa sợ.
Có tò mò, có phẫn nộ. Những người này cứ như đàn ong mật anh dũng chạy vào phòng phát sóng trực tiếp.
Vốn dĩ còn rất nhiều ngôn từ nhục mạ chưa phát tiết hết, đối diện với trò lừa bịp của tổ tiết mục càng khiến cho lòng người giận sôi. Nhưng sau khi ùa vào, nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, bọn họ liền sợ hãi tới mức da đầu tê dại.
Mọi người trăm miệng một lời, lại chỉ còn nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
“Cái đệt!”
“Quỷ!!!”
***
Đọc truyện tại wp chính chủ. Vui lòng không mang truyện ra bên ngoài.