Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 12

Người hét to nhất là nam diễn viên hôm qua đã cười mỉa Đinh Thiến nhát gan, ban nãy còn chất vấn Yến Thời Tuân sao tự tiện xông vào phòng phụ nữ.

Dù sao trong giới điện ảnh thế hệ trước Liễu Y Y còn có chút tiếng tăm, tuy không nhiều nhưng vẫn hơn kẻ chân ướt chân ráo như nam diễn viên này.

Bởi vậy bắt đầu từ khi theo nhóm khách mời, gã có luôn mồm gọi chị Y Y ơi chị Y Y à, thường hùa theo công kích những người mà Liễu Y Y ghét để thu hút sự chú ý của Liễu Y Y, cố kiếm một hai vai diễn trong phim truyền hình.

Thế nên lúc Yến Thời Tuân đá bay cửa phòng Liễu Y Y, nam diễn viên đã tức giận ra mặt đầu tiên, muốn cho Liễu Y Y thấy rằng mình đang bảo vệ cô ta.

Đến khi cánh cửa mở ra, gã cũng bật ngửa hãi hùng trước cảnh tượng đẫm máu trong phòng. Ngoài la hét thảm thiết, đầu óc choáng váng tột độ thì gã chẳng còn biết gì nữa.

Yến Thời Tuân quay đầu chỗ khác, khó chịu bịt tai. Mới hôm qua còn mạnh mồm chê người khác nhát cáy, sao giờ rống họng hét to hơn ai hết vậy? Cậu sắp điếc cmn rồi.

Những người khác hoảng sợ đứng đờ tại chỗ, Yến Thời Tuân nhanh chóng sải đôi chân dài thẳng tắp bước vào phòng, vội vàng đến bên cạnh Liễu Y Y rồi ngồi xổm xuống.

Cậu không tùy tiện xê dịch cơ thể Liễu Y Y, mà trước tiên cậu giơ tay ra tìm mạch trên cổ tay dính đầy vết máu đông của cô ta, xác định dấu hiệu sống mỏng manh. Ngay lập tức, cậu nhúng ngón tay vào vũng máu, đặt lên phần eo – nơi chảy máu chủ yếu của Liễu Y Y rồi nhanh chóng vẽ đồ án bùa chú lên đó bằng máu thay cho chu sa.

“Nằm xuống nằm xuống, máu bên trong không đổ nữa, máu bên ngoài không chảy nữa, người gặp ta lo, quỷ gặp ta sầu… Thị vệ ta hiên, hung uế tiêu tán*.”

(*Nguyên văn là 侍卫我轩, 凶秽消散. Câu thần chú này được áp dụng ngoài đời thật.)

Yến Thời Tuân hạ giọng đọc thầm rất nhanh, cậu nghiêng thân hình cao ráo rắn rỏi của mình để chặn tầm nhìn của đám người ngoài cửa ngóng về Liễu Y Y.

Theo từng câu thần chú, vết thương của Liễu Y Y dần đông và không có máu mới chảy ra nữa. Cơ thể lạnh lẽo trắng bệch như mới lấy ra khỏi tủ đông nhà xác cũng trở lại màu sắc bình thường thuộc về người sống.

Dưới mái tóc đen dài rối xù, đôi mắt hoảng loạn trợn trừng như đã thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, chết không nhắm mắt của Liễu Y Y từ từ rũ mi, nhắm nghiền như đang chìm vào giấc ngủ cùng tiếng hít thở yếu ớt.

Sơ cứu xong, Yến Thời Tuân đứng dậy cau mày nhìn quanh phòng. Khác với cảnh tượng cậu thấy trong phòng Bạch Sương đêm qua, tất cả vải vóc trong phòng Liễu Y Y đều có màu đỏ đậm, trang trí rất tinh xảo xa hoa, tường treo tranh người đẹp, trên chiếc bàn con mạ vàng đặt một bình hoa tươi.

Xét từ diện tích và vị trí, căn phòng này là của nam hoặc nữ chủ nhân biệt thự mấy trăm năm trước.

Liễu Y Y chắc ưng căn phòng mà cô ta chọn lắm, có chai vang đỏ đã khui nắp trên bàn trà, bên cạnh là nửa ly vang đỏ như máu, ghế quý phi trên giường phủ chăn lông sang trọng tạo nên khung cảnh thư thái nhàn nhã.

Yến Thời Tuân bước tới, khom lưng nhặt chai rượu vang đỏ rồi để trước mũi ngửi thử, biểu cảm lập tức thay đổi, cậu vội cầm cái ly lên kiểm tra cặn trong ly.

Khác với những chiếc ly rượu vang bình thường, trong chiếc ly đế cao này đọng lại từng vệt đỏ hình tròn, dưới đáy còn sót vài chất rắn màu đỏ có kích thước không đều nhau trông như cục máu đông.

Trái tim Yến Thời Tuân chùng xuống.

Thứ mà Liễu Y Y đã uống trong phòng tối qua không phải rượu vang.

Mà là máu người.

Qua mùi hương thối rữa thì đây không phải máu tươi, e đã có từ lâu lắm rồi.

Nhưng ekip chương trình không chuẩn bị những thứ không cần thiết và dễ vỡ như rượu vang, chai vang đỏ chắc là có sẵn trong biệt thự. Nhà bếp và nhà ăn không bày rượu, dù trong biệt thự có hầm rượu thì Liễu Y Y làm khách cũng không lấy được, chỉ có thể order lão quản gia, người bản địa duy nhất ở đây.

Yến Thời Tuân nhớ đến nồi thịt bị cậu phá hỏng dưới bếp hôm qua.

Tìm mọi cách để thành viên ekip chương trình ăn thịt người hong khô thành thịt xông khói, uống máu người đã có từ lâu… Mục đích của lão quản gia là gì đây?

“Anh Yến.” Trương Vô Bệnh run rẩy bám khung cửa, vội vàng hỏi: “Tình hình của Liễu Y Y sao rồi? Cô ta, cô ta còn… sống không?”

Yến Thời Tuân không đặt chai rượu và cái ly xuống, mà cầm đi ra ngoài: “Yên tâm, tôi đã chữa trị một phần rồi, không chết được đâu. Ekip chương trình có chuẩn bị người biết cấp cứu đúng không? Gọi đến khám cho cô ta đi.”

Trương Vô Bệnh lập tức hành động, trong khi tìm nhân viên cấp cứu, cậu ta ra lệnh cho camera chính phát sóng trực tiếp tránh xa căn phòng này, tạm thời quay khung cảnh ngoài cửa sổ. Còn những vị khách đã bật camera màn hình nhỏ và chĩa thẳng vào phòng thì bị yêu cầu tắt camera ngay lập tức.

Mặc dù ban đầu vị khách mời kia hoảng sợ trước thảm cảnh đáng sợ của Liễu Y Y, nhưng khi thấy số người xem liên tục tăng lên và mưa bình luận trong màn hình nhỏ, trong lòng lại vui sướиɠ.

Lúc bị Trương Vô Bệnh yêu cầu tắt camera, gã vẫn hơi miễn cưỡng nhưng dù không vui vẫn phải đồng ý vì lo ngại quyền uy của đạo diễn ekip chương trình.

Bởi vậy, khán giả vốn tưởng rằng trời sáng là an toàn lại một lần nữa thót tim vì tiếng hét thảm thiết. Màn hình nhỏ của An Nam Nguyên chiếu ngay bóng lưng Yến Thời Tuân, bị chắn mất nên chẳng thấy được gì.

Các khán giả vừa sốt ruột vừa tò mò, chờ đến nỗi khó chịu, tình cờ phát hiện góc quay màn hình nhỏ của một khách mời khác có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng Liễu Y Y, lập tức chạy sang đó.

Thoắt cái bọn họ hoảng sợ hít một hơi thật sâu, trước căn phòng đỏ thẫm và Liễu Y Y ngã vắt vẻo trên sàn như ma nữ đang bò. Camera của màn hình nhỏ nhanh chóng bị đạo diễn yêu cầu tắt nhưng cảnh tượng đó đã in sâu vào tâm trí khán giả, không thể dứt ra được.

[Ủa sao bảo trời sáng là an toàn mà? Cái cô đó bị sao rồi kìa!?]

[Đâu, nhìn cái điệu này chắc là chuyện xảy ra ban đêm, sáng mới phát hiện đó… Đù mé! Căn biệt thự này bị gì vậy trời!]

[Bớt nói đê, giờ tui chỉ mừng vì chị Bạch Sương đã gặp được Yến Thời Tuân, chứ không á, thật tình tui rất sợ sáng nay chị Bạch Sương sẽ ở trong tình trạng như này khi được tìm thấy trong vườn hoa.]

[Huhu sợ vãi, xin bỏ cả núi tiền để đổi lấy một đôi mắt chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này. Em nghĩ tháng này mình không dám ngủ rồi áaaaa!]

Khoảnh khắc Yến Thời Tuân cầm chai rượu bước ra khỏi phòng Liễu Y Y, cậu cảm giác có một ánh mắt đang dán chặt vào mình.

Cậu ngẩng phắt lên với ánh mắt sắc bén, chỉ thấy lão quản gia đang đứng ở cửa phòng Bạch Sương ở phía bên kia lầu ba, nhìn sang đây qua giếng trời.

Nhận ra Yến Thời Tuân đã thấy mình, lão quản gia mỉm cười hơi cúi đầu chào, cứ như đang xuýt xoa…

Quả là một món ăn ngon ~

Yến Thời Tuân cũng nhếch môi, đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai: Mày đợi đấy, mày đã ăn bao nhiêu thì bố mày sẽ khiến mày “huệ” ra cả gốc lẫn lãi.

“Có vẻ Liễu Y Y bị thương rất nặng.”

Đinh Thiến tái mặt vì sợ, do dự hỏi: “Không gọi cứu thương thật sao? Nếu chỉ sơ cứu thôi thì chưa đủ đâu.”

Yến Thời Tuân dời mắt nhìn sang Đinh Thiến.

Vì hôm qua bị dọa sợ lúc lên núi nên cả đêm qua Đinh Thiến đã ngoan ngoãn ở trong phòng, phòng cô nàng ngay cạnh phòng Liễu Y Y, giờ thấy Liễu Y Y ra nông nỗi này, hơi lạnh ùa lên từ lòng bàn chân, nghĩ mà tim đập loạn xạ vì sợ.

Nếu tối qua, thứ khiến Liễu Y Y ra nông nỗi này hơi chệch hướng một chút là sẽ vào phòng cô, vậy thì cô…

Yến Thời Tuân nhận ra suy nghĩ từ vẻ mặt lo lắng của Đinh Thiến: “Yên tâm, nó sẽ không đến tìm cô đâu, nó tìm Liễu Y Y.”

Cậu giơ chai rượu, cười khẩy: “Cô không nói đùa rằng mình là thứ đó, cũng chẳng mở cửa đòi “Rượu vang” lúc nửa đêm, sao lại tìm cô chứ?”

“Khỏi nghĩ đến xe cứu thương.” Yến Thời Tuân cười lạnh lùng: “Sao cô lại nghĩ là chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi núi Quy?”

Đầu tiên Đinh Thiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại giật mình trước câu hỏi của Yến Thời Tuân.

Một suy nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu cô: “Chẳng lẽ…”

“Con mọe nó, ông đây đéo làm nữa!”

Cuối cùng nam diễn viên kia cũng kịp tỉnh lại sau cú sốc vừa rồi, nhưng khi kiểm tra tình hình màn hình nhỏ của mình trên điện thoại di động, biết được chuyện gì đã xảy ra đêm qua từ mạng xã hội, gã phản ứng rất dữ dội.

Gã vừa vô thức lắc đầu lùi lại, cố gắng tránh xa Liễu Y Y ở trong phòng, vừa tái mặt như tờ giấy vàng, con ngươi co rút vì sợ hãi, cho đến khi lưng va vào lan can hành lang gã mới hoàn hồn lại.

Nam diễn viên hung hăng trợn mắt nhìn Yến Thời Tuân: “Được thôi, tôi hiểu rồi, show này có kịch bản đúng không?! Gì mà không tìm được nhân tài nên kéo tới? Vốn dĩ cậu được ekip mời đến diễn, ekip chương trình và đạo diễn coi tôi là thằng ngu à? Vậy mà lại lừa tôi như thế! Đếch chịu nổi nữa.”

“Tôi không tham gia là được chứ gì! Dăm ba con quỷ quần què đều là diễn chứ gì! Tưởng tôi không biết chắc? Tôi đi ngay bây giờ, mấy người thích dọa ma thì tự chơi đi, tôi không hầu đâu!”

Nam diễn viên há miệng thở hồng hộc, quay người giận dữ lao xuống lầu, phóng thẳng ra cổng biệt thự.

Những lời gã nói nghe rất đường hoàng đĩnh đạc, nhưng nhìn bóng lưng kiểu gì cũng có cảm giác bối rối bỏ chạy vì quá sợ hãi.

Yến Thời Tuân nhàn nhã dựa vào lan can hành lang, thản nhiên nói với bóng lưng nam diễn viên bỏ chạy kia: “Tôi khuyên anh đừng xuống núi, dù sao anh cũng không ra ngoài được, còn tự chuốc khổ… Nhưng mà anh cũng chẳng nghe lời tôi đâu.”

Tuy lời cậu nói đều mang ý tốt, nhưng Yến Thời Tuân không hề ngăn cản nam diễn viên kia.

Một tiếng “Rầm!” vang lên, cổng biệt thự bị nam diễn viên đóng sầm lại.

Yến Thời Tuân quay đầu, đối mặt với ánh mắt dò hỏi và sợ hãi của mấy người Bạch Sương.

Cậu nhớ tới những lời lão quản gia đã nói sáng nay, mỉm cười đầy ẩn ý: “Người ta đã nói ban đêm trên núi gió lạnh, tốt hơn hết nên ở trong biệt thự. Vậy thì chúng ta cũng nên ở trong biệt thự vào ban ngày ha.”