Hề Nhụy tự sửa soạn xong, âm thầm cảm thán mỹ nhân nhiều thị phi một hồi, sau đó cũng thu hồi ánh mắt xem thường Hề Linh.
Khi sắp đi tới chỗ yến hội Thái Ung Trì, đột nhiên bọn họ phát hiện Thái hoàng thái hậu dẫn theo người vây quanh núi giả cách đó không xa, vả lại bầu không khí vô cùng ngưng trọng.
"Tiểu thư, người đã trở lại”. Văn Nhân và A Lăng vội tiến lên đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Hề Nhụy nghi ngờ: "Có chuyện gì?”.
Văn Nhân mím môi do dự nửa ngày, cuối cùng đem chuyện vừa mới phát sinh kể lại lần nữa.
"Ngươi nói Liễu Tương Nghi cùng Chương Miễn ở ngự hoa viên...?" Hề Nhụy khó tin sững sờ tại chỗ, dường như hoàn toàn không thể tưởng tượng được hai người này làm sao có thể làm chuyện như vậy ở đây.
Nhưng nghĩ lại vừa rồi có người đuổi theo nàng, cùng với mê dược trong rượu kia, bỗng nhiên hết thảy đều sáng tỏ.
Bên kia tiếng nữ tử khóc sướt mướt nói năng liên miên trong màn đêm truyền đến, đầu ngón tay Hề Nhụy không tự chủ được run rẩy, sau lưng đột nhiên nổi lên một trận khí lạnh.
Nếu vừa rồi nàng không thể chạy thoát, có lẽ hiện tại quỳ ở nơi đó chính là nàng.
Lúc này tóc tai Liễu Tương Nghi cùng áo bào bên ngoài đều lộn xộn, nước mắt như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống.
Chương Miễn sau khi bị Lại Bộ Thượng Thư tát mấy cái, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Hắn thấy rõ tình cảnh trước mắt, sau đó mắt như muốn nứt ra, đột nhiên tầm mắt lướt qua đám người trùng trùng điệp điệp nhìn thấy Hề Nhụy cách đó không xa.
"Hề Nhụy…".
Hề Nhụy bị hắn gọi chợt lui về phía sau, thân hình khẽ lắc lư muốn đứng không vững.
"Ngươi là đồ nghịch tử!" Thấy hắn còn dám gọi tên người khác, Lại Bộ Thượng Thư tức giận đá một cước vào ngực hắn.
Chương Miễn lăn trên mặt đất vài vòng, mũ ngọc trên đầu xiêu vẹo, vô cùng chật vật.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn thấy Liễu Tương Nghi khóc nức nở ở một bên, tức khắc cái gì cũng đều rõ ràng.
Nhất định là nữ nhân này giở trò quỷ!
Nói cái gì giúp hắn bày mưu tính kế, nhưng Hề Nhụy còn nguyên vẹn đứng ở đó, bày mưu tính kế gì chứ?!
"Tiện phụ, là tiện phụ ngươi hại ta!" Nói xong hắn liền muốn nhào tới, Liễu Tương Nghi hoảng sợ, cũng may nội thị đúng lúc giữ chặt hắn lại.
"Ngươi câm miệng!" Lại Bộ Thượng Thư đỏ mặt xấu hổ:" Thái hoàng thái hậu, lão thần...lão thần bất tài, con cháu làm chuyện đồi phong bại tục, làm ô uế ánh mắt của người...".
Thái hoàng thái hậu dù sao cũng ở hậu cung nửa đời người, chuyện nhơ nhớp cũng đã thấy nhiều, hiện tại ngược lại vô cùng bình tĩnh: "Đã là chuyện nhà của Chương đại nhân, ai gia cũng không nên hỏi nhiều, chỉ là dù sao Liễu tiểu thư cũng là cô nương chưa lấy chồng, việc này Chương đại nhân vẫn không thể khinh suất”.
"Dạ dạ dạ..." Lại Bộ Thượng Thư liên tục gật đầu, mùa đông lạnh giá nhưng trán lại đổ mồ hôi to như hạt đậu.
Nữ tử chưa lập gia đình ở đây rất nhiều, trong cung lại xảy ra chuyện xấu như vậy tất nhiên là không thể tổ chức yến hội được nữa, cuối cùng người Liễu gia chạy tới, Chương gia hứa ngày mai sẽ đi cầu thân mới thôi.
Hề Nhụy hồn nhiên đi theo lên xe ngựa hồi phủ.
Trên xe ngựa, ánh mắt Hề Quảng Bình nhìn nàng, hận không thể đem nàng nuốt vào bụng.
Trong lòng nàng bất an, nhưng lại nghĩ chuyện đêm nay rõ ràng cũng không liên quan đến nàng, nghĩ rằng phụ thân sẽ không trách cứ nàng.
Vì thế nàng lén nhấc mí mắt lên nhìn Hề Quảng Bình một cái, vừa định mở miệng liền bị liếc một cái.
Nghĩ đến điệu múa tối nay của nàng, sắc mặt Hề Quảng Bình thâm trầm, hắn bất luận như thế nào cũng sẽ không để cho nữ nhi của hắn cùng hoàng cung kia dính nửa phần quan hệ.
"Bắt đầu từ hôm nay, phạt ngươi hai tháng tiền tiêu vặt, hơn nữa không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được xuất phủ lần nữa”.
"Cha?" Nàng cả kinh ngồi ngay ngắn, vẻ mặt vô tội: "Con đã làm gì đâu chứ”.
Muốn ra ngoài còn có biện pháp, không có bạc quả thực quá đáng!
Ánh mắt Hề Quảng Bình âm u lạnh lẽo, nhìn nàng với ánh mắt "nhiều lời liền phạt ba tháng".
Hề Nhụy hàm oan ngậm miệng.
*
Trăng lên đầu ngọn liễu, Tết Nguyên Tiêu trong kinh đô đèn đuốc sáng trưng, chỉ có con đường Vấn Nguyệt phía dưới tường thành không một tiếng động.
Phụ Quốc Công phủ lớn như vậy nhưng lại vắng vẻ, chỉ có người hầu thỉnh thoảng cúi đầu qua lại mới cho thấy có người ở đây.
Trong mật thất thư phòng, ánh nến chập chờn, trên vách tường phản chiếu bóng người mông lung.
Một bức sĩ nữ đồ tinh xảo đặt ở giữa bàn phía trước .
Đó là nữ tử cực kỳ xinh đẹp, cổ tay trắng noãn như lụa mỏng, eo nhỏ sống động, mái tóc dài đen như mực, ánh mắt uyển chuyển, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng làm động lòng người, nàng mặc váy tuyết múa dưới bầu trời hoa anh đào tựa hồ tùy thời đều muốn hóa bướm mà bay đi.
Kỳ Sóc đứng chắp tay, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu trong con ngươi thâm thúy của hắn cuồn cuộn lưu chuyển.
Hắn chăm chú nhìn phía trên bàn, dáng múa nhẹ nhàng của thiếu nữ bên cạnh Thái Ung trì cùng nữ tử trên bức tranh dần dần chồng lên nhau, bàn tay bỗng dưng thu lại.
…bọn họ múa cùng một điệu.
Ánh mắt Kỳ Sóc rũ xuống, ý tứ hàm xúc không rõ, đuôi lông mày khẽ thu liễm, bên hông tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của nữ tử mới dựa vào trên người hắn.
......
Lúc Quý Bắc Đình tới đã thấy Kỳ Sóc viết gì đó trong thư phòng.
Hắn mang theo buồn bực bị sai khiến trái phải phá án, sau khi phủi sương tuyết trên người xuống liền tiện tay kéo bàn ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó tự mình rót một chén trà uống ực một ngụm.
Kỳ Huyền Nghệ người này, Quý Bắc Đình hắn nguyện gọi là tổ sư gia thù dai!
Bất quá chính là ở trước mặt những tiểu cô nương khác nhỏ mọn gài bẫy hắn... Không đúng! Gài bẫy nhưng chính là không phải bẫy!
Để cho một đại hiếu tử như hắn vốn nên đoàn tụ cùng gia đình vào ngày Tết Nguyên Tiêu lại chạy đi phá án ở bên ngoài.
Quả thực là đại kế sách trong thiên hạ!
Buồn bực nửa ngày không được đáp lại, Quý Bắc Đình phẫn nộ nói: "Ta nói trong phủ của huynh quả nhiên là một chút bóng dáng của ngày hội Nguyên Tiêu cũng không có”.
Tết Nguyên Tiêu xưa nay luôn có phong tục đốt đèn cầu nguyện, trong nhà dân chúng bình thường cho dù nghèo khó cũng sẽ đốt đèn dầu thâu đêm vào ngày này.
Nhưng hắn thì ngược lại, Phụ Quốc Công phủ lớn như vậy lại không thấy treo được mấy ngọn đèn l*иg, thật không giống dáng vẻ có người sống.
Kỳ Sóc cũng không ngẩng đầu lên: "Vô dụng”.
Quý Bắc Đình nhất thời nghẹn lời, trầm ngâm một lát nói: "Nghe nói hôm nay huynh bắt mấy thị nữ Chương phủ?”.
Tối nay hắn hồi kinh liền tới chỗ Kỳ Sóc, thậm chí ngay cả quan phục trên người cũng chưa thay ra.
Cho nên, chuyện Thái Ung Trì hắn cũng chỉ nghe Minh Hữu nói, nội tình trong đó cũng không biết.
Kỳ Sóc đặt bút lên nghiên mực, ngước mắt lên nhìn hắn: "Trên người bọn họ có hình xăm cây cát cánh”.
Cây cát cánh là hoa văn đại biểu cho kế hoạch bồi dưỡng sát thủ tử sĩ của một số thị tộc phía bắc Trường Thành, hiển nhiên không có khả năng xuất hiện ở kinh đô Phong triều.
Quý Bắc Đình kinh ngạc: "Huynh hoài nghi Chương gia và Hung Nô có cấu kết?.
Kỳ Sóc: "Bọn họ cũng không có bản lĩnh này, hình xăm cây cát cánh kia là hoa văn màu trắng sơ cấp, vả lại thân thủ chỉ tầm thường thôi”.
Những thị tộc kia sẽ căn cứ vào giá trị tử sĩ được bồi dưỡng để xăm cây cát cánh màu sắc khác nhau, mà màu trắng chính là loại thấp nhất.
Quý Bắc Đình xấu hổ, bất quá tầm thường trong miệng hắn hẳn là cũng sẽ không thật sự như vậy.
Chỉ là các đời Chương phủ đều ở kinh đô, Hung Nô ở xa ngàn dặm, nếu muốn câu kết e là khó khăn, như vậy cũng chỉ có một khả năng… sau lưng bọn họ còn có những người khác.
"Cho nên bây giờ chúng ta phải làm sao?" Quý Bắc Đình nhíu mày, nếu thật sự là như vậy liền phiền toái.
Bùi Vân Chiêu đăng cơ chỉ mới ba năm, mặc dù hiện tại bề ngoài trời yên biển lặng, nhưng vấn đề đời trước để lại cùng với việc ưng xà âm thầm ẩn núp không biết bao lâu đều là độc vật trí mạng tùy thời.
Bọn họ vẫn còn quá mức thụ động.
"Yên lặng quan sát kỳ biến”. Ngược lại Kỳ Sóc có hơi lạnh nhạt, hai tay hắn khoanh trước người, hỏi: “Quan viên chủ sự xây cầu đã dẫn về rồi sao?”.
"Ta làm việc còn có thể có vấn đề gì.... Chờ một chút, huynh đây là đang làm cái gì vậy? Kỳ thực ta cảm thấy ngày mai tái thẩm cũng không tính là muộn... Kỳ Huyền Nghệ! ! Cái ghế này của ta còn chưa ngồi nóng…lão tử sẽ không đi! !”.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có bóng lưng Kỳ Sóc đạp cửa đi ra.
Cùng với thanh tuyến lạnh lùng theo gió tuyết phất phơ mà đến.
"Dẫn đường”.