Lúc rời đi Yến Bắc Hồng lại gói theo không ít thức ăn, sau đó tìm một căn nhà trống không người ở, tháo ván cửa xuống trải trên mặt đất, nằm xuống ngủ ngon lành.Chờ đến đêm xuống, vì tránh người theo dõi, Yến Bắc Hồng cắp Miêu Nghị leo qua tường chạy trốn, không đi đường lớn, rất nhanh đã thoát khỏi thủ hạ Hoàng Bảo Trưởng theo dõi.Tới một góc tối dưới chân tường thành, Yến Bắc Hồng quan sát quy luật tuần tra trên đầu thành, y đã làm thống lĩnh võ quan nên rất có kinh nghiệm.Sau khi đã hiểu rõ, y tranh thủ thời cơ ném một sợi phi trảo đã chuẩn bị sẵn lên đầu thành.
Sau đó một tay nắm dây, chân đạp vào tường, tay kia ôm theo Miêu Nghị chạy lên đầu thành thật nhanh, sau đó tụt xuống mặt bên kia ra ngoài thành.Hai người nhắm mắt mà chạy, chạy vào sâu trong núi rừng ngoài bảy tám dặm mới ngừng lại.Mượn ánh trăng trên trời, Yến Bắc Hồng đẩy bao thức ăn đã chuẩn bị sẵn vào lòng Miêu Nghị.Yến Đại ca, huynh đây là…Miêu Nghị ôm bao không hiểu hỏi.
– Lão đệ, chạy trốn dễ dàng nhưng sau này ngươi muốn về nhà sẽ rất khó khăn, dù sao bây giờ ngươi không còn ràng buộc gì nữa, không về nhà cũng không sao, nếu ngươi trở về chắc chắn sẽ rơi vào tay Hoàng Bảo Trưởng.
Khó rời quê nhà, trước đây ta không nói những lời này vì sợ nói ra trong lòng ngươi khó chịu, một ít thức ăn này là để cho ngươi mang theo đi đường ăn, đi thôi, đi càng xa càng tốt.Yến Bắc Hồng xoay tay lại chỉ phương hướng ngược lại với thế núi:
– Phi trảo trên đầu thành là để lại đầu mối phòng ngừa vạn nhất.
Ngươi hãy chạy theo phương hướng ngược lại, ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, là họa hay phúc ta cũng không khống chế được, hãy xem vận may của lão đệ ra sao.
– Cảm ơn Yến Đại ca, chẳng qua là đệ còn có một chuyện muốn nhờ!
– Nói đi, chỉ cần ta có thể giúp sẽ không từ chối.
– Muội muội đệ đã tiến vào tiên môn mà huynh muốn tới kia, tên của nó là Lục Tuyết Hinh, tuổi còn nhỏ, nếu như ngày sau Đại ca có thể gặp được, hy vọng chăm sóc nó giúp một chút.
– Lục Tuyết Hinh…Yến Bắc Hồng lẩm bẩm mấy câu, gật đầu thật mạnh nói:
– Ta đã nhớ rồi.
Hôm nay từ biệt, hy vọng ngày sau còn có cơ hội gặp lại sau.
Ta không quen dây dưa lề mề như nữ tử, ta cũng có chuyện cần làm không thể để lỡ được.
Ta đi trước đây, lão đệ hãy tự lo cho mình.Y cũng không nói nhiều, những gì cần đều đã nói hết, sau khi vỗ vai Miêu Nghị không chút do dự xoay người sải bước rời đi.Đưa mắt nhìn theo thân hình Yến Bắc Hồng biến mất trong bóng đêm, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn về phía cổ thành, vẻ mặt phức tạp.Lúc đầu tiến vào Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bất quá không ngờ rằng sau khi may mắn trở về lại thành người cô đơn, từ nay về sau phải tha hương lang thang chân trời góc biển.Xoay người nhìn về hướng nhà mình, Miêu Nghị quỳ xuống tại chỗ nghẹn ngào nói:
– Lục a đa a nương, Trương a đa a nương, sau này lão Nhị lão Tam cũng không cần đi theo con chịu khổ nữa, các vị trên trời có linh thiêng phù hộ cho chúng nhiều hơn.Nói xong cúi đầu trên đất, dập đầu bình bịch.Hạt châu xanh biếc mà hắn đeo trên cổ chợt lóe lên một đạo hào quang, vị thư sinh đàn trong Vạn Trượng Hồng Trần xuất hiện ở phía sau hắn lặng yên không một tiếng động, vẫn phong hoa tuyệt đại như trước, lẳng lặng nhìn Miêu Nghị đang dập đầu.Sau khi dập đầu xong Miêu Nghị giơ tay lên lau nước mắt, đứng lên rút đao gϊếŧ heo bên hông ra cầm trên tay, tìm đúng phương hướng, y theo Yến Bắc Hồng chỉ điểm nhanh chóng rời đi.Thư sinh ngẩng đầu ngắm trăng sáng, lặng lẽ biến mất dưới ánh trăng…Từ trời tối đến trời sáng, Miêu Nghị đi xuyên cả đêm giữa vùng núi non trùng điệp cũng không biết mình chạy bao xa.
Sau khi đón ánh sáng mặt trời chạy ra khỏi vùng núi tối tăm, bị một con sông lớn cắt trở đường đi, thấy sông lớn mới đại khái đoán được mình chạy bao xa.Chính hắn cũng mệt đến ngất ngư, quỳ trên bờ sông vốc nước rửa mặt, nghỉ ngơi một chút.
Lại tới một tảng đá lớn trên bờ sông lấy lương khô mà Yến Bắc Hồng chuẩn bị ra cho gặm vài miếng, lấy túi da dê dựng nước bên hông ra uống vài hớp.Hắn vừa ăn vừa suy nghĩ làm sao qua sông, sau này sẽ đi đâu.
Thình lình nhìn thấy trên đầu nguồn có một con thuyền nhẹ đang xuôi dòng mà xuống, nói là bè trúc có lẽ thích hợp hơn.Trên bè trúc có một nam tử áo trắng khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt đã bạc màu, đang chống sào trúc lướt tới băng băng.Nước sông rào rạt, bè trúc mới tạo còn xanh biếc, thư sinh đứng trên bè đón gió mát sớm mai, tay áo phất phơ trông hết sức siêu phàm thoát tục.A… Miêu Nghị đang gặm lương khô há mồm ngạc nhiên, tại sao là y? Đây không phải là người thích sạch sẽ bên trong Vạn Trượng Hồng Trần sao?
– Lão Bạch, lão Bạch!Miêu Nghị nhảy lên vẫy tay hô to:
– Ở đây, ở đây, còn nhớ ta không?Thư sinh nghe tiếng nhìn lại khẽ mỉm cười, chống sào đưa bè trúc tới cặp bờ dừng lại, nhìn Miêu Nghị một thân chật vật cười nói:
– Thì ra là ngươi, tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.
Hoang sơn dã địa, không biết tiểu huynh đệ muốn đi đâu?Miêu Nghị hỏi ngược lại:
– Ngươi muốn đi đâu?Thư sinh nhìn về phía dòng sông cuồn cuộn chảy về Đông, ôn tồn cười nói:
– Một chiếc thuyền con xuôi dòng xuống, du sơn ngoạn thủy không có chỗ nào cố định, đi tới đâu hay tới đó, gặp sao hay vậy.Tâm tính phong độ như vậy quả thật khiến cho người ta tức chết.
Miêu Nghị phát hiện người này lúc nào cũng tỏ ra vân đạm phong khinh, ngay cả lúc trước ở trong Vạn Trượng Hồng Trần vô cùng hung hiểm cũng tỏ ra khoan thai từ tốn, trên người vĩnh viễn không dính một hạt bụi.Miêu Nghị có vẻ ngượng ngùng xoa xoa tay nói:
– Xem ra chúng ta cùng đường, không biết…Ý nói rất rõ ràng, không biết có thể đi chung bè với ngươi không.Thư sinh gật đầu:
– Có bạn đồng hành thì hay quá, nếu như không chê bè trúc ta đơn sơ, không bằng lên thuyền đồng hành.
– Không đơn sơ, không đơn sơ, lần đầu tiên ta thấy bè trúc xinh đẹp như vậy.Miêu Nghị vui vẻ nhảy lên bè.Hắn cũng không nói lời nịnh bợ, quả thật bè trúc này được làm rất tinh xảo, giữa còn có khung trúc che mưa che nắng.Sào trúc trong tay thư sinh chống mạnh vào bờ, bè trúc chở hai người ra giữa sông, tiếp tục xuôi dòng mà xuống.Hiện tại thoải mái hơn đi bộ rất nhiều, Miêu Nghị bôn ba giữa rừng núi một đêm, hiện tại ngồi yên trên bè trúc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn phát hiện đi bè trên sông thật sự có cảm giác khác lạ mới mẻ.Sào trúc đã được rút lên, chỉ khi nào bè đi lệch hướng thư sinh mới chống xuống một sào để điều chỉnh phương hướng.
Bất quá dường như bè trúc này hết sức xuôi gió xuôi nước, rất ít khi bị lệch hướng, cho nên cũng hết sức nhẹ nhàng.Miêu Nghị cũng thật sự là hơi mệt mỏi, thưởng thức quang cảnh hai bên, toàn thân uể oải không muốn động.Thư sinh tay cầm sào trúc đón gió đứng ở phía trước, cũng không quay đầu lại hỏi:
– Tiểu huynh đệ có hái được hai gốc tiên thảo kia không?Miêu Nghị ừm một tiếng:
– Hái được rồi..